Cố Cửu Tư giương mắt, nhìn ánh mắt của Triệu Cửu, Triệu Cửu có vẻ cực kỳ khẩn trương, hắn giống như đang đặt cược một khoảng tiền vô cùng lớn.
Cố Cửu Tư lẳng lặng nhìn hắn một lát rồi cười khẽ thành tiếng: “Ngươi cho rằng ta là ai?”
“Ta nếu đã quản,” Cố Cửu Tư vững vàng nói: “Thì sẽ mãi mãi quản. Ta ám hiệu trước cho ngươi đi” Cố Cửu Tư tới gần hắn, bình tĩnh nói: “Lúc này đây, ngươi cho rằng bệ hạ thật sự chỉ để cho ta tới tu sửa Hoàng Hà thôi sao?”
Triệu Cửu nghe được lời này thì ngẩn người, một lát sau, hắn đột nhiên dựa vào ghế, toàn thân phảng phất giống như bị thoát lực.
Hắn giơ tay che hai mắt của mình lại rồi bình tĩnh nói: “Ngươi đưa vợ con của ta ra khỏi Vĩnh Châu, đưa đi rồi ta sẽ mở miệng.”
“Được.”
Cố Cửu Tư quyết đoán đồng ý.
Cố Cửu Tư đứng dậy đi ra ngoài tìm Mộc Nam, phân phó người lập tức hộ tống vợ con của Triệu Cửu ra khỏi Vĩnh Châu.
Chờ tới ngày hôm sau, Cố Cửu Tư sớm dẫn theo người đến phủ nha, ở phủ nha, Phó Bảo Nguyên đang thụ lý một vụ án, Cố Cửu Tư chờ Phó Bảo Nguyên thẩm án xong rồi mới qua tìm ông ta.
Án tử là phải thẩm vấn, nhưng còn chuyện của Hoàng Hà thì không thể ngừng, sau lũ lụt, vừa phải an trí lưu dân, vừa phải bắt đầu chuẩn bị sửa đường kênh đào, một phần tiền Cố Cửu Tư cũng hận không thể bẻ thành hai nửa để xài. Hắn gọi Phó Bảo Nguyên lại để sắp xếp chuyện tiếp theo.
Đầu tiên là phải dàn xếp lưu dân, lúc này chỉ có mấy thôn gặp tai họa, không tới hai ngàn người, phải an trí bọn họ cho cẩn thận. Cố Cửu Tư kiến nghị vì địa phương nguyên bản của mấy thôn xóm này chính là vị trí dễ gặp tai hoạ sau khi Hoàng Hà thay đổi tuyến đường nên không bằng nhân cơ hội lần này, trực tiếp sắp xếp an trí cho hai ngàn người này chuyển sang định cư chỗ khác.
Nhưng đổi một địa phương thì phải đổi một miếng đất cho bọn họ, Phó Bảo Nguyên nghe xong liền lắc lắc đầu nói: “Chuyện này không ổn, vẫn là để cho bọn họ trở về đi.”
Cố Cửu Tư nhíu mày, hắn giương mắt nhìn về phía Phó Bảo Nguyên, biết rõ ngày sau còn thường xuyên xảy ra lũ lụt mà vẫn để cho bá tánh trở về, Cố Cửu Tư không thể hiểu được ý đồ của Phó Bảo Nguyên. Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: “Là không có đất để chia à?”
Phó Bảo Nguyên gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Cố Cửu Tư cười lạnh một tiếng, không nói gì.
Hắn không dây dưa vấn đề này nữa, trực tiếp đổi sang chuyện sửa đường sông.
Quá trình chuyện này phức tạp, cần phải hợp tác với rất nhiều người, Cố Cửu Tư kỹ càng tỉ mỉ giải thích toàn bộ lưu trình, mỗi một bước cần bao nhiêu tiền, bao nhiêu người, ai phụ trách, từng chuyện từng chuyện được hắn nói rõ ràng, sau khi hắn nói xong mới giương mắt nhìn về phía Phó Bảo Nguyên: “Phó đại nhân nghĩ thế nào?”
Phó Bảo Nguyên không lên tiếng, ông ta nhìn danh sách của Cố Cửu Tư, hồi lâu sau mới cười cười rồi nói: “Hạ quan cho rằng rất tốt.”
Nụ cười của Phó Bảo Nguyên làm cho trong lòng Cố Cửu Tư cảm thấy có chút nao nao, hắn chỉ nhớ kỹ trong lòng mà không nhiều lời. Thẩm Minh đứng nhìn ở một bên, chờ sau khi đi ra ngoài Thẩm Minh lập tức liền nổi sung: “Phó Bảo Nguyên này còn không phải là cố tình tới làm phiền chúng ta sao? Thế này không được thế kia không được, cái gì cũng không được, vậy còn tới làm cái gì?”
Cố Cửu Tư nhìn nhìn sắc trời, không nói gì, chỉ nói với Thẩm Minh: “Không phải nói đệ đi theo dõi Tần Nam sao? Còn không đi?”
Thẩm Minh “A” lên một tiếng, lập tức chạy nhanh đi tìm Tần Nam.
Chức quan này của Tần Nam cũng không có đại sự gì phải xử lý. Từ sau khi Thẩm Minh đi theo ông ta, ông ta còn ít làm việc hơn. Buổi sáng lắc lư đến Huyện nha, buổi chiều lại đi về nhà mình.
Chỗ ở của Tần Nam vắng vẻ, trong nhà cũng không có bao nhiêu người, chỉ có vài thị vệ đi theo ông ta, còn có mấy hạ nhân cùng Tần Nam chăm sóc mẫu thân hắn.
Mẫu thân của Tần Nam, Chu thị, năm nay đã gần 70 tuổi, đôi mắt gần như không nhìn thấy được nữa, ngày thường là do Tần Nam chăm sóc, Thẩm Minh tới, không có việc gì cũng giúp ông ta chăm sóc Chu thị một chút. Tần Nam vốn không thích Thẩm Minh tới, nhưng Thẩm Minh nói nhiều, tới chơi với Chu thị, Chu thị nghe hắn nói nói cười cười, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, sau đó Tần Nam cũng không còn quá bài xích Thẩm Minh nữa.
Thẩm Minh bị Cố Cửu Tư thúc giục, hắn chăm sóc cho Chu thị xong liền đi tìm Tần Nam nói chuyện. Tần Nam ngồi ở một bên, đang dùng cành trúc để làm quạt, ông ta vừa rảnh một cái là sẽ thích đi làm cây quạt, trong phòng treo đủ các loại quạt với nhiều kiểu dáng khác nhau, người không biết còn tưởng rằng ông ta bán quạt chứ.
Thẩm Minh rảnh đến nhàm chán nằm ở một bên xem Tần Nam làm quạt, tay hắn gối dưới đầu, chậm rì rì trò chuyện cùng Tần Nam: “Ta nói cái Huỳnh Dương này của các ông, hồ cạn ba ba nhiều(*), ông là một Thứ sử, nhiều ba ba như vậy ông lại không tham tấu, vậy ông nhìn chằm chằm Cửu ca nhà ta làm gì? Cửu ca của ta là một vị quan tốt chân chính, ông tham tấu huynh ấy như vậy, ông thật sự làm được sao?”
Tần Nam không nói lời nào, ông ta lấy ra một bức họa vẽ hoa đào từ bên cạnh, chậm rãi trải lên cây quạt. Thẩm Minh nhìn ông ta chằm chằm cả nửa ngày, chợt cảm thấy cũng có chút thú vị nên đi tới, cũng bắt đầu làm quạt với ông ta.
Đầu tiên là tước cây trúc cho sạch sẽ.
Kỹ thuật xắt rau của Thẩm Minh tốt, rất nhanh liền tước cây trúc xong, hắn vừa tước vừa nói: “Nhìn ông cũng không giống một người xấu, vì sao lại ở cùng với đám người Phó Bảo Nguyên, Vương Tư Viễn làm cá mè một lứa vậy? Ta nói, ông đừng có nín trong lòng, nói một câu đi xem nào.”
“Thứ đôi mắt nhìn thấy không nhất định là sự thật.”
Tần Nam bình tĩnh mở miệng, chậm rãi nói: “Ngươi lại chắc chắn, Cố Cửu Tư là người tốt như vậy?”
“Ông nói tới ai khác thì ta không biết” Thẩm Minh nghiêm túc nói “Nhưng ông muốn nói Cửu ca thì ta liền nói cho ông biết, huynh ấy tuyệt đối là người tốt.”
Nghe được lời này, Tần Nam liền trào phúng cười một tiếng, cũng không nhiều lời nữa. Thẩm Minh nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta thì lập tức phát giận, lập tức nói: “Này, ta nói cho ông……”
“Đặt lệch thanh trúc rồi kìa.”
Tần Nam lên tiếng nhắc nhở, Thẩm Minh nhanh chóng quay đầu nhìn thanh trúc của mình. Hắn biết Tần Nam không muốn nói những việc này với hắn nên cúi đầu, thay đổi đề tài: “Mỗi ngày ông đều làm nhiều quạt như vậy để làm cái gì? Định mở sạp bán quạt à?”
“Nàng ấy thích quạt.”
Hắn chỉ nói một câu như vậy, Thẩm Minh ngẩn người, sau đó liền nhận ra, người hắn nói chính là Lạc Y thủy.
Hắn không nhịn được mà quay đầu nhìn thoáng qua Tần Nam, thần sắc Tần Nam rất bình tĩnh, không buồn không vui, Thẩm Minh nghĩ một lúc mới ghé lại gần hỏi: “Ta nói, một mình ông sống như vậy, không khổ sở sao?”
“Có cái gì khổ sở chứ?” Động tác trên tay Tần Nam không ngừng, trải xong mặt giấy liền cầm lấy cây bút từ bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Nàng còn sống, ta ở bên cạnh nàng, nàng đi trước cũng là chuyện thường. Sinh tử luân hồi, có cái gì mà khổ sở?”
“Ông không nghĩ tới cưới thêm một người sao?” Thẩm Minh chớp chớp mắt, nhìn thoáng qua xung quanh mình: “Ông xem ông chỉ có một mình, thật là cô đơn.”
Bàn tay đang chấp bút của Tần Nam chợt dừng lại, một lát sau, ông mới giương mắt nhìn về phía Thẩm Minh: “Tuy rằng nàng đi rồi, nhưng lòng ta đã ở chỗ của nàng. Mỗi một phần tình cảm đều đáng được tôn trọng.”
“Ta cũng không nói là không tôn trọng mà,” Thẩm Minh vội vàng nói: “Ta chỉ là quan tâm ông……”
“Nếu nàng còn sống, ngươi cũng sẽ nói với ta như vậy sao?”
Tần Nam rũ mắt, hắn điểm bút lên hoa đào, bình tĩnh nói: “Các ngươi bất quá đều là khinh thường nàng chết rồi thôi, ngừng đi.”
Lời này chọc giận Thẩm Minh, hắn trào phúng cười cười, đang ngồi bên cạnh làm quạt với Tần Nam liền cả giận nói: “Được được được, lời hay nghe không lọt, ông cứ sống một mình đi cả đời, ai quản ông chứ?”
Tần Nam không nói lời nào, một lúc lâu sau, ông ta mới thấp giọng lên tiếng: “Ngươi cũng có người mình thích.”
Thẩm Minh ngẩn người, sau đó hắn lại nghe Tần Nam nói: “Nếu có một ngày nàng ta đi rồi, ngươi sẽ biết, ngươi thích người này, chẳng sợ là người đã đi rồi, nàng cũng sẽ sống trong lòng ngươi cả đời. Khổ sở nhất không phải là nàng đã chết, mà là ngay cả chuyện ngươi thích nàng cũng sẽ thay đổi. Nếu nàng không thích ngươi, thì cũng thôi. Nhưng nếu nàng thích ngươi, ở dưới hoàng tuyền biết được ngươi thay lòng thì sẽ khổ sở tới cỡ nào.”
Thẩm Minh không lên tiếng, hắn cúi đầu, dán mặt quạt lên trên cây quạt.
Bên ngoài truyền đến tiếng mưa rơi, Tần Nam ngẩng đầu nhìn mưa to ở bên ngoài, thanh âm ôn hòa mà nói: “Thật ra ta sống rất tốt, không ai quy định một mình chính là cô đơn, sống rất thảm, ta có chuyện bản thân muốn làm, có mẫu thân phải chăm sóc, có công vụ phải suy tư, lúc nhàn hạ còn có thể nhớ đến nàng, ta thật sự sống rất tốt, đa tạ ý tốt của ngươi.”
Thẩm Minh nghe thấy lời này, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. Hắn suy nghĩ một lúc mới ấp a ấp úng nói: “Ông và thê tử của ông, tình cảm rất tốt nhỉ?”
“Có lẽ là vậy.”
“Thê tử cũng thích ông như vậy sao?”
Nghe được lời này, động tác trên tay Tần Nam chợt dừng lại. Ông ta tựa như nhớ lại cái gì, Thẩm Minh không khỏi ngẩng đầu nhìn ông, Tần Nam ngẩn người thật lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Ta không biết.”
“Tần đại nhân?”
Thẩm Minh có chút kinh ngạc, vốn dĩ theo miêu tả của Tần Nam, hắn còn cho rằng phu thê bọn họ hẳn là vô cùng ân ái, cho nên sau khi người kia chết đi đã nhiều năm như vậy mà ông vẫn luôn buồn khổ giữ tang bà như cũ. Nhưng một câu “Ta không biết” này vừa nói ra, Thẩm Minh lại có chút kinh ngạc. Tần Nam nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: “Ta vốn tưởng rằng nàng không thích ta. Khi nàng sắp mất, ta còn để nàng đi gặp người nàng thích, hai người gặp mặt xong rồi, nàng lại để cho người kia đi đi. Một khắc cuối cùng của nàng, là ta ở bên cạnh nàng, nàng nói với ta, đều đã qua rồi.”
Tần Nam có chút mờ mịt: “Khi đó ta cảm thấy, có lẽ trong lòng nàng còn có một chút, có một chút……thích ta.”
Thẩm Minh nghe, trong lòng có chút khó chịu, hắn cúi đầu làm quạt, nghẹn giọng nói: “Tần đại nhân, ta nói ngài cũng quá si tâm rồi. Ông còn không xác định được trong lòng tôn phu nhân có ông hay không mà ông đã canh giữ vài chục năm như vậy, trong lòng ông không khổ sở sao?”
Nghe được lời này, Tần Nam ôn hòa cười, lúc này đây ông ta tựa như thật sự vui vẻ.
Ông cúi đầu vẽ núi non rồi chậm rãi nói: “Thích một người, vì sao lại khổ sở chứ? Nàng không thích ta, cũng chỉ là có chút tiếc nuối thôi. Nhưng còn ngươi” Tần Nam ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Minh, nhắc nhở nói: “Có hoa nên hái thì cứ hái(*), đừng học theo ta. Làm một cái hũ nút, chịu đựng nhiều năm, đợi người đã đi xa rồi mới biết duỗi tay.”
Thẩm Minh nghe Tần Nam nói, không trả lời. Tần Nam cho rằng hắn không nghe lọt, cũng lắc lắc đầu, không lên tiếng nữa.
Qua thật lâu sau, Tần Nam mới nghe được bên cạnh truyền đến giọng nói có chút ngượng ngùng của người thanh niên: “Chuyện đó” Thẩm Minh thật cẩn thận nói: “Ông dạy ta vẽ cây hoa đào đi.”
Thẩm Minh học được cách vẽ hoa đào ở chỗ Tần Nam, chờ tới khi mặt trời xuống núi rồi, hắn mới vẽ xong cây quạt, sau đó hắn thật cẩn thận đóng gói lại, kẹp với đống thư của mình rồi giao cho người đưa thư. Tần Nam với hắn đều vui vẻ, hai người liền uống rượu ở trong sân, sau khi uống rượu xong, Tần Nam lại tùy ý nghe hắn tâm sự.
Thẩm Minh nói rất nhiều, Thẩm Minh tâm sự với ông ta phiền não trong lòng mình, phiền não của hắn rất ít, đơn giản cũng chỉ là chuyện của Diệp Vận mà thôi. Tần Nam cười cười ngồi lắng nghe, Thẩm Minh nói chuyện làm cho ông ta cảm thấy bản thân như trẻ lại hai mươi tuổi, phảng phất vẫn còn là một thiếu niên, đang nghe bằng hữu dong dài.
Thẩm Minh nói mãi tới nửa đêm, rốt cuộc cũng uống rượu xong, hắn liền đứng dậy đi trở về phủ đệ.
Cố Cửu Tư và Lạc Tử Thương mới trở về, Lạc Tử Thương và Cố Cửu Tư đều tự mình đến sông trông coi, hai người đều dính cả một thân bùn, Cố Cửu Tư nhìn thoáng qua Thẩm Minh rồi bảo hắn báo lại hành tung một ngày của Tần Nam một lần, Thẩm Minh báo cáo xong liền nói với Cố Cửu Tư: “Cửu ca, thật ra Tần đại nhân, nhìn cũng không xấu.”
Cố Cửu Tư cau mày, lại nói: “Vậy vì sao ông ta lại có thành kiến với ta lớn như vậy?”
Thẩm Minh ngẩn người, một lát sau, hắn mới gãi gãi tóc, có chút buồn rầu mà nói: “Ca nói đúng nha.”
Cố Cửu Tư có chút bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, thở dài nói: “Đệ đó, khi nào mới có thể tiến bộ lên một chút?”
Lời này làm cho Thẩm Minh có chút khổ sở, hắn miễn cưỡng nói: “Ta cũng muốn mà.”
“Được rồi” Liễu Ngọc Như thấy Thẩm Minh thật sự để bụng chuyện này liền vội vàng nói, “Thẩm Minh có điểm tốt của bản thân hắn, chàng cứ nói hắn làm cái gì?”
Cố Cửu Tư nhún nhún vai, hắn nhìn sắc trời rồi nói: “Thôi, tối nay đệ còn có việc phải làm.”
“Hửm?”
Thẩm Minh có chút không hiểu, Cố Cửu Tư nâng cằm: “Đêm nay đệ phải đưa người nhà Triệu Cửu đến Tư Châu, ta đưa quân lệnh của Tư Châu cho đệ, đệ qua đó rồi sắp xếp cho người ta thật tốt.”
Thẩm Minh nghe được lời này thì lập tức trở nên đứng đắn, hắn vâng dạ xong cầm lấy quân lệnh trong tay Cố Cửu Tư, sau đó đi ra ngoài.
Hắn mang theo ba mươi mấy người, lại dẫn theo ngựa, sau đó để cho người Triệu gia ngồi trên xe ngựa, Thẩm Minh đang muốn xuất phát thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp: “Ta cũng đi.”
Mọi người quay đầu nhìn, phát hiện ra Triệu Cửu đang đứng ở cửa.
Thẩm Minh cười rộ lên: “Ngươi đừng đi, yên tâm, ta bảo vệ bọn họ.”
Triệu Cửu không lên tiếng, hắn lắc lắc đầu, lập tức đi tới rồi trực tiếp ngồi lên xe ngựa, hắn quay đầu, nói với vợ con ngồi ở bên trong: “Các ngươi đừng lo, ta hộ tống các ngươi đi.”
Nghe xong lời này, Thẩm Minh mới phản ứng được, Triệu Cửu muốn đi, không chỉ bởi vì hắn muốn bảo vệ vợ con mà còn bởi vì hắn biết, giờ phút này người nhà của hắn nhất định là đang thấp thỏm lo âu, hắn là đá tịnh tâm của bọn họ, hắn ở đây, đơn giản chỉ là muốn trấn an người trong nhà mà thôi.
Thẩm Minh và Triệu Cửu cùng nhau ngồi trong xe ngựa, bọn họ đưa người của Triệu gia ra khỏi Vĩnh Châu. Không ngoài dự đoán, bọn họ vừa đi ra khỏi Huỳnh Dương thì đã bị người ta đuổi giết. Đây là chuyện đã được đoán trước, Thẩm Minh ngược lại cũng không sợ hãi bao nhiêu, võ nghệ của hắn cao cường, người hắn mang theo cũng đều có võ nghệ không tầm thường, vì thế liên tục vừa đánh vừa trốn, trước khi bình minh tới đã chạy như điên ra khỏi địa giới của Vĩnh Châu.
Một đường này Triệu Cửu vẫn luôn canh giữ ở trước xe ngựa, bất luận là lúc nào hắn đều bảo vệ ở trước xe, hắn giống như một cánh cửa mở không được, một vị thần bảo hộ chiếc xe ngựa kia, rõ ràng là võ nghệ chẳng ra gì nhưng lại làm cho Thẩm Minh sinh ra vài phần kính ý không nguyên do.
Vào lúc hừng đông, bọn họ đã tới địa giới của Tư Châu, sau khi Thẩm Minh đưa quân lệnh ra liền để người ở lại Tư Châu.
Rồi sau đó hắn và Triệu Cửu cùng nhau cưỡi ngựa trở về, lúc đi ở trên đường, Thẩm Minh cười nói: “Ta nói, lúc ngươi tới ta còn tưởng rằng võ nghệ của ngươi thật sự cao cường, kết quả liền chỉ có một chút công phu mèo ba chân như vậy, còn chưa giết được bao nhiêu người nhỉ? Che ở đằng trước xe ngựa như vậy, không sợ sao?”
Sắp xếp cho người nhà xong, Triệu Cửu cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hắn cười cười, có chút ngượng ngùng nói: “Nhưng mà ta là nam nhân trong nhà này, có sợ hơn đi chăng nữa cũng phải chắn ở phía trước.”
“Ngươi nói chúng ta vất vả dốc sức làm cả đời này,” Triệu Cửu quay đầu đi, nhìn về phía trước: “Còn không phải là hy vọng cuộc sống của bọn họ tốt hơn một chút sao?”
Thẩm Minh nghe như vậy, trong đầu hắn nhớ tới rất nhiều chuyện, một lát sau, hắn đồng ý nói: “Ngươi nói đúng.”
Hai người một đường gấp gáp trở lại Huỳnh Dương, mới vừa vào phủ đệ liền thấy Cố Cửu Tư mặc quan phục đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Thẩm Minh vừa muốn mở miệng liền nghe thấy Cố Cửu Tư nói: “Trở về nghỉ ngơi một chút đi, Triệu Cửu thì đi chuẩn bị chứng cứ và lời khai của ngươi, ta trở về rồi nói.”
Triệu Cửu cung kính hành lễ rồi nhìn Cố Cửu Tư đi ra ngoài.
Trong tay Cố Cửu Tư cầm một tấm bản đồ, đây là ngày hôm qua hắn cho người chạy đi lấy.
Hôm qua Phó Bảo Nguyên nói không có đủ đất để chia, hắn cũng không phản bác nhưng sau khi đi ra ngoài, hắn liền đi tìm người khác để cùng đối chiếu bản đồ của Huỳnh Dương, sau đó phát hiện những nơi ở ngoại ô vốn là vô chủ bây giờ đều có người ở, những người đó phần lớn đều là người của Vương gia, bọn họ bá chiếm một mảnh đất lớn làm ruộng trồng lúa mạch.
Cố Cửu Tư đánh dấu bản đồ xong liền ở Huyện nha chờ Phó Bảo Nguyên, chờ sau khi Phó Bảo Nguyên tới, Cố Cửu Tư trải tờ giấy lên trên bàn, bình tĩnh nói: “Hôm qua Phó đại nhân nói không đủ đất để chia, ta cố ý đi xem một chút.”
Nói xong, Cố Cửu Tư giơ tay chỉ lên một mảnh đất trống ở Tây Bắc: “Lấy mảnh đất này chia cho lưu dân, Phó đại nhân nghĩ thế nào?”
Phó Bảo Nguyên nhìn tấm bản đồ kia, sắc mặt không quá tốt. Cố Cửu Tư còn muốn nói gì đó thì đã nghe bên ngoài truyền tới giọng nói của Vương Tư Viễn.
“Cố đại nhân.”
Vương Tư Viễn vào cửa, thấy Cố Cửu Tư cũng ở đó thì cười rộ lên nói: “Cố đại nhân cũng ở đây sao?”
Cố Cửu Tư đáp lời, cười cười: “Không nghĩ tới Vương đại nhân cũng tới.”
“Hôm qua Cố đại nhân nói về chuyện cứu tế, tại hạ còn chưa kịp tới đây, hôm nay đương nhiên là phải tới rồi.”
Nếu là nói cứu tế, Cố Cửu Tư cũng không che giấu, lập tức nói ra toàn bộ ý tưởng của mình, Vương Tư Viễn lẳng lặng nghe, sau khi nghe xong, ông ta liền cười rộ lên: “Ý tưởng của Cố đại nhân thật là hay.”
Nói xong, Vương Tư Viễn nhìn về phía Phó Bảo Nguyên: “Phó đại nhân, ngài cảm thấy có chỗ nào không ổn không?”
Vương Tư Viễn hỏi như vậy, nụ cười của Phó Bảo Nguyên có chút miễn cưỡng không nổi nữa, ông ta miễn cưỡng lên tiếng nói: “Cố đại nhân nói rất hay.”
“Nếu vậy thì làm thôi.” Vương Tư Viễn lập tức nói “Phó đại nhân, chuyện này là ngài không đúng rồi, chuyện Cố đại nhân muốn làm, ngài hẳn là phải lấy hết toàn lực ra để hỗ trợ, làm khó xử người ta như thế, ngài là có ý gì vậy?”
Phó Bảo Nguyên “Oan uổng”, lập tức nói: “Đúng là oan uổng, thật sự ta không hiểu rõ tình hình của Huỳnh Dương. Đây là hạ quan thất trách, cũng may Cố đại nhân làm rõ, Cố đại nhân,” Phó Bảo Nguyên lập tức nói: “Thứ lỗi.”
“Thứ lỗi thì không cần.”
Cố Cửu Tư cười cười: “Làm được việc là tốt rồi. Nếu mọi người không có dị nghị gì, vậy ngày mai bắt đầu, phân chia đất cho những lưu dân kia, sau đó chuẩn bị dựng lều cứu tế sau thiên tai đi.”
Vương Tư Viễn đã mở miệng, Phó Bảo Nguyên đương nhiên cũng sẽ không khó xử, Cố Cửu Tư nói như vậy xong, hai người kia liền đồng loạt đồng ý.
Vương Tư Viễn thấy chuyện lưu dân đã bàn xong thì cười cười nói: “Cố đại nhân, nếu chính sự nói xong rồi, không bằng nói chút việc tư đi. Lão hủ nghe nói, hôm qua Thẩm đại nhân vọt vào phủ đệ của đứa cháu kia của ta, không phân biệt xanh đỏ đen trắng đã đánh người, còn bắt đi khách quý kia của cháu trai ta, chuyện này, không biết là Cố đại nhân có biết chuyện này không?”
“A, chuyện này ta thật đúng là không biết.”
Cố Cửu Tư bày ra tư thế vô tội: “Thẩm đại nhân rốt cuộc đã từ quan, không phải cấp dưới của bản quan nữa, hắn làm gì thật sự không liên quan gì tới ta. Nhưng mà nói đến việc này, hạ quan còn muốn hỏi, hạ quan nhận được tin Triệu bộ đầu báo quan, nói ông chủ Vương bắt cóc người nhà hắn, Vương đại nhân liệu có biết việc này?”
“Lại có việc này à?” Vương Tư Viễn cũng giả ngốc, ông ta lập tức nói: “Không thể nào, chuyện này tất nhiên là vu hãm. Đứa cháu trai kia của ta đôn hậu thành thật, nhất định không làm ra được chuyện như vậy đâu. Nếu không tin, Cố đại nhân có thể gọi mấy người kia tới, mọi người ba mặt một lời đối chất.”
“Đối chất thì cũng không cần.”
Cố Cửu Tư tùy ý nhấc tay một cái liền khép lại sổ sách, hắn tùy ý lên tiếng nói: “Gọi ông chủ Vương tới nhà lao một chuyến, thẩm tra một chút là biết thôi.”
“Cố đại nhân nói rất đúng” Vương Tư Viễn gật đầu, ý vị thâm trường mà lập lại lời của Cố Cửu Tư: “Gọi Thẩm đại nhân vào nhà lao một chuyến, thẩm tra một chút thì chuyện gì cũng đều biết được thôi.”
Cố Cửu Tư mỉm cười không nói, ánh mắt lại lạnh xuống. Vương Tư Viễn lại một chút cũng không bị ảnh hưởng, ông ta chỉ từ từ uống trà: “Cố đại nhân có thể nghĩ lại, có một số việc, không thể quá xúc động, có một vài lời, cũng không thể tùy tiện nói.”
Cố Cửu Tư khịa nhau một lần vào sáng sớm với Vương Tư Viễn xong, chờ đến giữa trưa liền trở về nhà ăn cơm, sau đó lại chạy lên chỗ công trường giám sát chuyện đào kênh với Lạc Tử Thương.
Trưa hôm đó, Cố Cửu Tư nghe được tin đã bắt đầu cứu tế, hắn nhìn lưu dân được dẫn vào trong thành, xếp hàng đi nhận khế đất, lại thấy lều phát cháo được dựng lên, cuối cùng đến lúc này hắn mới yên tâm.
Ban đêm khẩu cung của Triệu Cửu cũng viết xong, còn kèm thêm một tờ giấy khế nhà có chữ ký của Vương Hậu Thuần, Cố Cửu Tư nhìn chứng cứ, hắn suy nghĩ một lúc rồi giương mắt nhìn về phía Triệu Cửu, nói: “Lấy vốn hiểu biết của ngươi về Huỳnh Dương, hiện giờ ta trực tiếp đi bắt Vương Hậu Thuần tốt hơn, hay là chờ thêm một chút nữa thì tốt hơn?”
“Vương Hậu Thuần cũng không có thực quyền,” Triệu Cửu nhắc nhở: “Hắn chỉ là một thương nhân.”
Cố Cửu Tư không nói gì.
Một tên thương nhân, dù cho Cố Cửu Tư chém hắn thì cũng không dao động được người sau lưng hắn một chút nào.
“Một củ cải một cái hố, một cái hố ngàn vạn cây.” Triệu Cửu chậm rãi nói: “Chém Vương Hậu Thuần đối với Huỳnh Dương mà nói, thật ra cũng không có thay đổi gì quá lớn. Chờ đến lúc hành hình, nói không chừng ngay cả người cũng đều bị thay đổi, còn không chắc chắn là Vương Hậu Thuần.”
Cố Cửu Tư lắng nghe, hắn xoay xoay cây quạt trong tay, một lúc sau hắn mở miệng nói: “Triệu Cửu, ngươi có nguyện ý tiếp tục điều tra không?”
Hỏi xong, hắn đưa mắt nhìn về phía Triệu Cửu và Thẩm Minh: “Tiếp tục điều tra vụ án này, chờ đến cuối cùng, ta sẽ diệt cỏ tận gốc.”
Nghe được lời này, ánh mắt của Triệu Cửu sáng lên, nhưng hắn kiềm chế cảm xúc, quỳ xuống rồi cung kính nói: “Nghe đại nhân phân phó.”
Mà Thẩm Minh vẫn có thói quen là không suy nghĩ nhiều, hắn cũng gật đầu nói: “Được.”
Bởi vì chuyện này mà chờ tới ngày hôm sau, Cố Cửu Tư liền thả đoàn người Triệu Cửu trở về.
Thấy Cố Cửu Tư không làm khó dễ, cơn tức trong lòng Vương Hậu Thuần mới tiêu tan, hắn đi tìm Vương Tư Viễn, có chút nghi hoặc nói: “Ngài nói, thằng nhóc Cố Cửu Tư này là có ý gì? Lúc trước thì thề son thề sắt giống như là nhất định phải xử ta, hiện giờ lại không rên một tiếng mà thả người, ngài nói xem” Vương Hậu Thuần thật cẩn thận hỏi: “Có phải là hắn sợ rồi hay không?”
Vương Tư Viễn không lên tiếng, ông ta gõ gõ tay vịn, chậm rãi nói: “Nếu như hắn sợ, vậy ngược lại còn tốt. Chỉ là sợ, thanh niên này, khẩu vị quá lớn.”
Vương Hậu Thuần có chút không rõ, hắn miễn cưỡng cười nói: “Ý của thúc phụ là, hiện giờ hắn không bắt ta, là để bắt một người lớn hơn nữa?”
Vương Tư Viễn không nói rõ, ông suy tư thật lâu, cuối cùng mới nói: “Vẫn là tiễn bọn họ đi đi, như thế mới được.”
Vương Hậu Thuần lẳng lặng chờ ở một bên, Vương Tư Viễn suy nghĩ một lúc lại đột nhiên nói: “Có phải trong thành gần đây đang xây kho hàng gì đó không?”
“Đúng vậy.” Vương Hậu Thuần lập tức nói: “Ta đã cho người tìm hiểu rõ ràng rồi, kho hàng này trên danh nghĩa là do một người tên Hổ Tử mở, nhưng thám tử thường xuyên nhìn thấy Liễu Ngọc Như xuất hiện chỗ kho hàng đó. Không chỉ có Huỳnh Dương là đang xây dựng kho hàng, vài địa phương khác cũng đều có người đang xây.”
“Chuỗi kho hàng bọn họ xây, có phải là cùng một đường với hướng sông Hoàng Hà sau khi sửa theo kế hoạch Cố Cửu Tư không?”
Vương Tư Viễn chợt thấy hứng thú, Vương Hậu Thuần gật đầu nói: “Đúng vậy, cơ bản là cùng hướng.”
Vương Tư Viễn suy nghĩ, ông ta cười nhạt một tiếng: “Ta còn tưởng là thanh cao cỡ nào, không phải đều là người dùng quyền công kiếm lời tư như nhau sao, còn giả bộ với ta cái gì chứ?”
Nói xong, ông ta suy nghĩ rồi hỏi: “Kho hàng này khi nào thì khai trương?”
“Sắp rồi” Vương Hậu Thuần lập tức trả lời “Ngày mai là cắt băng rồi.”
Vương Tư Viễn gật gật đầu, ông cẩn thận dò hỏi tác dụng của kho hàng này, mà Vương Hậu Thuần biết có người tới Huỳnh Dương chuẩn bị làm buôn bán lớn như vậy, thì xuất phát từ bản năng của người làm ăn, hắn cũng sẽ đi tìm hiểu cặn kẽ rõ ràng. Hiện giờ Vương Tư Viễn vừa hỏi, hắn liền rành mạch nói hết ra tính toán của Liễu Ngọc Như.
“Những địa phương xa khác thường dùng thuyền lớn, nhưng những con sông ở Huỳnh Dương thì chỉ có thuyền nhỏ mới đi qua được, cho nên ta nghe nói nàng ta mua rất nhiều thuyền nhỏ, để đổi thuyền ở Huỳnh Dương. Phân đoạn như vậy phải lựa chọn phương tiện vận chuyển thích hợp nhất, hơn nữa lượng hàng hóa lại lớn, phí tổn thất cũng giảm xuống.”
Vương Hậu Thuần giải thích: “Nếu nàng làm như vậy ở trên toàn Đại Hạ, vậy ngày sau các thương đội vì tiết kiệm phí tổn đều sẽ lựa chọn giao hàng hoá cho bọn họ vận chuyển. Cứ như vậy thì chẳng khác nào hơn phân nửa lượng hàng hóa của cả nước đều giao tiền cho bọn họ.”
Vương Tư Viễn lắng nghe, một lúc lâu sau ông ta mới chậm rãi nói: “Không phải ngày mai cắt băng sao? Thương đội của nàng khi nào đi ngang qua Huỳnh Dương?”
“Chắc là sắp rồi,” Vương Hậu Thuần nói: “Nếu đã bắt đầu cắt băng thì là đang tính toán bắt đầu đi vào hoạt động, vậy nhóm hàng hoá đầu tiên hẳn là cũng sắp tới rồi.”
Vương Tư Viễn đáp lời, suy nghĩ một lúc ông ta liền lên tiếng nói: “Tìm một nhóm người, cướp hàng hoá của nàng ta ở giữa đường, tuyệt đối không được để nhóm hàng đầu tiên vào được Huỳnh Dương.”
Vương Hậu Thuần ngẩn người, một lát sau, hắn có chút không hiểu được mà hỏi: “Vì sao thúc phụ lại đột nhiên quyết định chọc phiền toái cho Liễu Ngọc Như?”
Vương Tư Viễn nhàn nhạt nhìn Vương Hậu Thuần một cái, sau đó nói: “Cứ làm theo là được.”
Vương Hậu Thuần nhìn ra được Vương Tư Viễn không vui nên lập tức nhanh chóng xin lỗi. Sau đó hắn liền chạy gấp ra ngoài, tìm người an bài đi làm.
Trong lúc Vương Hậu Thuần đang an bài công việc thì Liễu Ngọc Như cũng đang đứng ở trước cửa kho hàng, lẳng lặng kiểm tra đồ vật.
Cố Cửu Tư đứng ở cửa chờ nàng, hắn hiếm khi được nghỉ ngơi, hôm nay có Lạc Tử Thương và Thẩm Minh đến đê trông coi, còn hắn thì lại đi theo Liễu Ngọc Như.
Bởi vì là ngày nghỉ nên hắn không mặc quan bào, chỉ mặc một thân áo gấm màu trắng thêu hoa văn mây bay màu lam, trong tay cầm một cây quạt nhỏ, theo sau đuôi Liễu Ngọc Như một tấc cũng không rời.
Hắn nhìn Liễu Ngọc Như kiểm kê đồ vật từ buổi sáng đến khi mặt trời chiều ngả về tây, nếu không phải hắn nhắc nhở Liễu Ngọc Như ăn cái gì đi thì ngay cả ăn cơm nàng cũng quên luôn. Cuối cùng chờ tới khi kiểm kê xong, Cố Cửu Tư cùng Liễu Ngọc Như ngồi ở trên sườn núi ngoài kho hàng nghỉ ngơi, Cố Cửu Tư đưa nước cho nàng, cười nói: “Ngày mai là phải khai trương rồi, nàng có vui không?”
Liễu Ngọc Như cười cười, nàng cười rất nội liễm nhưng vẫn thấy được nét vui mừng không cách nào che giấu được. Trên trán nàng đổ một lớp mồ hôi mỏng, ánh mắt vừa sáng ngời lại vừa ôn nhu.
Nàng nhìn chăm chú vào kho hàng ở cách đó không xa, kho hàng chiếm tới gần mười mẫu đất, là một kho hàng lớn hiếm có. Khi nàng vừa đến nơi này, chỗ này chỉ là một mảnh đất hoang, Cố Cửu Tư tu sửa Hoàng Hà, nàng liền tu sửa, dựng lên kho hàng này. Nhưng ở trong mắt nàng, nó không chỉ là một kho hàng, mà là một ngôi sao, khi Liễu Ngọc Như nhìn thấy nó, trong đầu nàng biết rõ ràng, giờ phút này trên lãnh thổ Đại Hạ nàng đã xây nên bao nhiêu kho hàng, mấy kho hàng này liên tiếp sát nhau, nối thành một mảnh ngân hà ở trên bầu trời, phát ra ánh sáng lấp lánh trong lòng nàng.
“Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như chậm rãi mở miệng, ánh mắt thì nhìn kho hàng nơi xa, nàng giơ tay vén tóc ra sau mang tai rồi ôn hòa nói: “Chàng biết không, ta cảm nhận được, trong lòng ta có một mảnh trời.”
Cố Cửu Tư quay đầu lại nhìn cô nương đang phóng mắt ra phương xa, Liễu Ngọc Như đang kìm nén cảm xúc nhưng Cố Cửu Tư vẫn cảm nhận được phần mênh mông, bao la kia trong nội tâm của nàng, nàng chậm rãi đứng dậy, hai mắt nhìn phương xa nói: “Có một ngày, mỗi một nơi trên quốc gia này đều sẽ có cửa hàng của ta, làm cho nam bắc trở nên cực kỳ gần. Không chỉ có là ngàn dặm Giang Lăng một ngày còn(*), ta còn muốn khiến từ U Châu đến Dương Châu, muốn khiến từ Đông Đô đến Thiên Thừa, muốn khiến cho tất cả mọi nơi đều trở nên thật gần. Nếu có một ngày ta nhớ chàng, thì vô luận chàng ở bất cứ một chỗ nào trên thế giới này, ta đều có thể thật nhanh, thật nhanh mà nhìn thấy chàng.”
Nói xong, Liễu Ngọc Như quay đầu lại nhìn Cố Cửu Tư rồi cười rộ lên: “Ta hy vọng có một ngày, khi trên sử sách lưu danh tên của chàng, ta cũng có thể ở bên cạnh chàng.”
“Không chỉ bởi vì ta là thê tử của chàng,” Nàng quay đầu đi, trong mắt phảng phất như chứa đầy núi đồi, mây trắng, núi non trải dài không dứt cùng với sông dài chảy siết không ngừng, nàng nhìn về phương xa, trên khóe miệng mang theo ý cười, nghiêm túc lại kiên định nói: “Còn bởi vì, ta là Liễu Ngọc Như.”
(*)Hồ cạn ba ba nhiều: “池浅王八多”: Nằm trong câu “Miếu nhỏ gió ma lớn, hồ cạn ba ba nhiều”, là một câu có dụng ý xấu, ý chỉ ở một địa phương hoặc là đơn vị nhỏ có nhiều “con sâu làm rầu nồi canh”.
(*) Có hoa nên hái thì cứ hái: Nằm trong câu: “有花堪折直须折,莫待无花空折枝”: “Có hoa nên hái thì cứ hái, đừng đợi không hoa bẻ cành trơn” có ý trong thời điểm hoa nở rộ đẹp nhất, nếu có thể hái thì nên hái, đừng chờ tới lúc hoa tàn rồi lại không có hoa để hái nữa.
(*)Ngàn dặm Giang Lăng một ngày còn: “千里江陵一日还”: Do Lý Bạch sáng tác, nguyên câu là “Triều từ bạch đế mây tía gian, ngàn dặm Giang Lăng một ngày còn”.