Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Chương 89: Trường Trung học Lý Quang (42) : truyenyy.mobi

Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 89: Trường Trung học Lý Quang (42)




Và khi giáo viên nói câu “bắt đầu thi”, những người bạn học đó xé bỏ lớp ngụy trang cuối cùng và lao về phía cô giống như ác quỷ.

Nếu ở trên trần nhà, bạn sẽ thấy cảnh tượng kinh hoàng khi cô gái ngồi giữa bị một đám người nhấn chìm.

***

"Tí tách"

"Tí tách"

Trong ký túc xá yên tĩnh, tiếng nước nhỏ giọt rõ ràng như ở ngay bên tai.

Tim Tống A Manh đập như sấm. Cô nằm cứng đờ

trên giường không dám cử động. Chăn bông trên người dường như không thể chịu nổi cái lạnh lẽo khắp nơi trong ký túc xá.

Khi Ngân Tô không ở trong ký túc xá, hai con quái vật bắt đầu không yên. Ban đầu chúng chỉ thử quấy rầy cô. Có lẽ vì Ngân Tô mãi vẫn chưa về nên họ bắt đầu không an phận.

Quái vật tóc kéo lê mái tóc của mình tới lui xung quanh giường cô. Đàn chị thì đứng ở đầu giường lặng lẽ nhìn cô chằm chằm.

Tống A Manh trùm chăn kín đầu, mang tâm lý trốn tránh, nếu không nhìn thấy sẽ không sợ hãi. Bây giờ cô giống như một con dê con đang chờ bị làm thịt. Bất kỳ quái vật nào ở bên ngoài đều có thể gϊếŧ chết cô.

Sột sột soạt soạt…

Mắt cá chân của Tống A Manh lạnh buốt. Cô lập tức rúc vào trong chăn. Nhưng cô vừa cử động một cái lập tức cảm nhận rõ ràng có gì đó không ổn.

Có thứ gì đó quấn quanh mắt cá chân của cô!

A!!!

Là những sợi tóc đó!!!

Trên mắt cá chân của cô ngày càng có nhiều cái chạm lạnh như băng. Chúng quấn quanh và bò lên bắp chân cô...

Tống A Manh sợ đến mức cơ thể cô tạm thời mất đi khả năng hành động, quên cả vùng vẫy. Khi cô phản ứng lại, những sợi tóc đó đã quấn lên eo.

Một làn sóng sợ hãi ập đến Tống A Manh. Cô dùng một tay còn có thể hoạt động được run rẩy lấy ra một món đạo cụ.

Ngay khi cô chuẩn bị sử dụng đạo cụ thì những sợi tóc quấn quanh eo đột nhiên nhanh chóng rút đi. Trên mắt cá chân không hề còn chút cảm giác lạnh lẽo nào nữa.

"???"

Giây tiếp theo, Tống A Manh nghe thấy tiếng động từ ban công.

Tô Thiện đã về!

Tống A Manh mở chăn ra thì nhìn thấy Ngân Tô từ ban công đi vào.

"Cô vẫn chưa ngủ à?"

Ngân Tô bất ngờ đối diện với tầm mắt của Tống A Manh thì cảm thấy kỳ quái.

Tống A Manh: “…”

Cô cũng phải dám ngủ đã chứ!

"Cô bị sao vậy?" Tống A Manh ngửi thấy mùi máu. Cô phát hiện trên người Ngân Tô hình như có máu. Trong ánh sáng lờ mờ thế này mà cô có thể thấy nó, chứng tỏ trên người cô ấy có rất nhiều máu.

Ngân Tô bước vào ký túc xá, đóng cửa ban công lại. Cô rót cho mình một ly nước sạch, uống một hơi rồi nói: “Tôi đã gặp một giáo viên nhiệt tình.”

“..."

Buổi tối thế này còn có thể có giáo viên nào nhiệt tình chứ?

"Ừm... sau đó thì sao?"

"Tôi để ông ta đi gặp người bạn hiếu khách nhiệt tình của tôi rồi." Ngân Tô nghĩ đến điều gì đó đột nhiên cười rộ lên: "Họ đều nhiệt tình như vậy, nhất định sẽ trở thành bạn tốt."

"..."

Ngân Tô cởi chiếc áo khoác dính đầy máu của mình ra ném lên bàn. Tống A Manh nhìn thấy cô lấy từ trong quần áo ra một tấm card có kích thước bằng thẻ học sinh.

Chưa kịp nhìn rõ đó là gì, Tống A Manh đã nghe Ngân Tô hỏi lại: "Sao cô vẫn chưa ngủ?"

Tống A Manh cho rằng đó là thẻ học sinh của Ngân Tô. Hơn nữa vừa rồi bị sợ hãi nên cô cũng không nghĩ sâu xa. Cô vô thức nhìn chiếc ấm nấu nước trên bàn dài, lẩm bẩm: "Bọn họ..."

Ngân Tô hiểu rõ: "Chúng bắt nạt cô à?"

Tống A Manh rưng rưng nước mắt. Cuối cùng cô đã kìm lại được, nhưng giọng nói vẫn hơi nghẹn ngào: "Tôi suýt chút nữa cho rằng mình sẽ chết."

Tống A Manh hầu như lúc nào cũng lý trí, bây giờ vậy mà đã nức nở. Ngân Tô cảm thấy cô ấy đã thực sự sợ hãi rồi.

"Lần sau tôi ra ngoài sẽ mang chúng theo." Dù sao chúng cũng là thú cưng do mình nuôi, Ngân Tô vẫn có ý thức của người làm chủ. Cô quay người bắt hai con quái vật đi tới xin lỗi.

Tống A Manh nhìn mái tóc bò vương vãi trên sàn, cùng ánh mắt càng lúc càng oán độc của đàn chị: "..."

"Không! Không cần đâu!" Tống A Manh sợ đến mức trùm chăn lên đầu: "Tôi không sao, không cần xin lỗi!!!"

Ngân Tô trừng mắt nhìn hai con quái vật: "Xem hai người hù dọa bạn cùng phòng như thế nào kìa. Sao lại không hiểu chuyện như vậy hả?"

Ngân Tô xách đàn chị và quái vật tóc không hiểu chuyện vào phòng tắm dạy dỗ. Vì thế ngày hôm sau Tống A Manh được hưởng thụ đãi ngộ áo mặc tận tay, cơm đút tận mồm.

Tống A Manh run rẩy cầm chiếc áo khoác được cuộn tròn lại đưa cho mình, sau đó cẩn thận lấy bữa sáng từ trong tay của đàn chị.

Liệu tối nay cô có thể còn sống không?

Ngân Tô đứng bên cạnh chỉ dạy giống như chủ nhiệm giáo dục vậy: "Bạn cùng phòng phải đoàn kết yêu thương nhau. Lần sau đừng tái phạm."

Tống A Manh: “……”

Quái vật tóc: “……”

Đàn chị: “……”

“Nhớ quét dọn ký túc xá sạch sẽ, nếu tôi phát hiện…” Trước khi rời đi, Ngân Tô còn đe dọa hai con quái vật, “Nếu tôi không vui, các người cũng không thể yên ổn được đâu. Chúng ta đều ở chung một ký túc xá, phải có khó cùng chịu."

Ngân Tô vừa rời đi, cửa ký túc xá đóng lại.

Quái vật tóc và đàn chị liếc nhau rồi nhìn ký túc xá bị Ngân Tô làm cho lung tung bừa bộn. Cả hai đều có chung một tâm trạng hủy diệt.

Quái vật tóc im lặng hỏi: Phải quét dọn thật hả?

Đàn chị trợn trắng mắt: Nếu không thì sao? Đánh cô ta chắc?

Quái vật tóc:...

Quái tóc phẫn uất duỗi dài tóc, một sợi lấy chổi, một sợi bắt đầu nhặt đồ trên mặt đất, một sợi lấy khăn lau máu tối qua bị dây từ trên người Ngân Tô xuống mặt đất.

Cô ta làm gì mà nhiều máu như vậy!

Khó lau quá!

Ngân Tô, người có nàng tiên ốc, không hề lo lắng về sự sạch sẽ của ký túc xá bước vào lớp với tâm trạng vui vẻ.

Chỉ là...

Bầu không khí trong lớp không được tốt lắm.

Ngân Tô nhướng mày, làm bầu không khí sôi động hơn: “Lại là một buổi sáng tuyệt vời, sao mà đều không vui hết thế này?”

Trả lời Ngân Tô là vẻ mặt đưa đám Thôi Na: “Sách giáo khoa… sách giáo khoa mất rồi.”

Nghe Thôi Na nói, Tống A Manh đi phía sau Ngân Tô theo bản năng lật xem những quyển sách trong cặp mình.

Tổng cộng chỉ có mấy quyển sách, thiếu một quyển thì nhìn một cái là có thể biết ngay.

Sắc mặt Tống A Manh nhất thời trở nên khó coi. Cô nhanh chóng kiểm tra xem mình đã mất cuốn sách nào: "Tôi thiếu một cuốn sách tiếng Anh."

Lúc này trong số những người chơi, Trương Chí Văn trông có vẻ thoải mái nhất. Sách của mọi người đều bị mất, anh ta không phải là người duy nhất phiền não rồi.

"Chúng ta đã mang theo bên mình, sao còn mất sách được?"

Lương Thiên Dậu có thể đã mất đi hai người đồng đội. Hai ngày nay tâm trạng anh ta u ám, nhưng đầu óc vẫn còn ở đó. Anh ta nhanh chóng nghĩ ra nguyên nhân: "Chắc là tối qua lúc giáo viên quản lý ký túc xá kiểm tra vệ sinh."

Tất cả họ đều rời khỏi ký túc xá.

Cuộc kiểm tra vệ sinh đột ngột diễn ra ngoài dự kiến của bọn họ. Mà lúc đó giáo viên quản lý ký túc xá vẫn đang quan sát bọn họ vệ sinh dọn dẹp cầu thang.

Nhưng đây không phải là khả năng mất sách duy nhất...

Bởi vì Lương Thiên Dậu nhớ rằng mình đã đem cặp đựng sách theo nhưng sách của anh ta vẫn bị mất.

Tống A Manh cũng nhớ rõ khi rời khỏi ký túc xá, cô đã cố ý kiểm tra xem, mỗi cuốn sách của cô đều ở đó.

Cô chẳng qua chỉ đi từ ký túc xá đến lớp học...

Tống A Manh đột nhiên nhớ ra, khi cô ra khỏi ký túc xá và đi xuống tầng dưới, một nhóm học sinh NPC hấp tấp từ tầng dưới đi lên và đυ.ng phải cô.

Nhưng cũng chỉ có vài giây...

"Mỗi người chúng ta mất những cuốn sách khác nhau..."

"Đây là muốn ép chúng ta đến thư viện à?"

“Ngoài việc bị giáo viên chủ nhiệm phạt vì mất sách ra thì còn có hậu quả nghiêm trọng nào khác không?”

Trương Chí Văn là người đầu tiên làm mất sách. Nhưng anh ta chỉ bị giáo viên chủ nhiệm phạt đi dọn dẹp nhà vệ sinh thôi. Bây giờ anh ta vẫn còn sống khỏe mạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.