Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Ba Em Kêu Anh Về Nước Kết Hôn - Chương 26: Dạy chơi bida : truyenyy.mobi

Ba Em Kêu Anh Về Nước Kết Hôn

Chương 26: Dạy chơi bida




Vì Lộ Thanh Trạch chưa từng gặp Kỷ Đồng Quang, nên sau khi chào hỏi đơn giản vài câu, Lộ Thanh Dương lại giới thiệu bọn họ với nhau một lượt.

Lục Thanh Trạch gật đầu khi biết họ là bạn học thường chơi bóng cùng nhau thời còn học cấp ba: “Hóa ra là vậy.”

Sau khi nói xong, anh ta đưa tay về phía Kỷ Đồng Quang nói: “Nếu mọi người đều quen biết nhau thì tôi và Cố Minh sẽ không làm phiền mấy người trẻ tuổi các cậu chơi với nhau nữa.”

Kỷ Đồng Quang cũng đưa tay ra, bắt tay với anh ta, đáp: “Lộ tiên sinh đã phải đi luôn rồi à?”

“Anh ấy bận lắm.” Lộ Thanh Dương vội vàng cướp lời: “Có thể tới đây đứng vài phút đã đủ chứng tỏ tôi chính là em ruột của anh ấy rồi.”

Với tư cách là anh trai, Lộ Thanh Trạch từ lâu đã quen với tính cách nhí nhảnh của em trai mình, nên nghe thấy vậy cũng chỉ lắc đầu bật cười một tiếng.

Sau đó, Lộ Thanh Trạch và Cố Minh cùng nhau rời khỏi câu lạc bộ.

Vẫn còn sớm, trong câu lạc bộ linh đình tấp nập, đây cũng là thời điểm sôi động nhất.

Lộ Thanh Dương là ông chủ ở đây, lúc không có mặt thì không sao, nhưng vừa xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người.

Trong một khoảng thời gian ngắn, đã có mấy cô gái ăn mặc quyến rũ cầm theo lý rượu tới chào hỏi anh ta.

Họ cũng nhìn thấy Kỷ Đồng Quang đang đứng bên cạnh Lộ Thanh Dương, vì vậy vừa dừng lại đã lên tiếng hỏi: “Ủa, người bạn này của anh nhìn không quen lắm nhỉ?”

“Giới thiệu một chút đi.”

“Đúng đó, vị tiên sinh này xưng hô thế nào?”

Lộ Thanh Dương lại không mở miệng tiếp lời, chỉ nghiêng đầu liếc nhìn Kỷ Đồng Quang một cái, tư thế dường như đang muốn nói: Có tiếp chuyện bọn họ hay không là do cậu quyết định.

Kỷ Đồng Quang suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Tôi họ Kỷ.”

Khi nói, rõ ràng giọng điệu của anh rất bình thường, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy lạnh lùng đến không ngờ.

Ít nhất cũng khiến mấy cô gái đang mỉm cười là quen, vừa nghe xong lập tức không biết phải tiếp tục trò chuyện thế nào.

Lương Trản đứng một bên chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng cảm thấy rất quen thuộc.

Sau đó, cô nhớ rằng rất lâu trước đây, cô cũng từng nhìn thấy cảnh người khác muốn cố gắng nói chuyện với anh thêm vài câu nhưng không được. Anh luôn tỏ ra lịch sự nhưng xa cách với người khác ngoại trừ cô.

Trước giờ cô vẫn luôn không biết, cũng không thử so sánh sự khác biệt đó, nhưng bây giờ khi hiểu rõ tâm tình suốt mười mấy năm nay của anh, đột nhiên cô cảm thấy sự khác biệt này không thể rõ ràng hơn.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Lương Trản bỗng nhiên trở nên vô cùng phức tạp.

Cô quay đầu lại lườm Lộ Thanh Dương một cái, hỏi anh ta tại sao lại nghĩ đến việc mời cả Kỷ Đồng quang tới đây.

Lộ Thanh Dương bày ra vẻ mặt đương nhiên: “Đều là đồng hương cả.”

Lương Trản: “…”

Lộ Thanh Dương lại bổ sung thêm: “Hơn nữa, trước đây tôi còn uống rượu với cậu ấy, rất hợp nhau.”

Lương Trản sửng sốt: “Hai người còn uống rượu cùng nhau nữa?”

Khi hai người đang nhỏ giọng thì thầm với nhau, mấy cô gái vừa mang rượu đến định làm quen đều cảm thấy mất mặt nên vội vàng lén lút rời đi.

Lương Trản muốn hỏi thêm Lộ Thanh Dương vài câu, nhưng người này thấy Kỷ Đồng Quang quay đầu nhìn lại phía mình nên lập tức đổi chủ đề: “Nè, nếu hai người đều không quen với những dịp tiệc tùng thế này thì chúng ta vào trong chơi Bida nhé.”

Lương Trản: “???”

Kỷ Đồng Quang: “…Tôi không biết chơi.”

Cuối cùng Lộ Thanh Dương cũng lộ vẻ ngạc nhiên: “Cậu không biết chơi bida?”

Anh thẳng thắn thừa nhận: “Chưa từng học.”

“Vậy thì may quá, để a Trản dạy cậu.” Đột nhiên Lộ Thanh Dương nở nụ cười: “Cô ấy chơi giỏi lắm đó.”

Ngược lại, đây không phải là câu nói khoa trương của Lộ Thanh Dương.

Quả thực là Lương Trản chơi Bida rất hay, hơn nữa còn chẳng có ai dạy cô, hoàn toàn là do năm đó cô cùng anh ta đến các phòng chơi bida, sau đó đứng một bên vừa uống Coca vừa quan sát rồi học theo.

Năm đó, Lộ Thanh Dương mới theo đuổi được cô, đã từng vô cùng hào hứng khoe khoang với các chiến hữu rằng mình đã tán đổ được nữ thần lạnh lùng của trường, vì vậy bất luân là tới sân bóng rổ, quán net, hay là phòng chơi bida anh ta đều kéo theo Lương Trản đi cùng.

Theo lẽ thường, Lương Trản đều sẽ đồng ý nếu như bản thân không bận việc riêng.

Vì là một người thường xuyên theo dõi các giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp, nên khả năng đánh giá thế trận của cô hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với các cô gái khác, vậy nên sau vài lần bị cô chỉ ra lỗi sai trên sân bóng, Lộ Thanh Dương vì muốn kiếm lại chút thể diện trước mặt bạn gái, nên đã cố tình kéo cô đi chơi bida cùng mình.

Lần đầu tiên khi Lương Trản đến đó, cô thực sự không biết gì về bida. Nhưng sau khi xem gần nửa tiếng, thì cô cũng gần như nắm bắt được quy luật.

Sau đó, có một lần, một người bạn của Lộ Thanh Dương đang dạy cô bạn gái mới quen của cậu ta đánh bóng, dạy đến rối tung rối mù, nên bị Lộ Thanh Dương cười nhạo một trận.

Cậu bạn kia căng thẳng ra mặt, nói: “Nếu cậu mà dạy không biết còn dạy thành cái gì nữa cơ.”

Lộ Thanh Dương: “Vậy cậu cứ chờ đó.”

Nói xong, anh ta quay lại hướng về phía Lương Trản: “Đến đây, anh dạy em chơi.”

Lương Trản lắc đầu: “Không cần, em đã nắm được cơ bản rồi.”

Mọi người trong phòng đều lập tức nhìn nhau khi nghe thấy cô nói. Còn Lương Trản trong mắt bọn họ lúc này đang để lon Coca trong tay xuống, rồi nhảy khỏi bàn, cầm lấy gậy đánh bóng trong tay Lộ Thanh Dương, đứng phía đối diện cậu bạn của anh ta, cúi đầu, cong lưng, dùng tư thế vô cùng chuẩn xác dọn sạch cả bàn bóng.

Mặc dù các chàng trai độ tuổi thiếu niên vô cùng ưa thể diện, nhưng gặp phải một cô gái thực sự thông minh, đủ để khiến người ta khâm phục thế này cũng phải bày ra vẻ mặt ngưỡng mộ nhiều hơn là tức giận.

Sau khi dọn sạch cả bàn bóng ngày hôm đó, hầu hết tất cả mọi người có mặt đều phải sững sờ, suýt chút nữa thì gọi cô một tiếng: Chị đại.

Còn cô chỉ mỉm cười và nói với cậu bạn của Lộ Thanh Dương: “Hay là để tôi dạy bạn gái cậu cho, tôi thấy cô ấy rất căng thẳng khi được cậu hướng dẫn.”

Cuối cùng, ngày nghỉ ngắn ngủi quý giá đó đã biến thành một nhóm nam sinh đứng xem một cô gái dạy cô gái khác cách chơi bida.

Khi kết thúc, tất cả mọi người đều phải trầm trồ thán phục cô.

Vì những ký ức này vẫn còn vô cùng sống động trong trí nhớ của Lộ Thanh Dương, đã nhiều năm như vậy trôi qua, nhưng mỗi lần nhắc đến chơi bida, anh ta vẫn nhớ đến buổi chiều xa xôi và nóng bức đó.

Gạt những tình cảm của tuổi trẻ sang một bên, anh ta thực sự khâm phục cô gái Lương Trản này.

Ở một khía cạnh nào đó, đây cũng là lý do tại sao anh ta quyết định giúp Kỷ Đồng Quang.

Kể từ khi Lương Trản bị gia đình thúc giục kết hôn, Cố Minh luôn nghĩ đến việc hàn gắn dây tơ hồng của anh ta và cô.

Nhưng Lộ Thanh Dương biết rất rõ, Lương Trản chẳng còn cảm giác gì đối với mình nữa và anh ta cũng vậy. Thay vì lãng phí thời gian để biến mối quan hệ này thêm khó xử, thì không bằng vun đắp cho người thực sự thích cô.

Ba người cùng nhau bước vào một phòng nằm ở cao nhất trong câu lạc bộ, Lộ Thanh Dương ra hiệu cho nhân viên phục vụ mang vào vài lon Coca, rồi lại hỏi hai người họ có muốn ăn gì không.

Lương Trản: “Không cần đâu, tối có Fat House Happy Water* là được rồi.”

* Fat House Happy Water ban đầu gọi là Coke, vì những người thường ở nhà gọi là Fat House, họ cho rằng vừa uống Coke vừa xem TV hoặc chơi game ở nhà là điều hạnh phúc nhất. Giờ đây mọi người gọi tất cả những thức uống có thể mang lại hạnh phúc cho cộng đồng Fat House là “Fit House Happy Water”, như trà sữa, nước hoa quả…. “

Kỷ Đồng Quang đang sầu vì không có cơ hội thích hợp để tiếp lời, đột nhiên nghe cô nói vậy, anh kìm không được lên tiếng hỏi: “Vậy uống Coca có hại cho rằng là giả phải không?”

Lương Trản hiếm khi cảm thấy có chút xấu hổ, cô khó khăn lắc đầu: “Không, đó là sự thật, chỉ có điều em không bỏ được.”

Kỷ Đồng Quang: “…”

Cô lập tức chuyển đề tài: “Cái gì nhỉ, để em dạy anh chơi bida trước nhé?”

“Có điều đã lâu lắm rồi em không đụng đến nó, có lẽ sẽ hơi lạ lẫm.” Cô nói thêm.

“Không sao.” Anh đón lấy cây gậy đánh bóng, hơi mím môi: “Anh tin tưởng em.”

Nửa câu sau âm thanh của anh vô cùng nhẹ nhàng lưu luyến, khiến Lương Trản sững sờ, có một loại cảm giác như không phải anh đang định học cách chơi bida từ cô mà là gửi gắm mạng sống của mình vào tay cô vậy.

Điều này thực sự phạm quy rồi, cô lại một lần nữa không thể kìm lòng thầm nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.