Lúc này tâm trạng của Điền thê không ổn, sắc mặt của nàng không tốt, tuy hàng ngày nàng đanh đá chua ngoa, nhưng bụng nàng không xấu.
Từ trước đến nay bất cứ nhà nào đói ăn đến nhà nàng xin. Chỉ cần trong nhà còn lương thực là nàng sẵn lòng giúp đỡ.
Lúc bước từ gian chính ra, trong tay Điền thê chẳng những đang cầm một túi vải phồng, hơn nữa dưới nách còn kẹp một mảnh vải mới tinh.
Mép vải vẫn còn lưu lại dấu vết.
Nàng vừa cảm thông lại vừa oán giận Dương Cúc Hoa.
Thông cảm vì goá phụ như nàng ta một mình nuôi con gái không dễ dàng gì, hơn nữa tuy sức khỏe yếu ớt nhưng vẫn rất kiên cường, cuộc sống với bao nhiêu khó nhọc mà chưa bao giờ than một tiếng khổ trước mặt người khác.
Nhưng mà nàng biết sau lưng người khác, Dương Cúc Hoa đã khóc rất nhiều.
Còn oán giận là dù có nói thế nào thì Dương Cúc Hoa cũng không chịu tái giá, nàng đã từng giúp Dương Cúc Hoa làm mối cho nàng ta một nông dân hiền lành chất phác, con người rất ổn, nhưng Dương Cúc Hoa nhất mực không chịu đổi ý.
Nếu nàng ta đồng ý tìm một người đàn ông khác thì tất nhiên sẽ không bị người ta khi dễ nữa.
Đưa tay lau mồ hôi và nước mắt, Điền thê quyết định lấy lại tinh thần, nếu không với bộ mặt này của nàng sẽ hù đứa con nhỏ chết khiếp, nha đầu Tiểu Hoàng Nha năm nay mớoi chỉ lên sáu.
Tuy nhiên cho đến khi nàng nhìn về phía Tiểu Hoàng Nha, lại thấy nó khì khì một tiếng vui vẻ.
Bởi vì lúc này Tiểu Hoàng Nha và Điền Thiết Oa đang giang đôi tay nhỏ bẩn lem luốc lau mặt cho đối phương.
Hai đứa trẻ này bình thường hay chơi với nhau, mà tình bạn giữa trẻ nhỏ cũng rất tốt.
Điền Đại Tráng trông thấy, khóe miệng nở nụ cười.
- Ơ, Điền Thiết Oa nhà chúng ta cũng biết chăm sóc người khác rồi kìa?
Điền thê vui vẻ trêu ghẹo:
- Nhưng mà chưa bao giờ quan tâm đến mẫu thân là ta đây, lão nương thật đau lòng quá.
Điền Thiết Oa ngượng nghịu cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng đỏ như tôm luộc.
Ánh mắt Tiểu Hoàng Nha vô tội, có vẻ không hiểu chuyện gì.
Đôi tay gầy bé vẫn đặt lên khuôn mặt nóng ran của Điền Thiết Oa.
- Ơ kìa, không được, không chịu nổi nữ rồi.
Điền thê cất tiếng cười to:
- Tiểu Hoàng Nha đúng là đáng yêu quá.
Nàng bước lên buông túi vải xuống, ôm Tiểu Hoàng Nha vào lòng:
- Hay là Tiểu Hoàng Nha làm vợ Điền Thiết Oa nhà ta nhé?
Tuy rằng mới chỉ sáu tuổi, nhưng Tiểu Hoàng Nha vẫn có chút hiểu biết về từ “Vợ”, xấu hổ mà vội vàng đưa hai tay bưng kín mặt.
Động tác của cô bé lại càng chọc cho Điền thê còn cười to hơn.
Điền thê cúi đầu, nhìn đứa con trai:
- Sao, có muốn cưới Tiểu Hoàng Nha vợ không?
- Vâng.
Bất ngờ, Điền Thiết Oa đang đỏ bừng mặt lên tiếng, lập tức đáp:
- Từ giờ trở đi, con sẽ bảo vệ Tiểu Hoàng Nha, không để ai ức hiếp nàng ấy.
Tiếng cười của Điền thê đột nhiên ngừng lại.
Trong tiểu viện bất ngờ trở nên yên tĩnh.
Rất lâu sau, Điền thê mới giơ tay ra xoa xoa gương mặt của con trai, nhẹ giọng nói:
- Được, vậy để mẫu thân sau này đến cầu hôn với thím Dương của con nhé.
Điền Đại Tráng nhìn thê tử, lại nhìn con trai, lại nhìn Tiểu Hoàng Nha, lưỡi hơi líu lại.
Điền thê tính tình hấp tấp, tâm tình thoáng, một lúc sau lại cười ha ha, đặt Tiểu Hoàng Nha ngồi xuống đất, run rẩy giở tấm vải kẹp dưới nách ra, cầm tấm vải đo tới đo lui trên người Tiểu Hoàng Nha, nói:
- Mấy hôm trước ta lên huyện mua mấy tấm vải, vốn là định may cho hai đứa nhỏ mỗi đứa một bộ y phục mới, bây giờ Tiểu Hoàng Nha muốn gã cho nhà chúng ta, vậy thì Thiết Oa cố gắng đợi, chỉ bằng cùng làm cho Tiểu Hoàng Nha và Thiết Oa một bộ y phục mới. Ừ, nếu như hai đứa trẻ đứng bên nhau mặc hai bộ y phục màu sắc y hệt nhau, chẳng phải giống như Kim Đồng Ngọc Nữ đứng bên Bồ Tát hay sao?
Tiểu Hoàng Nha tuy rằng ngũ quan rất đẹp, nhưng vừa đen vừa gầy.
Điền Thiết Oa lúc này càng bẩn lem luốc hơn, hai đứa làm sao mà giống Kim Đồng Ngọc Nữ được?
Có điều trong mắt mẫu thân, con mình luôn luôn là đẹp nhất mà!
Vào niên đại này, vải vóc khá là đắt đỏ, coi dù là được may bằng vải thô xấu, như các nhà khác dùng bình thường nhưng cũng phải mặc mấy năm, mấy chục năm, nếu có bị bục, cũng vá vào, không nỡ ném đi.
Càng đáng nói hơn là trong tay Điền thê lúc này cầm một tấm vải bông.
Điền gia cũng hiếm khi may cho cả hai đứa trẻ bộ y phục mới.
- Nàng định đề nghị kết thông gia thật sao?
Điền Đại Tráng từ lúc trông thấy thê tử kẹp tấm vải dưới nách đã hiểu mọi chuyện, không phải thê tử không muốn giúp đỡ mẹ con Dương Cúc Hoa, mà là nhìn bộ y phục trên người Tiểu Hoàng Nha thật sự đã quá cũ nát, hết miếng vá này chèn lên miếng vá khác, thế nên muốn tặng mảnh vải bông để Dương Cúc Hoa may một bộ y phục mới cho con bé.
Lòng chợt ấm áp.
Tuy y nói không nhiều, nhưng thật sự rất nhiệt tình.
Thê tử tâm địa lương thiện, mặc dù nàng vẫn có khuyết điểm khác, nhưng còn gì để không mãn nguyện nữa đây?
- Ừ.
Điền thê lại ôm lấy Tiểu Hoàng Nha, càng ngắm càng thấy thích:
- Hai nhà chúng ta kết thân, sau này cũng có lý do để giúp đỡ Dương Cúc Hoa, cũng không sợ người khác rảnh rỗi đặt điều.
Trước đây Điền Đại Tráng có tới nhà Dương Cúc Hoa giúp mấy việc nặng nhọc, lập tức truyền ra bao lời bịa đặt.
Tuy đều là những lời vơ vẩn của mấy kẻ nhàn rỗi, nhưng thực chất nếu không quen thì không giúp, như vậy thật không tốt.
Đợi đến khi hai đứa trẻ thành thân, trở thành người một nhà rồi, tự khắc sẽ khác.
- Được.
Điền Đại Tráng cười ha hả gật đầu.
Điền Thiết Ngưu không ngừng làm mặt quỷ với đệ đệ.
Sau đó mặt của Điền Thiết Oa càng đỏ tợn.
- Tiểu Hoàng Nha à, cái túi với tấm vải này cháu cầm về trước đi, đừng để mẹ cháu chờ mà sốt ruột.
Điền thê buông Tiểu Hoàng Nha đang cười híp mắt nói:
- Nếu mà kết thông gia, chỉ mấy thứ này thì không đủ được, để ta đi mua thêm vài quả trứng gà, thêm cả một miếng thịt béo nữa.
Tiểu Hoàng Nha đến thay người lớn chuyển lời, cứ nắm lấy cánh tay áo của Điền thê không chịu buông:
- Đại nương, nương, nương bảo cháu tới đây để gọi mọi người qua nhà cháu.
- Hả?
Sắc mặt Điền Đại Tráng đột nhiên thay đổi, bước thêm vài bước trầm giọng nói:
- Nương cháu xảy ra chuyện gì sao?
Điền thê cũng giật mình kinh ngạc.
Dương Cúc Hoa vừa mới bị người ta ức hiếp cướp mất con gà, mấy con gà đó là nguồn thu nhập duy nhất của nhà Dương Cúc Hoa, không phải là tự nhiên nghĩ quẩn đấy chứ?
Nghĩ vậy, Điền thê hốt hoảng.
- Không, không phải...
Vốn dĩ thì Tiểu Hoàng Nha vẫn còn nhỏ, mà tính tình rụt rè, muốn nói nhưng không nói được suy nghĩ của bản thân, bây giờ Điền Đại Tráng đang hiểu lầm, con bé càng rối rắm:
- Mẫu thân của cháu không sao cả, là nhà cháu... thúc thúc hộ vệ hồi trước đến...
Khuôn mặt Tiểu Hoàng Nha chợt đỏ ửng lên.
Điền Đại Tráng nghe không hiểu a đầu Tiểu Hoàng Nha định nói gì, đưa tay gãi gãi đầu.
- Để ta sang xem thế nào.
Điền thê đưa tay kéo Tiểu Hoàng Nha đi ra cửa.
Nhưng Tiểu Hoàng Nha lại kéo ống tay Điền Đại Tráng không chịu đi.
Điền thê bực mình.
Điền Đại Tráng chợt nghĩ ra, hỏi:
- Nương cháu muốn ta sang đó sao?
- Vâng.
Tiểu Hoàng Nha gật mạnh.
- Thế chúng ta cùng qua đấy xem thế nào nhé.
Điền Đại Tráng vừa nói vừa bước vào gian chính thay y phục, một đám người hướng đến nhà Dương Cúc Hoa.
Đợi cho tới khi đến nhà Dương Cúc Hoa, Điền Đại Tráng trông thấy hai người Dương Hải Ba và Lý Lượng.
Dương Hải Ba thẳng tính, cũng không nói linh tinh, liền nói ý đồ tìm Điền Đại Tráng.
Điền Đại Tráng trong lòng run rẩy nhưng không nói gì cả, Điền thê thì vỗ tay vui vẻ, miệng cũng nói sẽ phối hợp theo, lôi hết những việc xấu mà Hồ quản sự đã làm trước đây.
Hồ quản sự ơi Hồ quản sự, ngươi cũng có ngày hôm nay, ngươi dám cướp dê của lão nương, ngươi dám mơ tưởng đến tiềncủa nhà lão nương!
Tuy rằng Điền Đại Tráng hơi lưỡng lự, bởi vì y biết Hồ quản sự có núi cao chống lưng cho, nếu như không lật ngã Hồ quản sự ngay, sau này sẽ gặp phiền phức, nhưng thê tử y lúc này đã thao thao bất tuyệt xả hết lửa giận trong lòng với hai tên hộ vệ rồi, y than nhẹ nhưng cũng chỉ đành lựa chọn phối hợp với nàng.
Tiểu thiếu gia suy cho cùng là chủ nhân, muốn động vào Hồ quản sự, nói vậy núi cao của Hồ quản sự đã không đỡ nổi gã hay sao?
Quyết định vậy, y ngắt lời thê tử.
Bởi vì Điền thê không nói trọng tâm, trong mắt Điền thê thì Hồ quản sự là tên ức hiếp người, dám bắt hai con dê của nàng một cách trắng trợn là điều đáng hận nhất.
Nhưng mà muốn lật đổ Hồ quản sự, những việc này chỉ nhỏ nhoi như lông gà vỏ tỏi.
Sau khi Điền Đại Tráng mở lời, Dương Hải Ba và Lý Lượng mắt sáng ngời, nghiêm túc nghe y nói.
Hồ quản sự cho người thu thập xong gà dê tốt, rồi lập tức phái người đưa sang rừng hạnh bên này.
Mà lúc đó Giang Long đã sai người đến khu ở gần thôn xóm mua vài hũ rượu.
Không còn cách nào, Hồng Thiết Trụ là người không có rượu không thể vui vẻ, không có rượu là cứ kêu ầm ỷ lên, khiến cho những người quần áo lụa là đi phía xa cứ nhìn họ chỉ chỉ trỏ trỏ.
Tuy không nghe rõ họ nói những gì, nhưng có thể khẳng định không phải điều gì tốt đẹp.
Thu thập xong gà dê được mang tới, Giang Long sai nô bộc đi cùng nhóm lên vài đống lửa to.
Ba huynh đệ Tề thị lớn lên ở Bắc Cương, thường xuyên ăn thịt nướng.
Hầu Giang và Phàn Nhân phiêu bạt giang hồ nhiều năm, đương nhiên kỹ năng nướng thịt không tồi.
Chỉ có Hồng Thiết Trụ tính tình thô lỗ cầm không nổi xiên, đốt cháy mấy khúc thịt dê.
Có điều gã cũng chẳng quan tâm, những miếng thịt dê bị cháy đen vẫn thơm ngào ngạt.
Giang Long cho người tìm bùn, lại làm món gà ăn mày.
Đáng tiếc lúc này đang là đầu xuân, không có lá sen, cũng không có lá gì có mùi hương thanh đạm để dậy mùi, chỉ có thể dựa vào hương liệu gia vị để chế ra mùi hương.
Tuy là vậy, nhưng đến lúc nướng gà ăn mày xong vẫn khiến Sài Thế Vinh chỉ trỏ loạn xạ, liên miệng khen ngon.
Sau khi xung đột với Hoài Vương, Ngọc Sai và Bảo Bình lại đi bên Giang Long.
Ngọc Sai với Bảo Bình từ lúc nhìn thấy thiếu gia bôi bùn vào con gà, nhíu mày.
Cho rằng thứ bẩn như vậy, sao có thể ăn được chứ?
Không phải, căn bản là không thể ăn được.
Nhưng đến lúc miếng đất bị khô cong lộ ra, mang theo cả đất đi, tầng da mỏng ngoài cùng của con gà, hương vị ngào ngạt, hai nàng liền chun chun mũi, nuốt ực ngụm nước bọt.
Giang Long đưa một con gà cho hai nàng, để hai người tự xử lý.
Sau đó lại tự mình tách cái đùi gà ra, đưa đến trước mặt Lâm Nhã:
- Này, ăn thử xem mùi vị thế nào.
- Ừ.
Lâm Nhã đỏ mặt cúi đầu đón lấy, cảm thấy trong lòng vui vẻ.
Đỗ Quyên gắt gao xoắn lấy khăn tay, một lúc lại oán hận nhìn phía sau lưng Lâm Nhã, một chút lại oán hận nhìn về phía Giang Long.
Mấy người ngồi ăn gà, miệng toàn mỡ.
Hồng Thiết Trụ cũng lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.
Gần giữa trưa, trời nổi gió.
Mà ngay cả đến rừng hạnh phía chân núi cũng đong đưa theo gió.
- Tiểu thiếu gia, e là thay đổi thời tiết, chúng ta trở về nông trang đi thôi?
Ngọc Sai nheo mắt nhìn phía chân trời xa, một mảng mây đen đang ùn ùn che khuất bầu trời.
- Được.
Giang Long vừa mới đáp lời, đột nhiên ở nơi không xa có một trận náo loạn.
- Là Điệp phu nhân!
Một người thanh niên y phục đẹp đẽ kích động kêu lên.
- Hôm nay nàng ấy thật sự đến đây để đạp thanh!
Một thiếu niên anh tuấn khác cũng lộ ra ánh mắt si mê.
- Đáng tiếc là nàng đến cùng Tương Vương.
- Suỵt, Hoài Vương ở đây!
Điệp phu nhân, Tương Vương?
Giang Long nghiêng đầu nhìn một đám người náo loạn kia, thình lình bị Sài Thế Vinh vỗ mạnh sau lưng.
- Không ngờ thật sự là Điệp phu nhân, chúng ta đi coi trộm đi.
Sài Thế Vinh mắt đỏ lên, vội vàng đứng lên từ tấm thảm.
- Nàng rất đẹp sao?
Giang Long bị Sài Thế Vinh lôi cánh tay đứng dậy, ho nhẹ một tiếng hỏi.
Sài Thế Vinh lộ ra vẻ mặt bị đánh bại:
- Đệ chưa từng nghe nói về Điệp phu nhân ư?
- Ừ.
Giang Long thản nhiên gật gật đầu.
- Đệ ấy, thật tiếc vì là con của Cảnh Hiền Hầu gia!
Sài Thế Vinh vẻ mặt tiếc nuối.
Cái đó thì có quan hệ gì đến phụ thân đã qua đời nhỉ?
Giang Long không hiểu nổi.
- Thôi đi, đến cả Hoài Vương đệ cũng không biết, chưa nghe nói về Điệp phu nhân cũng không có gì kỳ lạ, đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
๑๑۩۞۩๑๑