Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Chương 74: Trường Trung học Lý Quang (27) : truyenyy.mobi

Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 74: Trường Trung học Lý Quang (27)




Ngân Tô nói rất hung dữ, hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.

Cô gái cảm thấy có gì đó không đúng, theo bản năng đứa tay lên sờ mặt mình, khi sờ đến mấy chỗ bị lõm vào thì nghiêng đầu, lộ ra vẻ mặt đáng sợ, kéo dài giọng, nói: “Cô không sợ sao?”

“Tôi sợ lắm…” Ngân Tô hạ giọng bắt chước cô gái nhưng vẫn có thể nghe ra được cô đang trả lời qua loa lấy lệ: “Cô có việc gì không?”

Cô gái: “…”

Trông cô ta không có vẻ gì là sợ hãi cả.

Dường như cô gái không hiểu tại sao cô lại không sợ. Cô ta nhìn chằm chằm Ngân Tô, nhãn cầu rơi ra khỏi hốc mắt, máu trong hõm đầu chảy xuống.

“Nửa đêm nửa hôm cô tới đây chỉ để biểu diễn tiết mục âm phủ cho tôi xem thôi hả?” Ngân Tô bực mình: “Không có việc gì thì tôi đóng cửa đây.”

“…”

Thấy Ngân Tô chuẩn bị đóng cửa, cô gái không cam lòng đành phải dừng màn trình diễn của mình, âm u phun ra ba chữ: “Kiểm tra phòng.”

Ngân Tô lại bắt đầu dò xét cô ta, trong ánh mắt lạnh lùng hiện lên vẻ chán ghét: “Cô ăn mặc lôi thôi như vậy mà còn đòi kiểm tra phòng? Ai dám cho cô kiểm tra?”

Cô gái: “….”

Đó không phải là để dọa cô sao?!

Cô gái oán độc nhìn chằm chằm Ngân Tô nhưng cuối cùng vẫn phải bỏ đi vẻ ngoài đáng sợ mà thay vào đó là dáng vẻ trong sáng xinh đẹp của một học sinh.

Lúc này cô gái không còn chút đáng sợ nào ngoài sắc mặt hơi tái nhợt.

Trên mặt cô ta thậm chí còn có chút ý cười: “Bây giờ tôi có thể vào kiểm tra phòng rồi chứ?”

“Cô muốn vào lắm hả?” Xem ra cô ta không được phép tùy tiện vào phòng thì phải.

“Kiểm tra phòng là nhiệm vụ của tôi.” Trong mắt cô gái không che giấu nổi sự tham lam: “Bạn học, mong bạn phối hợp.”

“Nếu tôi không hợp tác thì làm sao?”

Trên mặt cô gái lộ ra nụ cười quỷ dị: “Vậy tối nay tôi đành phải quay lại tìm bạn học thôi.”

Ngân Tô hơi nhíu mày, nói lảng sang chuyện khác: “Có chắc là cô muốn vào không?”

“…” Lời này sao nghe có vẻ không đúng vậy nhỉ? Cô gái kìm nén cảm giác kỳ lạ trong lòng: “Đương nhiên, tôi muốn kiểm tra phòng.”

Ngân Tô gật đầu, mở cửa, hào phóng mời cô gái vào: “Mời vào, hoan nghênh cô đến với ký túc xá 4025.”

Tống A Manh đang cuộn tròn trên giường nghe bọn họ nói chuyện: “!!!”

Cô cho thứ đó vào rồi!!!

***

Ngân Tô đột nhiên nhả ra, cô gái kia có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn chọn bước vào ký túc xá.

Tống A Manh co ro núp trong chăn, giả vờ như mình không tồn tại.

Cô gái bước vào ký túc xá, trước tiên cô ta liếc mắt nhìn quanh giường ngủ một vòng như thể phát hiện chuyện gì đó thú vị: “Tại sao trong ký túc xá của cô lại chỉ có hai người, còn hai bạn học khác đâu? Đêm hôm không về ngủ không phải là học sinh ngoan đâu.”

Quản lý ký túc xá bảo là sẽ nói cho giáo viên kiểm tra phòng biết chuyện ký túc xá thiếu mất một người nhưng lại không nói là cũng sẽ nói cho quái vật biết.

“Cô có biết đếm không đấy?” Ngân Tô khóa trái cửa lại: “Không phải có ba người sao?”

Cô gái lại nhìn giường, chỉ có một chiếc có người nằm cùng với cái cô bạn học kỳ lạ đang nói chuyện với mình nữa là hai, lấy đâu ra ba người?

“Vậy người còn lại đâu? Cho dù có thêm một người thì cũng thiếu mất một người…”

Cô gái vừa định quay người lại thì có người khoác vai cô ta, mang cô vào ký túc xá, cô gái cười vui vẻ nói: “Không phải là cô sao? Một khi đã vào đây rồi thì cô chính là một thành viên trong ký túc xá của chúng tôi. Cô thấy tôi tốt với cô không, giường chiếu cũng chuẩn bị xong xuôi hết cho cô rồi này.”

Cô gái bị dẫn đến trước một chiếc giường trống: “?????”

“Không…”

Ngân Tô không nói gì mà ấn cô gái lên giường, nắm chặt bờ vai mảnh khảnh của cô ta: “Chẳng phải tôi hỏi cô rồi sao, cô nói nhất định phải vào, sao bây giờ lại không muốn nữa?”

Giọng điệu như đang trách móc một đứa trẻ nghịch ngợm, vừa bất đắc dĩ lại có chút cưng chiều.

Thế nhưng lời này rơi vào trong tai cô gái lại trở nên lạnh lẽo, quỷ dị khó tả khiến toàn thân cô ta nổi da gà từ lúc nào không biết.

A…!

Có chuyện gì với cô ta vậy!!

Rồi ai mới là quái vật!!!

Cô gái cảm giác mình bị người khác chơi đùa, coi thường nên lúc này cô ta bắt đầu nổi giận, sát khí tỏa ra ngút ngàn.

Ngân Tô nhìn cô ta, bất lực thở dài: “Cô đúng là không nghe lời gì hết.”

Cô gái càng lúc càng tức giận, nhăn mặt hét lên: “Đi chết đi!!”

Ngân Tô một tay nắm cái đầu lưa thưa tóc của cô ta níu lại, một tay bắt lấy bàn tay đang sắp cào trúng mình, vặn nó ra sau rồi đẩy cô gái trở lại giường.

“A —— ”

Tiếng hét thảm thiết đột ngột vang lên từ tòa nhà bên cạnh.

Ngân Tô nhìn ra ngoài.

Tiếng hét đó phát ra từ ký túc xá nam.

Sau tiếng hét thảm thiết kia thì không còn âm thanh nào vang lên nữa.

Ngân Tô thu lại ánh mắt, cúi đầu nhìn cô gái mình đang giữ, cười cười hỏi: “Cô không muốn kêu thảm như vậy đúng chứ?”

Cô gái đang không thể động đậy: “….”

***

Mười phút sau.

Cô gái nước mắt, nước mũi chảy dài, ngồi trên giường co ro vì lạnh. Trông cô ta giống như một học sinh giỏi bị trùm trường bắt nạt vậy.

Cô gái không hiểu từ lúc nào mà lại có một kẻ lợi hại như vậy trong khu ký túc xá. Nằm trong tay Ngân Tô, cô ta hệt như một bức tượng bằng đất sét, cô muốn nhào nặn thế nào thì nhào nặn thế đó.

Cô ta còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

Ác ma lại cười híp mắt hỏi cô gái: “Cô chết như thế nào vậy?”

Cô gái đang khóc thút thít còn chưa kịp định thần lại: “Hả?”

“Sao, với hình dạng này mà cô nghĩ là cô vẫn còn sống sao?” Ngân Tô cười nói: “Cô còn có hai hình dạng, làm gì có người sống nào giống cô chứ.”

“….”

Cô gái cũng không cảm thấy rằng mình còn sống, chỉ là cô ta không ngờ Ngân Tô lại hỏi cô ta chết như thế nào thôi.

Cô gái lẩm bẩm: “Nhảy lầu…”

“Tại sao?” Ngân Tô tò mò.

“….” Cô ta cứ nhất quyết phải đυ.ng chạm vào nỗi đau của người khác như vậy sao? Nhưng trước áp lực quyền uy, cô gái vẫn thành thật trả lời: “Điểm thi thấp.”

“Điểm thi thấp nên cô nhảy lầu?”

Cô gái dường như đang nhớ về quá khứ của mình nên trông có vẻ khá buồn bã: “Thì điểm số là tất cả mà.”

Ngân Tô giúp cô ta mở mang đầu óc: “Vậy sao cô không để người khác nhảy lầu để nâng thành tích của mình lên? Để người khác chết không phải tốt hơn mình tự sát sao?”

Cô gái: “????”

“Được rồi, chết thì cũng đã chết rồi.” Ngân Tô lại đâm cho cô ta một nhát dao rồi giao cho cho cô ta một công việc mới: “Từ giờ trở đi sự an toàn của ký túc xá chúng ta sẽ giao cho cô, nếu có thứ nào khác lẻn vào…”

Cô cười nhẹ một tiếng, tặng cho cô gái một ánh mắt cô hiểu mà.

Cô gái: “…”

Đe dọa!!

Đe dọa trắng trợn!!

“À đúng rồi, có một người bạn không mời trốn trong phòng tắm đó, tối nay cô đi trông coi rồi lôi nó ra hộ tôi nhé. Không phải tôi không tiếp khách đâu. Cô xem, cô quang minh chính đại đến đây, không phải tôi lập tức hoan nghênh “mời cô vào” còn tiếp đãi nồng nhiệt sao?” Ngân Tô cau mày nói thêm: “Tại cái thứ lén la lén lút kia bất lịch sự quá đấy chứ!”

Cô gái: “…”

Cảm ơn vì sự đón tiếp nồng nhiệt của cô!

Cô ta đến đây để kiểm tra phòng đó!!

***

Ngân Tô bàn giao lại công tác bảo vệ an toàn ký túc xá cho cô gái rồi leo lên giường tầng trên nằm.

Tống A Manh từ đầu đến cuối không phát ra bất kỳ âm thanh nào, lúc này cô ấy không dám nói chuyện, cũng không dám ngủ trong khi ký túc xá có quái vật…

“Cô ta không dám làm gì đâu, đi ngủ đi.”

Dường như Ngân Tô biết cô ấy vẫn chưa ngủ nên bình tĩnh thờ ơ nhắc nhở.

Tống A Manh: “…”

Ai mà ngủ cho được?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.