Trong khi Giang Long kể lại, cố ý nói về một ít mạo hiểm trải qua, tuy nhiên cũng không giấu giếm đi mình đã bình tĩnh ứng đối và xuất sắc biểu hiện.
Như vậy tuy rằng ra vẻ mình và nguyên thân rất là bất đồng, nhưng hắn kế thừa tất cả trí nhớ của nguyên thân, căn bản cũng không sợ Cảnh lão phu nhân sinh hoài nghi.
Khả nghi thì thế nào?
Đơn giản là dùng ngôn ngữ để thử một phen mà thôi, thử nội dung thì nhất định là xem hắn có nhớ rõ sự tình trước kia hay không.
Điều này đối với Giang Long mà nói căn bản không phải sợ.
Nếu không lo lắng, vậy tính cách của hắn khiến Cảnh lão phu nhân nhìn ra trên người hắn đã phát sinh biến hóa.
Dù Cảnh lão phu nhân có ngoài ý muốn, tuy nhiên cũng không sinh nghi.
Nguyên thân vẫn sinh hoạt ngay dưới mắt của Cảnh lão phu nhân, hơn nữa trong phủ có Hắc Y Vệ thủ hộ, tuyệt đối an toàn, không có khả năng xuất hiện một người khác giả trang nguyên thân.
Cuối cùng Cảnh lão phu nhân nhận định, là Giang Long kế thừa huyết thống tốt đẹp của Cảnh gia, mới có thể xảy ra tình huống khi gặp phải nguy cấp thì nở rộ tài hoa.
Nhìn Giang Long, Cảnh lão phu nhân rất là vui mừng, nhưng đồng thời trong ánh mắt cũng hiện lên một chút mất mác.
Tất cả bề trên đều hy vọng đứa nhỏ mau mau lớn lên, nhưng đợi khi đứa nhỏ chân chính lớn lên thành người sẽ có vẻ không còn cần bọn họ nữa, cho nên bản năng bọn họ lại sẽ buồn bã mất mác.
Đương nhiên, Cảnh lão phu nhân đối với biểu hiện của Giang Long tất nhiên là vui sướng càng nhiều hơn một chút.
- Tiên Phong lại cứu cháu một lần nữa.
Nghe đến cuối cùng, Cảnh lão phu nhân cảm thán một tiếng, Tiên Phong là năm đó Cảnh Hiền đưa cho Giang Long, cho nên khi Cảnh lão phu nhân đề cập Tiên Phong, không kìm nổi nhớ lại tới cái chết trận sa trường của con trai độc nhất, hốc mắt đỏ lên:
- Về sau cháu nhất định phải đối xử tử tế với nó.
- Vâng!
Giang Long nghiêm túc gật đầu, sau đó lấy ra từ trong tay áo một phong thư đặt ở trên bàn:
- Đây là đang thời khắc cuối cùng, thư tín của người thanh niên ra tay giúp cháu đã lưu lại.
- Làm người phải có ơn tất báo, Cảnh gia chúng ta không phải cái loại tiểu nhân vô tình vô nghĩa này, cho nên ân tình này nhất định phải trả!
Cảnh lão phu nhân khó được sắc mặt trang trọng, vẻ mặt rất nghiêm túc nói chuyện với Giang Long, tuy còn chưa mở phong thư ra, đã khoát tay nói:
- Bảo hộ vệ trong phủ cầm danh thiếp của ta, đi Kinh Triệu phủ lên tiếng kêu bọn họ thả người là được.
- Nhưng người thanh niên kia nói từng đi tìm một vài bằng hữu có chút thân phận hổ trợ, nhưng những người đó đều nói bất lực.
Giang Long rất là thán phục đối với sự mạnh mẽ, cứng rắn và tự tin của Cảnh lão phu nhân, làm một nữ nhân, Cảnh lão phu nhân thật là vô cùng khó lường.
Tuy nhiên nhớ tới lời thanh niên kia nói, vẫn nhắc nhở một câu.
- Hả?
Cảnh lão phu nhân lúc này mới thả ra trong tay cặp đũa ngà màu trắng nhẵn nhụi ra, cầm cầm lấy phong thư.
Sau đó chậm rãi mở phong thư, lấy tờ thư bên trong mở ra.
Vừa liếc nhìn một cái, Cảnh lão phu nhân bản năng nhíu mày lại.
Giang Long nhìn ra khác thường, liền tò mò mở miệng hỏi:
- Khó khăn?
- Những người này tội danh đều là không nhỏ a.
Trên tờ giấy chẳng những viết tên người, hơn nữa còn đem thân thế tư liệu cùng với đã phạm tội gì của nhân vật đều tỉ mỉ ghi lại ở trên, Cảnh lão phu nhân xem hết toàn bộ, mới mở miệng trả lời:
- Trong đó có mấy người là du hiệp giang hồ thì thôi, nhưng cái khó là khó ở vài người còn lại đều là võ tướng trong quân biên cương. Mặc dù chức vị đều không cao, nhưng tội danh đề cập cũng không nhỏ!
- Tội danh gì?
Nghe Giang Long hỏi, Cảnh lão phu nhân không đáp, mà đưa thư ra.
Giang Long tò mò giơ tay tiếp nhận, liếc nhìn xong, đột nhiên kinh hô:
- Cấu kết dị tộc, thông đồng với ngoại quốc?
Đối với võ tướng mà nói, không có gì ngoài cầm giữ binh tự trọng mưu đồ tạo phản, đó là cái tội danh lớn nhất!
Cái này khó trách ngay cả Cảnh lão phu nhân cũng sẽ nhíu mày, cảm thấy khó giải quyết.
- Cháu vừa mới nói người thanh niên kia từng tìm một vị công tử họ Sài hổ trợ?
Cảnh lão phu nhân sắc mặt trầm ngưng, đột nhiên mở miệng hỏi.
- Hẳn là, y nói vị công tử họ Sài kia nói chỉ cần cháu đồng ý xuất lực, thì nhất định có thể cứu ra những người trên tờ giấy này.
Giang Long gật đầu đáp.
- Người họ Sài ở kinh thành rất nhiều, nhưng nổi danh thì chỉ có một Thành Quốc Công.
- A?
Giang Long nghe vậy sửng sốt.
Đại Tề từ sau khi kiến quốc, chưa từng phong vương khác họ, mặc dù là tướng lĩnh khai quốc cũng không có, tước vị quý tộc từ cao tới thấp, năm cấp bậc theo thứ tự là công, hầu, bá, tử, nam,.
Mà Cảnh phủ ở thời điểm phong quan nhất, cũng chỉ là Hầu phủ mà thôi.
Sài gia cũng là phủ Quốc Công đệ, luận địa vị hẳn là so với Cảnh gia cao một bậc a.
Vì sao vị công tử họ Sài kia nói giúp không được gì, mà chính mình lại có thể cứu ra những người đó cơ chứ?
- Cháu đừng kỳ quái, Sài công tử kia nói thật đúng là không giả.
Cảnh lão phu nhân nhìn ra trong lòng Giang Long có nghi hoặc, mở miệng giải thích:
- Thành Quốc Công và Cảnh gia chúng ta giống nhau đều là khai quốc khi Hoàng đế phân phong tước vị, vẫn kế thừa đến hiện tại. Thành Quốc Công phủ nhân tài xuất hiện lớp lớp, những năm gần đây bởi vì lập quân công nhiều vô số, tước vị vẫn chưa giáng.
Bây giờ Thành Quốc Công tên gọi Sai Kính Nghiệp, quen dùng một thanh Yển Nguyệt đại đao, bởi vì vũ lực không tầm thường, lại lần đánh đuổi quân đội dị tộc Bắc Cương tiến đến sáo nhiễu đánh lén, ở Bắc Cương uy vọng cực cao.
Tuy nhiên cũng chính bởi vì y uy vọng quá cao, cho nên không thể nhúng tay cứu người.
Ban đầu Giang Long buồn bực, nhưng hắn vốn là tài sáng tạo nhạy bén, giỏi về suy tính và lại là người từng trải, trải qua Cảnh lão phu nhân gợi ý, liền lập tức sáng tỏ.
Những tướng lĩnh phạm tội này đều là nhậm chức trong quân ở Bắc Cương, vả lại tội danh thật lớn, nói không chừng còn có người từng hiệu lực ở dưới trướng Thành Quốc Công. Nếu Thành Quốc Công thực có can đảm xuất lực cứu người mà nói, nói không chừng sẽ dẫn tới Hoàng thượng hoài nghi, có phải Thành Quốc Công cũng cấu kết dị tộc, thông đồng với ngoại quốc hay không?
Không thể không nói tội danh này thật sự là quá lớn, một khi bị xác nhận, không nói giết cửu tộc, nhưng là phải tịch thu tài sản cả nhà giết kẻ phạm tội!
Cho nên vào lúc này, võ tướng quân chức cao, tước vị trọng, cũng sẽ phải tị hiềm.
Cho dù là biết rõ những người này oan uổng, hơn nữa là thủ hạ mà mình thưởng thức cũng không ai dám đứng ra cứu người.
Mà Cảnh phủ đâu này?
Hiện tại đã bị cướp đi tước vị, và người thực sự hiểu biết Cảnh gia đều biết rằng, nguyên thân nhiều bệnh, tính cách yếu đuối căn bản chống đỡ không dậy nổi một mảnh bầu trời, vả lại Cảnh Giang Long là nam đinh duy nhất của Cảnh phủ, trên người lại không có bất kỳ chức quan nào.
Có thể nói hiện nay Cảnh phủ ở trong mắt mọi người, căn bản chính là không có tương lai.
Cho nên do Cảnh phủ không có uy vọng và địa vị đến nhúng tay cứu người, Hoàng thượng không có lý do gì hoài nghi.
- Có một chút nữa, Cảnh gia chúng ta năm đó mặc dù chỉ là Hầu gia phủ đệ, nhưng địa vị chân chính cũng không thua kém bất kỳ một Quốc Công gia nào.
Cảnh lão phu nhân lại thì thào nói nhỏ vài câu, Giang Long nghe khá mơ hồ, vốn định hỏi, nhưng Cảnh lão phu nhân đã chuyển đề tài:
- Tuy rằng cứu ra mấy tướng lĩnh có chút khó khăn, nhưng nghĩ đến quan viên Kinh Triệu phủ cũng không dám không nể mặt mũi Cảnh phủ chúng ta, vẫn là cầm danh thiếp của ta...
Nhưng mà lúc này, Giang Long đã suy ra xong, mở miệng đánh gãy:
- Bà nội, cháu không còn nhỏ nữa, bằng không chuyện này để cháu ra mặt được không?
- Hả?
Cảnh lão phu nhân rất là ngạc nhiên, tuy vậy lập tức thoải mái cười to:
- Tốt, cháu là đàn ông, phải đầu đội trời chân đạp đất! Hiện tại trưởng thành, cũng đích thật là thời điểm lộ mặt ở kinh thành.
Thanh âm rơi xuống, Cảnh lão phu nhân liền nghĩ tới chuyện Giang Long ở Già Lâm Tự giúp Quy Trần đại sư làm câu đối phúng điếu và cho ra đáp án ứng đối với tăng nhân nước khác, hai mắt ngưng lại.
Giang Long làm phó câu đối phúng điếu kia đã có thể truyền đi rất nhanh, tuy nhiên phá nan đề tăng nhân nước khác ra, thì lại không có mấy người biết.
Ừ, có thể trong chuyện này làm chút biện pháp.
Nếu Giang Long muốn mặt mày rạng rỡ, vậy lộ diện một hồi thật lớn trước!
- Lấy danh thiếp của cháu đi Kinh Triệu phủ cũng được.
Cảnh lão phu nhân gật đầu đồng ý:
- Tuy nhiên hãy phái đại quản gia của phủ đi xem đi.
Giang Long cung kính cúi đầu nhận lời.
Đồng thời trong lòng âm thầm cảm kích Cảnh lão phu nhân săn sóc và cẩn thận, đừng nhìn là chỉ thay đổi đưa tấm danh thiếp, nhưng trong chuyện này cũng có khác biệt rất lớn.
Danh thiếp của Cảnh lão phu nhân thì chỉ cần tùy tiện phái hộ vệ đưa qua Kinh Triệu phủ, bọn quan viên cũng không dám coi thường.
Nhưng Giang Long mặc dù là nam đinh duy nhất của Cảnh phủ, nhưng không có thanh danh và uy vọng gì, nếu vẫn phái hộ vệ đưa qua, như vậy quan viên Kinh Triệu phủ phỏng chừng chỉ khinh miệt cười cười, bởi vì Giang Long trong mắt bọn họ chỉ là nhóc con chưa ráo máu đầu mà thôi, phỏng chừng sẽ trực tiếp đem danh thiếp của hắn ném vào sọt rác.
Nhưng nếu là đổi người đưa danh thiếp thành đại quản gia Cảnh phủ, thì lại không giống với lúc trước.
Có câu nói là trước cửa tể tướng là quan tam phẩm, như vậy đã từng là đại quản gia Hầu phủ Cảnh gia, địa vị dĩ nhiên không thể coi thường.
Hơn nữa đại quản gia là người hiệp trợ Cảnh lão phu nhân, giúp đỡ quản lý tất cả công việc hậu viện trong phủ, để y đưa danh thiếp qua, liền đại biểu chuyện này đã trải qua Cảnh lão phu nhân cho phép rồi.
Mặc dù là dùng danh thiếp của Giang Long, nhưng Cảnh lão phu nhân cũng là chỗ dựa ở phía sau Giang Long.
Bọn quan viên nào dám coi thường?
- Cháu còn có một việc muốn thương lượng cùng bà nội.
- Chuyện gì?
Giang Long ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt của Cảnh lão phu nhân, rất nghiêm túc nói:
- Cháu muốn tiếp nhận một ít sự vụ trong phủ để học hỏi kinh nghiệm.
- Ừ, cháu có ý tưởng này tốt lắm.
Lúc trước Cảnh lão phu nhân đã cảm thấy rằng Giang Long trưởng thành, cho nên nghe đến yêu cầu của hắn thì chỉ hơi có chút kinh ngạc, sau khi cúi đầu suy tư, liền mở miệng nói:
- Trong phủ công việc bề bộn, mà trước kia cho tới bây giờ cháu chưa có tiếp xúc qua.
Tùy tiện cho cháu tiếp nhận kinh doanh lớn thì ta lo lắng.
Không bằng như vậy, ở vùng ngoại ô, phủ mình có mấy nông trang không lớn, cháu tiếp nhận trước, vừa quản lý vừa học tập, ta sẽ cho quản sự có kinh nghiệm hổ trợ cháu, chờ cháu có đầy đủ kinh nghiệm, ta lại từng bước một đem sự vụ của phủ toàn bộ giao vào trong tay của cháu, như thế nào?
Giang Long tuy rằng tự nhận thấy năng lực của mình có thể dễ dàng gánh vác gánh nặng của Cảnh phủ này, nhưng cũng hiểu được không thể vọng tưởng một ngụm ăn khối béo bở, dù sao Cảnh lão phu nhân cũng không biết rõ năng lực và thủ đoạn của mình, mọi sự đều phải đi từng bước một.
Cho nên lập tức gật đầu:
- Bà nội an bài rất thỏa đáng.
- Tốt lắm, hôm nay cháu bị kinh sợ, trước tiên ở tại phủ tĩnh dưỡng hai ngày, sau đó lại đi nông trang vùng ngoại ô dặm nhìn một cái.
- Vâng!
Lại hàn huyên vài câu, đợi cho nói chuyện kết thúc, Giang Long và Cảnh lão phu nhân cũng ăn no rồi.
Giang Long lập tức đứng dậy cáo lui, Cảnh lão phu nhân cao tuổi, buổi sáng đi Già Lâm Tự, sau khi Giang Long bị tập kích bà lại lo lắng đề phòng, lúc này cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, liền khoát tay áo, để Giang Long về tiểu viện của mình đi nghỉ ngơi.
Giang Long đi ra cửa phòng, Đồ Đô, Tang Chu, còn có Cương Đế Ba Khắc đã chạy ra đón chào.
- Chúng ta đi tới chỗ Trần đội trưởng nhìn một cái trước.
- Vâng!
Một hàng bốn người chẳng bao lâun đã đi vào chỗ đám người Trần đội trưởng dưỡng thương.
Diêu mụ mụ vì không để lộ phương thuốc của Giang Long, để nha hoàn trong phủ ra phủ mua thuốc liền thêm mấy thứ thảo dược, cũng đem một ít phân lượng dược thảo làm sửa đổi sơ qua. Sau đó lại vào trong phòng bếp tự mình lấy bình gốm chế biến, lúc này vẫn đang canh giữ ở bên này Trần đội trưởng.
- Tiểu thiếu gia, ngài lúc trước bị kinh hãi, tại sao không trở về tiểu viện nghỉ ngơi, còn tới nơi này?
Nhìn đến thân ảnh của Giang Long, Diêu mụ mụ hơi trách cứ nói.
Giang Long biết rằng đây là Diêu mụ mụ thật lòng quan tâm chính mình, dĩ nhiên sẽ không tức giận:
- Để ta xem một chút Trần đội trưởng bọn họ, bọn họ là vì bảo hộ ta mới bị thương, nếu không xem bọn họ một cái trước, cho dù ta trở lại tiểu viện cũng không ngủ được.
Lời nói này hắn nói rất chân tình.
Cho là đồng dạng bởi vì lo lắng an nguy của đám người Trần đội trưởng, mà bọn hộ vệ canh giữ ở trong tiểu viện Cảnh phủ, mỗi người đều cảm thấy trong lòng ấm áp, thần sắc kích động.
๑๑۩۞۩๑๑