Edit: Hà
Beta: Kỳ Vân
Phó Nghị quay trở lại phòng, thấy cả người cô dâu nhỏ đều đang muốn chôn ở trong chăn, không khỏi khe khẽ thở dài, hắn nào đâu biết rằng Mị Sắc đang lên kế hoạch làm thế nào để “ăn sạch” hắn.
Phó Nghị tiến về phía trước, vừa định vươn tay chạm vào Mị Sắc, đang do dự, lại thấy chăn nhẹ nhàng động vài cái, giống như Mị Sắc đang lén khóc thút thít.
Hắn sửng sốt nghĩ, trong lòng lại thoáng chua xót, cô không muốn gả cho mình đến như vậy sao....
Trong ổ chăn Mị Sắc nghe thấy tiếng bước chân Phó Nghị, che giấu cảm tình trong lòng, dụi dụi mắt, vành mắt rưng rưng, khụt khịt lên giả bộ khóc, trong chốc lát lại thấy nam nhân không có phản ứng gì, nội tâm không khỏi rủa thầm: “Đúng là đồ đầu gỗ, cũng không biết tới an ủi, tính cách trầm mặc ít nói như vậy, cũng khó trách nguyên chủ Trương Vi Vi ngại không hợp với hắn, haizz, mẹ nó, vẫn là lão nương chủ động đi!”
Mị Sắc đột nhiên xốc chăn lên, vốn là khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú bây giờ lại treo lên hai hàng nước mắt, càng làm cho gương mặt trái xoan thêm điềm đạm đáng yêu, chọc người thương tiếc. Đôi mắt to vũ mị sương mù mênh mông, lại thêm cái miệng nhỏ phấn nộn dẩu lên, giống như bị ủy khuất, lại phảng phất giống như không được nam nhân yêu thương nụ hoa, bất mãn cầu xin nam nhân hung hăng hôn cô.
Phó Nghị nhìn thấy khuôn mặt nhỏ câu nhân, đáy lòng chỗ nào đó oanh một tiếng liền sụp xuống, mềm đến rối tinh rối mù, mặc cho ai nhìn thấy tiểu nha đầu kiều mị như thế, cũng không thể nhẫn tâm tới trách tội cô, chỉ nghĩ đem cô hung hăng ôm sát vào trong lòng ngực, sau đó hỏi cô bị ủy khuất gì, rồi đem tất cả sai lầm đều đẩy đến trên người mình.
Hắn cảm nhận được ý tưởng dã man này của mình, trong nháy mắt liền kinh ngạc, lại có chút ngượng ngùng, hai rặng mây đỏ lặng lẽ xuất hiện ở trên gò má. Động tác trên tay cũng rõ ràng nhanh hơn so với suy nghĩ, cũng không để ý rằng mình và tiểu nha đầu này chẳng thân quen bao nhiêu, hắn vươn cánh tay ôm lấy cô gái nhỏ phấn nộn vào trong ngực.
Cô gái nhỏ cũng không có biểu hiện ra kinh ngạc với ghét bỏ, lúc sau hắn mới ý thức được chính mình đã làm cái gì, xấu hổ đến không biết làm thế nào được, giống như ở phía dưới mông có kim đâm, nhưng da mặt dày nỗ lực, dùng giọng nói hắn có thể khống chế ôn nhu nhất hỏi: “Làm sao vậy? Như thế nào lại khóc? Không thoải mái ở đâu sao?”
Mị Sắc âm thầm bĩu môi, chửi thầm: “Còn tốt, nơi nào cũng tốt, rõ ràng là đêm động phòng hoa chúc mà hai người cái gì cũng không làm! Đương nhiên là không bình thường được rồi?!”
Thân thể cô giống như không có xương cốt ngã vào trong lòng ngực hắn, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vẻ mặt lã chã chực khóc: “Anh, anh có phải hay không ghét bỏ em.… Mới không chịu chạm vào em.…”
Không chờ nói xong, cô đã thút tha thút thít cúi đầu, bộ dáng cực kỳ ủy khuất.
Lần này đến phiên hắn kinh ngạc, hắn khi nào ghét bỏ cô, không phải là cô không cho hắn chạm vào sao, như thế nào lại thành hắn sai rồi? Nhưng đối với con ngươi ngập nước của cô gái nhỏ, biểu tình giống như hắn làm chuyện xấu không thể tha thứ được, những lời này vô luận như thế nào cũng không thể nhẫn tâm nói ra, chỉ có thể trầm ngâm hỏi: “Em tại sao lại nghĩ như thế, anh như thế nào sẽ ghét bỏ em? Ghét bỏ em sao có thể cưới em? Hửm?”
Một tiếng “Hửm” cuối cùng này quả thực là muốn kéo tới xương cốt Mị Sắc rồi, hầu kết gợi cảm trượt lên trượt xuống, giọng nói phát ra giống như tiếng đàn cello trầm thấp dễ nghe, ta thao, thật là thanh máu đều đã bị rút đi hết không còn gì, “Anh rõ ràng có! Nếu không anh như thế nào không chạm vào em, em… Em là sợ đau… Nhưng… Nhưng nhẫn nhịn cũng sẽ qua… Ai biết… Ai biết anh căn bản không bao giờ chạm vào em nữa!”
Nói xong khuôn mặt nhỏ đã sớm ửng hồng lên, một câu cuối cùng còn tăng thêm ngữ khí, gương mặt lại cố ý làm bộ dáng hung tợn, cô nào biết biểu tình này không những không dữ tợn, ngược lại vừa đáng yêu vừa buồn cười, chỉ muốn gọi người hung hăng nắm lấy khuôn mặt nhỏ của cô, hôn thật mạnh vào cái miệng nhỏ đó, thẳng đến khi đem cô chà đạp không ra gì thì mới được.
Phó Nghị trộm nuốt nước miếng xuống, có chút hiểu ra rồi lại dở khóc dở cười, biết rõ tiểu nha đầu đây là cố ý chơi xấu làm nũng, đem toàn bộ trách nhiệm đẩy đến trên đầu hắn, nhưng cô cũng đã tiêu tan ít đi, tối hôm qua dùng mọi cách kháng cự đồ ăn là bởi vì cô gái nhỏ sợ hãi, sợ hãi mình cũng là bình thường, tuổi và dáng người hai người đều chênh lệch lớn, hơn nữa trước kia hắn… xác thật có điểm khác hẳn với người bình thường… Ngẫm lại một cô gái nhỏ mềm mại như vậy, nếu như bị côn th*t lớn kinh người của hắn hung hăng thọc vào, sẽ nhịn không được đau chết.
Nghĩ vậy, thương tiếc cùng áy náy liền hiện lên trên khuôn mặt, con ngươi thường không biểu hiện gì bây giờ lại tràn ngập ôn nhu, “Vi Vi ngoan, đều là do anh không tốt, làm em nghĩ nhiều rồi, không khóc a, ngoan.”
Hàng năm hắn tham gia quân ngũ nên bàn tay cũng trở nên to lớn thô ráp, tay hắn nhẹ nhàng phủ lên nước mắt cô gái nhỏ trong lòng ngực, tâm địa đều lau nước mắt chảy ra cho cô.
Phảng phất giống như là bị động tác ôn nhu của hắn lấy lòng, cái miệng nhỏ dẩu lên thu hồi lại một ít, hít hít cái mũi nhỏ, một câu cũng chưa nói, chỉ chui vào trong lòng ngực hắn thật mạnh, giống như là quấy rối dùng sức bóp thịt ở bên hông rắn chắc của hắn cho hả giận. Hắn nhẹ nhàng cười, sức lực này của cô giống như là đang cào ngứa, đối với hắn một chút cũng không đau, ngược lại tê tê dại dại như là đang cào vào trong lòng. Lúc trước chỉ lo dỗ cô, cũng không quá chú ý tới tư thế của hai người, lúc này mới phản ứng lại, tức khắc liền tâm viên ý mã.
Nói chính hắn không nghĩ tới, thì chuyện đó thật không có khả năng, đều đã ba mươi rồi, cũng sẽ có xúc động, chỉ là chưa từng mãnh liệt như vậy. Hiện giờ thân thể mềm mại ở trong ngực, hắn mới biết được cái gì gọi là ôn hương nhuyễn ngọc, làm người khác không muốn buông tay, chỉ muốn luôn ôm như vậy.
Thân hình mềm mại lại yêu kiều giống như một vũng nước, hương thơm sâu kín trên người nữ hài không ngừng đánh úp tới chóp mũi của hắn, càng miễn bàn tới cái tay nhỏ kia đang ở bên hông hắn tác loạn, mềm mại không xương, ở nơi đó đốt lửa. Hắn nào đâu biết rằng, Mị Sắc cố ý xuống tay sát bên huyệt vị ở sau eo hắn, chỗ đó có thể kích phát thú tính của nam nhân, bảo đảm làm hắn nổi lên dục vọng cúi chào chính mình.
Đối phó với loại nam nhân có chút cũ kỹ này, Mị Sắc biết rõ, nhất định phải thay đổi các kiểu làm nũng, một chiêu nữ hài mềm mại chí khí yêu thương “lão nam nhân” này, chẳng những không làm hắn cảm thấy phiền chán, ngược lại sẽ càng thêm đau sủng, đặt ở đầu quả tim, trừ lần đó ra, làm hắn không rời khỏi cô được, nhiệm vụ này cơ bản thì đã thành công hơn phân nửa.
Động tác Mị Sắc hạ xuống không ngừng, quả nhiên nghe được tiếng thở dốc nam nhân dần dần trở nên thô nặng lên, con ngươi hiện lên một tia đắc ý. Trên người hắn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, hỗn tạp trộn lẫn, không làm cho người khác cảm thấy khó ngửi, chỉ có cảm giác tràn đầy an tâm.
Mị Sắc hít sâu một ngụm hương vị cương dương của nam nhân, đầu v* hưng phấn gắng gượng cứng lên, phía dưới tiểu hoa huy*t d*m thủy nhè nhẹ chảy ra, chỗ sâu mẫn cảm bên trong tràn ngập cảm giác hư không mãnh liệt.
Tiểu nha đầu không an phận vặn vẹo, cánh môi phấn nộn không biết xấu hổ dán lên môi mỏng gợi cảm của hắn. Phó Nghị giật mình, cảm nhận được côn th*t dưới thân biến hóa, lập tức từ bị động đổi thành chủ động, hết sức liếm mút cánh môi mềm mại không thể tưởng tượng kia.
Dần dần cảm thấy như vậy còn chưa đủ, đầu lưỡi nóng cháy không khỏi cường thế xông vào cái miệng nhỏ của nữ hài, đáng thương cho cô gái nhỏ bị đầu lưỡi hắn bá đạo gắt gao lấp kín, không thể phát ra âm thanh gì, chỉ có thể bất lực ô ô.
Không nghĩ tới mới phản kháng một ít lại vô lực, thuận theo bộ dáng này càng kích thích thú tính của nam nhân, bàn tay to rộng thô ráp kéo quần áo của nữ hài ra, hơi thô bạo mà vuốt ve làn da trắng như ngà voi của cô gái nhỏ.
Lúc sau liền nóng nảy thô lỗ xé mở quần áo, hắn mới lưu luyến đem đầu lưỡi tàn sát bừa bãi thu hồi lại, giữa cánh môi hai người dính ra một sợi tơ dâm mĩ, mê người tới cực hạn.