Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Gả Ăn Chơi Trác Táng - Chương 15 : truyenyy.mobi

Gả Ăn Chơi Trác Táng

Chương 15




 
Cố Cửu Tư say rượu một đêm, vẫn chưa tỉnh rượu. Tú bà vọt vào trong phòng hắn, lo lắng nói: “Cố đại công tử, ngài mau tỉnh lại đi, người nhà của ngài đến rồi!”
 
Cố Cửu Tư ngủ mơ mơ màng màng, hắn phất tay, không nhịn được nói: “Đừng quấy rầy ta.”
 

“Ngài mau tỉnh lại đi,” Tú bà thấy dáng vẻ ngủ đến hồ đồ của Cố Cửu Tư, không nhịn được vỗ ván giường nói: “Phu nhân của ngài mang đao tới, sợ là không có ý tốt, ngài mau tỉnh lại đi!”
 
“Ồn ào quá!”
 
Cố Cửu Tư bực bội nói: “Mọi chuyện có ta gánh, cút ra ngoài!”
 
Tú bà bị rống một tiếng như thế thì không dám nói tiếp nữa, lúc mở cửa ra ngoài liền trông thấy Liễu Ngọc Như mang theo đao lên lầu ba rồi, bà ta vội vàng lấy khăn che mặt lại rồi chạy mất. Liễu Ngọc Như đến cửa, đầu tiên là cung kính gõ cửa: “Lang quân.”
 
Cố Cửu Tư không có phản ứng gì.
 
Liễu Ngọc Như đã cho người xác nhận rồi, chính là căn phòng này, hắn không có phản ứng gì, hoặc là ngủ đến hồ đồ, hoặc là chạy mất rồi.
 
Thế là Liễu Ngọc Như bắt đầu đập cửa: “Cố Cửu Tư.”
 
Cố Cửu Tư ở bên trong bị làm cho đau đầu, hắn dùng tay bịt tai lại, đắp chăn lên, nghiêng người sang một bên, làm như không nghe thấy.

 

Liễu Ngọc Như nổi giận, hôm nay nàng đã tới đây thì cũng không định cần thanh danh gì nữa. Thế là nàng lui về sau hai bước, sau đó bỗng nhiên đá một cước, cửa rung lên một cái.
 
Nhận thêm một cước nữa, cửa đã có hơi lỏng lẻo rồi.
 
Cuối cùng nàng tăng tốc chạy mấy bước, “Rầm” một cái, cuối cùng cửa phòng cũng mở ra!
 
Sau đó nàng nhìn thấy Cố Cửu Tư đang nằm ngủ say trên giường. Liễu Ngọc Như nổi giận, rốt cuộc không nhịn được nữa, gầm lên một tiếng: “Cố Cửu Tư, chàng dậy cho ta!”
 
Một tiếng rống “Cố Cửu Tư” này đến người ở lầu trên lầu dưới đều nghe thấy, Cố Cửu Tư đương nhiên cũng bị đánh thức rồi. Hắn có chút mơ màng, sau đó chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, trực giác hắn mách bảo không tốt, theo bản năng nghiêng người lại, “Rầm” một cái, một thanh đao thẳng tắp sát vào mặt hắn rơi sang bên cạnh.
 
Lần này hắn hoàn toàn tỉnh táo rồi!
 
Liễu Ngọc Như lạnh lùng nhìn hắn, tim Cố Cửu Tư đập dồn dập, hắn cảm nhận được loại khí thế không chết không thôi này của Liễu Ngọc Như, hắn nuốt nước bọt, tay run run nắm chặt lấy tay đang cầm chuôi đao của Liễu Ngọc Như, giọng nói có hơi run rẩy: “Bình tĩnh một chút….Có chuyện gì… Từ… Từ từ nói….”
 
“Đứng lên”
 
Vẻ mặt Liễu Ngọc Như lạnh lùng.
 
Cố Cửu Tư nhanh chóng gật đầu: “Lên lên, ta lập tức đứng lên”
 
Liễu Ngọc Như rút đao lại, xoay người bước tới, đóng cửa lại. Cố Cửu Tư uể oải ngồi dậy, mang theo một thân mùi rượu ngồi xuống đối diện Liễu Ngọc Như, ngáp một cái nói: “Nàng tới đây làm gì?”
 
“Không biết ngày nào lang quân về nhà, thiếp thân đặc biệt tới để nghênh đón.”
 
Liễu Ngọc Như trả lời cung kính, ánh mắt Cố Cửu Tư rơi trên thanh đao của Liễu Ngọc Như, nhẹ xì lên tiếng: “Mang theo đao đi nghênh đón? Nàng thật là nghĩ ra được.”
 
“Lang quân cũng đã lưu luyến bên ngoài mấy ngày rồi, nên về đọc sách cho tốt, tranh thủ lấy một cái công danh.”
 
Nghe thấy thế, Cố Cửu Tư dùng khuôn mặt với ánh mắt ngu đần nhìn Liễu Ngọc Như: “Nàng nói cái gì? Nàng bảo ta về nhà làm gì?”
 
“Đọc sách.” Liễu Ngọc Như nhấn rõ từng chữ, Cố Cửu Tư hít sâu một hơi: “Đầu óc nàng không có bệnh chứ?”
 
“Lang quân,” Liễu Ngọc Như nghiêm túc mở miệng: “Năm nay chàng gần mười tám, hai năm nữa là đến nhược quán* rồi, chàng nên vì tương lai của chàng mà suy nghĩ. Phụ thân của chàng đã là phú thương Dương Châu, chỉ hy vọng chàng lấy được một cái công danh….” (*: Thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán.)
 
“Ngừng ngừng ngừng,” Cố Cửu Tư giơ cây quạt lên, vẻ mặt lộ ra sự thống khổ: “Dừng lại dừng lại, lời đọc kinh thế này của nàng ta đã nghe trăm ngàn lần rồi. Ta nói, Liễu Ngọc Như,” Hắn cuộn chân lại, nhìn nữ nhân đang ngồi quỳ chân trước mặt, dùng sự đứng đắn mà bản thân chưa bao giờ có để thương lượng với đối phương: “Hôn sự này của chúng ta, ta cũng là người bị hại, ta cũng cưới nàng rồi, cho thanh danh rồi, tiền cũng cho rồi, nàng muốn cái gì là ta cho cái đó, sau này chúng ta cứ nàng sống phần nàng, ta sống phần ta, nàng thấy có được không?”
 
Liễu Ngọc Như giương mắt nhìn hắn, không ngạc nhiên với lời nói của Cố Cửu Tư chút nào.
 
Một tay Cố Cửu Tư đặt trên đầu gối, nhấp một ngụm trà, lời nói thành khẩn: “Nàng biết rất rõ ta là hạng người gì, điều phiền nhất trong cuộc đời ta chính là những lời lý luận trống rỗng này của các người. Những đạo lý này nàng chạy đến tư thục, tìm những tên tú tài kia mà nói, bọn chúng sẽ nghe. Nàng nói với ta thì làm được gì? Chúng ta thực tế một chút, phụ thân ta là người giàu nhất Dương Châu, cữu cữu ta là Lại bộ Thượng thư, biểu tỷ ta là Trắc phi của Lương vương, cả đời này của ta, cho dù không làm gì, cho thuê ruộng đất nhà ta, lấy tiền bạc nhà ta cho vay cũng đủ để ta ăn cả đời. Nàng nói xem, đọc sách khổ thân như vậy để làm gì?”
 
Liễu Ngọc Như nhấp một ngụm trà, nghe Cố Cửu Tư tính toán cho nàng: “Ta tính cho nàng, ngân hàng tư nhân nhà chúng ta, một năm cho vay tiền, một vốn một lời, lãi suất gấp đôi mỗi năm. Hàng năm nhà ta cho bên ngoài vay ít nhất hai mươi vạn lượng bạc, mỗi năm chỉ kiếm lời hai mươi vạn. Chờ sau này ta quản gia rồi, ta tốt bụng sẽ giảm một chút lãi suất cho bọn họ, một năm năm mươi phần trăm, đó cũng là mười vạn. Ngoại trừ ngân hàng tư nhân thì nhà chúng ta còn có đất đai, có cửa hàng, cho dù tất cả việc làm ăn nhà ta đều sụp đổ thì chúng ta lấy lời và tiền thuê cũng đủ cả một đời, ta nói này Liễu Ngọc Như, nàng không lọt vào mắt ta là rất thiệt thòi, nhưng về chuyện tiền nong thì nàng tuyệt đối không lỗ. Chúng ta ai chơi theo ý người ấy, vui vẻ cả đời, được không?”
 
“Vậy nếu như không có cả đời thì sao?” Liễu Ngọc Như bình tĩnh lên tiếng, Cố Cửu Tư có chút mờ mịt: “Có ý gì?”
 

“Cố gia vì sao có thể cho vay tiền mà không bị người ta quỵt nợ, vì sao có thể có nhiều ruộng đất mà không bị người ta đỏ mắt* như vậy, là bởi vì cữu cữu của chàng đứng hàng quan lớn trong triều, nếu có một ngày thời cuộc thay đổi, chỗ dựa của Cố gia bị đổ, người tài giỏi lập trên công trạng lại bị khép tội, chàng cảm thấy Cố gia sẽ có kết cục gì?” (*: Nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng.)
 
Liễu Ngọc Như cười lạnh: “Nhiều bạc như vậy, chỉ bằng một kẻ giàu xổi không có gì cả, chàng giữ được sao?”
 
Cố Cửu Tư ngẩn người, nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên có người nói với hắn như thế. Dù sao cũng chưa từng có ai dám nói cữu cữu của hắn sẽ bị ngã cả.
 
Nhưng trong lúc nhất nhời, hắn lại hiểu rõ, lời này của Liễu Ngọc Như hoàn toàn có khả năng!
 
Trong lòng hắn có hơi hoảng, nhưng trên mặt vẫn không để lộ ra, hắn ho nhẹ một tiếng, thuận tiện nói: “Vậy thì cũng không còn cách nào rồi. Nếu như thật sự đến lúc đó thì cứ tùy cơ ứng biến thôi.”
 
“Ta thì sao?” Liễu Ngọc Như lạnh lùng lên tiếng, nàng nhìn chằm chằm Cố Cửu Tư: “Vinh hoa phú quý cả một đời của chàng, đến lúc đó hai mắt nhắm lại thì coi như xong, còn ta thì sao?! Phụ mẫu chàng thì sao?! Chàng có nghĩ tới chúng ta không?”
 
“Đó đều là vận mệnh,” Cố Cửu Tư thở dài, phất tay áo nói: “Nàng cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, đến lúc đó phụ mẫu ta sẽ nghĩ ra cách thôi.”
 
Liễu Ngọc Như nhắm mắt lại, nàng siết chặt thanh đao, nàng nhịn sự xúc động muốn rút đao ra, hít thở thật sâu.
 
Cố Cửu Tư ho nhẹ một tiếng, rót trà cho Liễu Ngọc Như, đẩy trà qua: “Đừng giận nữa, hạ hỏa.”
 
“Cố Cửu Tư….” Liễu Ngọc Như run giọng mở miệng: “Chàng có biết, ta vốn đã có thể gả cho Diệp Thế An.”
 
Cố Cửu Tư hơi sững sờ.
 
Mà lúc này, Diệp Thế An vừa mới đi đến trước cửa.
 
Hắn nghe thấy Liễu Ngọc Như đạp cửa, nghĩ một chút, vẫn quyết định đến xem.
 
Dù sao thì Diệp gia và Liễu gia cũng có quan hệ mấy đời, mà Liễu Ngọc Như lại là bạn tốt của Diệp Vận, còn là…. Đã từng là vị hôn thê của hắn. Tính tình của Cố Cửu Tư này quá loạn, lại là kẻ ngang ngược thích đánh nhau gây chuyện, hắn sợ Cố Cửu Tư thật sự ra tay khiến cho Liễu Ngọc Như chịu thiệt thòi nên định lại xem một chút. Ai có thể nghĩ đến vừa tới cửa đã nghe thấy lời này.
 
Hắn ngẩn người, nhất thời có hơi xấu hổ, nhưng còn chưa kịp lui khỏi thì đã nghe thấy Liễu Ngọc Như nói tiếp: “Chàng có biết ta vì gả vào Diệp gia, gả cho hắn mà đã cố gắng bao nhiêu không?”
 
“Từ khi ta chưa được mười tuổi đã bắt đầu học cách trở thành người mà Diệp gia thích.” Nàng mở mắt ra, hốc mắt đỏ ửng, Cố Cửu Tư ngơ ngác nhìn Liễu Ngọc Như, hắn thấy cô nương trước mặt này rơi nước mắt lã chã, nhưng dáng vẻ vẫn tao nhã như cũ, nghe nàng nói: “Ta đọc từng quyển sách mà hắn đã từng đọc, ta mô phỏng theo mỗi một phong thư nhà mà hắn gửi cho Diệp Vận, ta đọc hết tất cả quy tắc của Diệp gia, ta học trộm cầm kỳ thư họa, ta ngụy trang cho mình thành một tiểu thư khuê các, ta bỏ ra nhiều năm cố gắng như vậy, ta cho rằng mình sẽ thành công, ta sẽ gả cho một lang quân như ý, cuộc đời ta, cả đời này đều sẽ có một kết quả tốt.”
 
“Ta sẽ cùng lang quân ta tương kính như tân cử án tề mi*….” (*: Tương kính như tân: Tôn trọng nhau như khách; Cử án tề mi: nâng khay ngang mày (do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày))
 
Nàng khóc nức nở: “Thế nhưng chàng, Cố gia nhà chàng đã hủy hết tất cả!”
 
“Ta….” Cố Cửu Tư lên tiếng, Liễu Ngọc Như ngắt lời: “Ta biết, nhà chàng vô tội.”
 
“Ta biết, ta nên hận mẫu thân ta mềm yếu, thiếp thất cầm quyền, phụ thân ham tiền tài, Cố gia nhà chàng cũng không biết, không biết gì cả, thế nhưng câu nói đó, câu nói cưới ta có phải là do chàng nói không.”
 
Nàng nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt Cố Cửu Tư trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
 
“Là chàng nói cưới ta, Cố Cửu Tư.”
 

Nàng nghiêm túc nhìn hắn: “Chàng ly kinh phản đạo*, chàng cho rằng tất cả mọi người trên thế giới này đều giống như chàng, có thể không quan tâm đến lời nói, thế nhưng khi chàng nói câu này chẳng lẽ không nghĩ tới, nếu như Diệp gia nghe được câu này thì có thể sẽ hủy hôn sự này; nếu như người nhà chàng nghe được câu này thì có thể sẽ tìm ta hạ sính lễ; nếu như những người khác nghe được câu này có phải sẽ cảm thấy cách cư xử của ta không đứng đắn hay không.” (*: Có những suy nghĩ nổi loạn chống lại đạo đức.)
 
“Chàng cảm thấy chỉ là một trò đùa, cười một cái rồi thôi, thế nhưng thứ chàng hủy đi lại là cả một đời của ta.”
 
Nàng cắn răng mở miệng, rốt cuộc Cố Cửu Tư đã mất đi sự bất cần trước sau như một, hắn lẳng lặng nhìn chăm chú cô nương đang khóc ở phía đối diện.
 
Đột nhiên hắn phát hiện ra, hóa ra thế giới này còn có người sống đau khổ giãy giụa như vậy. Hắn nhớ tới câu chuyện trước kia mình từng nghe, Hoàng đế nói với bách tính: “Sao không ăn cháo thịt?”
 
“Xin lỗi….” Hắn cụp mắt lên tiếng, Liễu Ngọc Như đưa tay, một cái tát liền phiến lên mặt Cố Cửu Tư.
 
“Xin lỗi có tác dụng không?!”
 
Nàng hét lớn: “Ta cố gắng nhiều năm như vậy, ta tính toán nhiều năm như vậy lại bị hủy bởi một câu nói đùa của chàng, chàng nói một câu xin lỗi là đủ rồi sao?!”
 
“Chàng hãy nghe cho kỹ,” Nàng bắt lấy cổ áo hắn, gần sát với mặt hắn, nước mắt của nàng đã làm trôi mất lớp trang điểm, nhưng cả người nàng lại giống như một con báo, ánh mắt sáng tỏ lại kiên định, mang theo tất cả dũng khí đáng sợ đủ để phá nát thế gian này: “Cố Cửu Tư, ta mặc kệ chàng có đồng ý hay không. Chàng nói ra câu đó, Cố gia chàng cưới ta về, chàng khiến ta trở thành thê tử của chàng, chàng phải chịu trách nhiệm trong chuyện này.”
 
“Đời ta đã cột vào một chỗ với chàng rồi, thứ mà ta vốn nên có được chàng đều phải cho ta! Ta muốn có một phu quân có thể đội trời đạp đất, chống đỡ đại nghiệp của gia tộc, ta muốn có một phu quân có thể bảo vệ ta và con cái cả đời, thứ ta muốn không phải là đồ chỉ biết ăn uống vui chơi, gặp chuyện là ỷ vào phụ mẫu, yếu ớt nhút nhát như chàng!”
 
“Diệp Thế An có thể làm tốt bao nhiêu thì chàng phải làm được bấy nhiêu. Thứ ta đã mất đi thì chàng cũng phải trả lại cho ta. Từ hôm nay trở đi, chàng về nhà cho ta, nếu chàng còn dám đến những nơi tạp nham sòng bạc, thanh lâu thế này,” Liễu Ngọc Như giẫm lên bàn, một tay vung đao, nắm lấy cổ áo Cố Cửu Tư, một tay khác gác đao lên cổ hắn: “Ta không làm thịt được chàng thì ta sẽ lấy cây đao này cắt cổ tự sát trước cửa Cố gia nhà chàng! Chàng nghe rõ chưa?!”
 
“Bình tĩnh….” Cố Cửu Tư nhìn thấy mắt của Liễu Ngọc Như đã hoàn toàn đỏ lên, nuốt nước bọt, hắn không dám nói lời nào, hắn chỉ có thể run giọng, dùng giọng nói hết mức bình thản nói: “Nàng…. Bình tĩnh.”
 
Mà Diệp Thế An đang đứng ngoài cửa đã lấy lại tinh thần.
 
Hắn thở phào một hơi thật dài.
 
Hắn biết rõ, hắn phải đi nhanh.
 
Đoạn đối thoại này đối với hắn mà nói, lượng tin tức quá lớn, thật là đáng sợ.
 
Hắn hoàn toàn không cần lo lắng Ngọc Như muội muội nhu nhược trong ấn tượng của hắn bị Cố Cửu Tư đánh chết nữa, hiện tại điều hắn cần lo lắng chỉ có là hôm nay Cố Cửu Tư có đổ máu tại Xuân Phong lâu hay không.
 
Sau đó ngẫm lại, Cố Cửu Tư đổ máu ở Xuân Phong lâu… Vậy thì đổ máu đi.
 
Bị tân thê tử của mình chém giết, đó cũng là cái chết có ý nghĩa.
 
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.