Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Ba Em Kêu Anh Về Nước Kết Hôn - Chương 36: Mối tình đầu : truyenyy.mobi

Ba Em Kêu Anh Về Nước Kết Hôn

Chương 36: Mối tình đầu




Cốc Tâm hiểu lầm như vậy thực ra cũng không phải là vô lý. Dù sao thì Lộ Thanh Dương và Lương Trản đã làm kinh động đến cả giáo viên chủ nhiệm và cuối cùng kết thúc bằng việc bị mời phụ huynh đến làm việc với lý do yêu đương sớm, năm đó tại trường cấp ba số hai không ai là không biết.

Tuy nhiên, Lộ Thanh Dương lại xua tay dứt khoát phủ nhận.

Lộ Thanh Dương nói: “Không, không, không, bây giờ tôi và Lương Trản chỉ là bạn bè, tôi có việc nên nhờ cô ấy giúp đỡ mà thôi.”

“Há? Cốc Tâm tỏ vẻ ngạc nhiên: “Là như vậy sao?”

Khi nói nửa câu sau, cô ấy lại nhìn Lương Trản, còn Lương Trản đương nhiên là người ngay thẳng thì chẳng sợ bóng tà, gật đầu nói: “Đúng thế.”

Cốc Tâm ngay lập tức tỏ vẻ hối lỗi: “Xin lỗi, là tôi hiểu lầm, cũng do cái miệng nhanh hơn não.”

Lương Trản: “Không sao.”

Có lẽ để giảm bớt sự bối rối, sau khi kết thúc chủ đề “gương vỡ lại lành”, Cốc Tâm đã tìm ra câu chuyện khác để nói từ lời giải thích vừa rồi của Lộ Thanh Dương.

Cô ấy mỉm cười với anh ta: “Thật là trùng hợp, tôi cũng có việc muốn nhờ A Trản giúp đỡ.”

Lộ Thanh Dương: “Khám răng sao?”

Cốc Tâm lắc đầu nói rằng không phải là vấn đề răng miệng, mà là vấn đề tình cảm.

Lộ Thanh Dương: “….” Hai người này chẳng hề thân thiết với nhau, lại còn giúp đỡ trong vấn đề tình cảm?

Chờ đã, tình cảm? Chẳng lẽ cô ấy đến nhờ Lương Trản giúp đỡ theo đuổi Kỷ Đồng Quang? Lộ Thanh Dương càng nghĩ càng cảm thấy chắc chắn là như vậy.

Nếu nói rằng năm đó anh ta và Lương Trản đã làm kinh thiên động địa vậy thì Cốc Tâm và Kỷ Đồng Quang cũng xứng với câu quỷ ma kinh hãi.

Bởi vì cô ấy quá kiên trì, nên đến nửa năm cuối cấp, những nam sinh ở trường cấp ba số hai có ấn tượng tốt với cô ấy cơ bản là đểu đã hoàn toàn bỏ cuộc, chỉ thỉnh thoảng thấy cô ấy đi ngang qua sân bóng sẽ nhận xét một câu: Đẹp, đúng là đẹp thật đó.

Còn theo những gì Lộ Thanh Dương nói thì Cốc Tâm xinh đẹp cũng chẳng hơn những cô gái khác là bao.

Cô ấy chỉ phát triển sớm hơn các bạn đồng trang lứa, vì vậy trông rất rực rỡ trong những bộ quần áo xinh đẹp của mình, khiến người khác chỉ cần nhìn thoáng qua cũng sẽ ấn tượng mãi.

Nhưng ưu điểm này chẳng thể duy trì được bao lâu, bây giờ đã mười năm trôi qua, cô ấy đang ngồi trong phòng làm việc của Lương Trản, thì Lương Trản trong chiếc áo blouse lại bắt mắt hơn nhiều.

Lộ Thanh Dương phấn khích đánh giá một hồi, cho đến khi Cốc Tâm đứng dậy nói phải rời đi, anh ta vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối trong lòng.

“Há, đã phải đi rồi sao?” Lộ Thanh Dương vuốt cằm.

“A Trản đã nhận lời giúp tôi, tôi cứ ở đây mãi trì hoãn công việc của cậu ấy thì không hay cho lắm.” Cốc Tâm nói.

Lộ Thanh Dương sửng sốt, Lương Trản nhận lời giúp rồi sao?

Cốc Tâm không để ý đến biểu cảm ngạc nhiên trên mặt anh ta, chỉ cầm túi xách của mình lên, chào Lương Trản một câu rồi rời khỏi văn phòng đi xuống dưới lầu.

Sau khi cô ấy rời đi, Lộ Thanh Dương dường như ngay lập tức ngồi vào vị trí Cốc Tâm vừa ngồi, bắt đầu hóng chuyện từ phía Lương Trản.

“Cô ấy nhờ em giúp đỡ theo đuổi Kỷ Đồng Quang à?” Anh ta hỏi.

“Cũng không hẳn là theo đuổi.” Lương Trản thành thật nói: “Vốn dĩ cô ấy muốn đến để hỏi thông tin liên lạc của Kỷ Đồng Quang, nhưng em nói phải hỏi sự đồng ý của anh ấy đã.”

“Chắc chắn là không đồng ý.” Lộ Thanh Dương vô cùng khẳng định: “Tâm trí của Kỷ Đồng Quang đều để cả trên người em rồi.”

Lương Trản: “…” Sao cái gì anh cũng biết thế???

Lộ Thanh Dương hiểu được biểu cảm qua ánh mắt cô, liền chép miệng một tiếng: “Chuyện vặt này sao qua nổi mắt anh.”

“Nhưng làm thế nào Cốc Tâm lại tìm được chỗ của em, trước đây em có liên lạc với cô ấy không?”

“Không, khi còn học chung trường em cũng chẳng nói chuyện với cô ấy lấy vài câu.” Lương Trản cau mày: “Cô ấy đã thấy Weibo của em.”

Lộ Thanh Dương lập tức hiểu ra vấn đề: “Cũng đúng, video của bác sĩ Lương nổi tiếng như vậy cơ mà.”

Lương Trản liếc xéo anh ta một cái: “Không nói cũng chẳng ai nghĩ anh câm đâu!”

Hai người đã quen nhau khá lâu, quan hệ thân thiết, nên khi nói chuyện cũng không cần đắn đo trước sau.

Ngoài ra hai người cũng rất tin tưởng nhau, vì lúc đầu tình duyên không thành, bây giờ nối lại cũng chẳng được, nên hợp nhau thì làm bạn bè thân thiết của nhau luôn thôi.

Lộ Thanh Dương cảm thấy chuyện này có chút thú vị, liền hỏi Lương Trản dự định thế nào.

“Chẳng lẽ em định giúp cô ấy đi hỏi Kỷ Đồng Quang thật đó à?”

“Vốn dĩ cô ấy muốn em ‘làm bà mai’ hẹn Kỷ Đồng Quang ra ngoài ăn cơm với cô ấy.” Lương Trản nói: “Nhưng em không đồng ý.”

“Không đồng ý?” Lộ Thanh Dương nhướng mày: “Không giống em à nha.”

“……Nếu em đồng ý sẽ phải giấu Kỷ Đồng Quang để giúp Cốc Tâm hẹn anh ấy ra ngoài.” Cô cụp mắt xuống: “Đối với em mà nói, đây không phải chuyện gì to tát, nhưng với anh ấy… Em nghĩ anh ấy sẽ rất không vui.”

Kỷ Đồng Quang là một người rất lịch thiệp, nên chắc chắn sẽ giữ thể diện cho Cốc Tâm, không để cô ấy phải mất mặt.

Nhưng anh thực sự không thích Cốc Tâm, trước đây Lương Trản chưa biết tâm tư của anh thì thôi, nhưng hiện tại đã hiểu rồi mà vẫn giúp Cốc Tâm hẹn anh, chắc chắn trong lòng anh sẽ cảm thấy không thoải mái.

Vì vậy, sau một hồi do dự, Lương Trản đã quyết định từ chối Cốc Tâm.

Cô định nói chuyện phát sinh ngày hôm nay cho Kỷ Đồng Quang, để anh tự lựa chọn có muốn cho Cốc Tâm thông tin liên lạc của mình hay không.

Lộ Thanh Dương: “….”

Anh ta lắng nghe một hồi và theo logic của Lương Trản thì hiển nhiên là cô đã quan tâm đến cảm xúc của Kỷ Đồng Quang.

Kết quả là trong khi quan tâm nhiều như vậy mà cô vẫn giúp Cốc Tâm chuyển lời sao?

Cô có phải là đồ ngốc không thế?

Lộ Thanh Dương phát hiện ra rằng sau ngần ấy năm, dường như anh ta vẫn chưa đủ hiểu về con người Lương Trản. Cô luôn có thể làm điều gì đó mà anh ta không thể nghĩ ra, cũng rất tài tình.

“Được rồi.” Anh ta nói: “Dù sao thì đây cũng là việc của ba người, nên các người tự tính toán là được.”

“Ừm.” Cô gật đầu, sau đó mở hòm thư kiểm tra lịch hẹn, xác nhận không có bệnh nhân mới thở phào một thơi nhẹ nhõm, rồi hỏi: “À đúng rồi, tình hình bác trai thế nào?”

Lộ Thanh Dương: “Bác sĩ Tô ở phòng khám số ba dưới lầu đang khám cho ông ấy, nói là không có vấn đề gì nghiêm trọng.”

“Hơn nữa, ông ấy vẫn còn tâm trí bảo anh lên cảm ơn em, nhân tiện mời em ăn cơm, thì đến tám mươi phần trăm là không sao cả.”

Lương Trản suýt chút nữa đã quên mất chuyện này, dù sao thì câu ‘gương vỡ lại lành’ do Cốc Tâm nói cũng gây ra ảnh hưởng nhất định cho cô.

Nhưng hiện tại anh ta lại đề cấp đến, nên cô cũng thuận thế đưa đẩy: “Được thôi, em chủ trì.”

“Sao có thể để em lên chương trình được chứ, là ba anh muốn cảm ơn em mà.” Lộ Thanh Dương lập tức nói: “Đã nói rồi mà hầu bao của ba anh nặng lắm.”

“Được rồi, vậy em xuống hỏi bác sĩ Tô một chút xem bác trai có cần chú ý gì không, rồi lát nữa chọn một nhà hàng nào đó thích hợp với bác ấy là được.” Là một nha sĩ, Lương Trản luôn chú ý tới chi tiết này.

Lộ Thanh Dương không từ chối nữa: “Ừm, nghe em.”

Lương Trản thu dọn đồ đạc, sau đó đứng dậy cởi bỏ áo blouse, rồi vươn tay với túi xách, cũng có thể coi là tan làm sớm nửa tiếng.

Khi cô xuống lầu, người đồng nghiệp họ Tô đã kê xong đơn thuốc cho ba Lộ Thanh Dương và đang dặn dò ông ấy những điều cần chú ý.

Nhìn Thấy người nhà là Lộ Thanh Dương đi tới, đối phương lại cẩn thận nói lại một lần nữa.

Cuối cùng, bác sĩ Tô tổng kết lại rằng: “Nếu có gì không hiểu hoặc quên thì có thể gọi điện đến hỏi bất cứ lúc nào, hay hỏi bác sĩ Lương cũng được.”

Lộ Thanh Dương: “Cảm ơn bác sĩ.”

Khi hai người đang nói chuyện với nhau, ba của Lộ Thanh Dương đã bớt đau và bắt đầu đánh giá Lương Trản.

Ông ấy biết đây là bạn của con trai mình ở phòng khám nha khoa tư nhân này, nhưng trên đường đi do cơn đau dữ dội nên không thể hỏi han kỹ càng.

Lúc này, ông ấy mới biết, đó là một cô gái trạc tuổi con trai mình, lại xinh đẹp như vậy, nên không thể tránh khỏi những suy nghĩ miên man trong lòng.

Có khi nào là bạn gái không?

Nhìn ngoại hình này cũng đúng là hình mẫu mà Lộ Thanh Dương thích.

Không đúng, vẻ ngoài…

Sao ông lại thấy quen mắt vậy nhỉ?

“Cô họ Lương sao?” Đột nhiên ông ấy lên tiếng hỏi Lương Trản.

“Dạ vâng.” Lương Trản gật đầu, muốn đưa cho ông ấy xem bảng tên trên ngực, nhưng lại nghĩ tới khi nãy mình đã cởi áo blouse ra rồi, nên đành thôi.

“Là chữ Lương trong Lương Sơn phải không?” Ông ấy lại hỏi.

“Vâng, đúng là chữ Lương đó.” Lương Trản lại gật đầu.

Với ngoại hình tương tự lại mang họ Lương, ba Lộ nghĩ rằng đây chắc là cô gái trong ấn tượng của mình.

“Cô là mối tình đầu của Thanh Dương phải không?”

Lương Trản: “…”

Cô thực sự không thể nói là không phải.

“Năm đó, sau khi hai đứa chia tay, thằng bé đã khóc đến chết đi sống lại! Tôi có nói với nó vài câu mà nó lại muốn bỏ nhà đi, nếu không phải do anh nó đến khuyên bảo thì có lẽ nó còn chẳng thi nổi vào Cao đẳng, đúng là cái thằng mất nết!”

Lương Trản nghe xong chỉ biết ngẩn người.

Cô nhìn Lộ Thanh Dương, dùng ánh mắt hỏi anh ta: “Cái mẹ gì thế này? Anh còn muốn bỏ nhà đi vì chia tay?

Lộ Thanh Dương sao có thể biết được, đã ngần ấy năm trôi qua mà ba mình vẫn nhớ ra Lương Trản. Thực ra, anh ta cũng đang vô cùng sửng sốt trước lời nói của ba mình.

Nhìn lại, thì trong phòng khám lúc này, không chỉ có bác sĩ Tô mà còn có mấy cô y tá đang thu dọn đồ dùng, mà tất cả đều đang dừng lại động tác nhìn về phía anh ta.

Lộ Thanh Dương: “….”

Quả này xong thật rồi, mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đến hơn nửa phần là Lương Trản sẽ tiêu diệt anh ta vì lịch sử tình trường bị phơi bày trước mặt đồng nghiệp mất thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.