- Ngươi thật là ngu xuẩn, cái này không cần cái kia cũng không cần, rốt cuộc là ngươi muốn cái gì?
Lão Long Hoàng Hà phất tay áo lên, lộ ra cái miệng răng đầy máu.
- Đừng ăn thịt ta, đừng ăn thịt ta!
Trình Danh Chấn lớn tiếng kêu thảm thiết, tay chân nhảy loạn hết cả lên. Lão Long Hoàng Hà cũng không trượng nghĩa, tốt xấu gì thì hắn cũng là ân nhân cứu mạng đứa cháu đích tôn của lão, không phải là uống một ít rượu ư? Sao nói trở mặt là trở mặt? Biết sớm như vậy, tự uống cũng được:
- Ta uống, uống, đừng ăn thịt ta, đừng ăn thịt ta...
Trai ngọc nữ, món ngon, rượu ngon, hết thảy đều biến mất, trước mắt lờ mờ xuất hiện một gương mặt tiều tụy:
- Ngươi tỉnh rồi!
Nàng kêu lên sợ hãi, niềm vui trên gương mặt nàng không giả bộ chút nào.
- Hả...
Trình Danh Chấn thẫn thờ đáp, nhất thời phản ứng hơi chậm chạp. Hắn nhớ rất rõ vừa rồi mình còn được Lão Long Hoàng Hà mời vào Thủy Tinh cung dự tiệc, trong lúc lão tặng vàng vừa tặng mỹ nhân còn hứa hẹn cho mình phú quý. Kết quả là khi mở mắt ra, thì ra đã chạy đến một khu nhà cỏ tranh, bỏ hoang, nóc nhà còn vài chỗ bỏ trống, rõ ràng là vừa mới được dựng vài ngày.
- Tỉnh là tốt rồi, bằng không Tôn Đà Tử lại nói ta lãng phí dược liệu!
Bất kể cười tươi phát ra từ nội tâm thế nào, người thiếu nữ trước mặt và sự dịu dàng không liên kết với nhau chút nào:
- Ta nói rồi, ngươi phúc lớn mạng lớn, y lại không tin. Lúc này, ta nhất định phải lấy roi rút cái miệng của y ra.
- Dược liệu?
Trình Danh Chấn cảm thấy choáng váng, không biết nàng nói cái gì? Người phụ nữ này là ai? Hình như có quan hệ thân thiết với mình? Sắc mặt vàng như nến kia, không phải là vì chăm sóc mình mà mệt mỏi đó chứ! Đột nhiên, trước mặt hắn thoáng qua một gương mặt quen thuộc, động một chút là rút đao ra khiêu chiến, so với báo mẹ còn dũng mãnh hơn nhiều. Rốt cuộc hắn cũng nhớ ra đối phương là ai, trong doanh trại của Trương Kim Xưng, mình còn nợ người này một ân tình lớn. Lúc đó mình phụng lệnh Huyện lệnh đại nhân mang thư đến... Sau đêm thổ phỉ tập kích Quán Đào, mình lại bị biến thành thổ phỉ, không thể không trốn chạy cùng người phụ nữ này...
Hắn có gắng dùng sức ở hai chân, gắng gượng đứng lên. Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, người mềm nhũn ngã xuống, ba bước cũng làm thành hai bước bổ nhào xuống giường:
- Muốn chết à! Bất tỉnh đã năm ngày rồi mới tỉnh mà đã động đậy rồi à! Ngươi không muốn sống, nhưng ta tiếc tiền thuốc lắm đấy!
Trình Danh Chấn bị chửi đỏ mặt tía tai, ngượng ngùng lấy tay vò đầu:
- Thất đương gia nói đúng, nói đúng ta quên là mình bị thương. Sao ta lại bị thương? Tại sao ta lại ở chỗ này!
Khoảng cách giữa hai người gần nhau như vậy có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của nhau. Thất đương gia Đỗ Quyên phát hiện Trình Danh Chấn không sao, lập tức nhảy ra mấy bước, tức giận dựng mắt lên:
- Ngươi bị người dùng đao cắt đầu biến thành ma không đầu, ta đã mang đầu của ngươi về đây!
- ồ!
Trình Danh Chấn nhe răng nhếch miệng. Muốn lấy được thông tin từ Ngọc Diện La Sát thật sự là quá khó, căn bản là nàng không dễ nói chuyện. Có thể mình bị u mê, chỉ nhớ trên đường chạy trốn Trương Kim Xưng, nhưng bị quan nhân đuổi theo...
Không đúng! Hắn nhớ lại một chút sự việc, cả người chợt căng thẳng. Chủ ý phục kích quan quân hình như là mình đấy. Đỗ Quyên còn ầm ĩ với người khác một hồi, sau đó quyết định đánh cược cùng Trương Kim Xưng một lần. Hách Lão Đao và Đỗ Quyên mang kỵ binh đến bờ bên kia mai phục, rồi bị mắc mưu quan quân, còn mình cùng người phục kích một đao giết ra, giết thật nhiều người bao gồm cả những tướng lĩnh chức vị cao...
- Ngươi giết đến mất sức, bị rơi xuống nước rồi!
Thấy sắc mặt của Trình Danh Chấn trắng bệch. Đỗ Quyên cho rằng hắn tin lời mình, vội giải thích là do chính tay Vương đương gia vớt hắn lên. Nhìn thân thể hắn rắn chắc nhưng lại không chịu đựng nổi, hôn mê một cái là 3, 4 ngày, uống hết thảo dược của Tôn Đà Tử mà vẫn không chịu tỉnh.
- Ồ!
Hắn cúi đầu “ồ” lên một tiếng, sau đó thở phào một hơi nhẹ nhõm. Xem ra bọn thổ phỉ đã đem mình về đầm Cự Lộc rồi. Có thủ cấp của tên tướng lĩnh kia, mình có thể lập công để giao nộp rồi, nhưng vì đổi lấy mạng sống của mình, chí ít cũng có mấy trăm người trực tiếp hoặc gián tiếp chết trong tay mình rồi. Từ lúc nào mà mình trở lên nhẫn tâm như vậy? Nhưng không làm như vậy mình có thể sống đến giờ hay không?
Lão Long Hoàng Hà, tài bảo như núi, phú quý mấyđời hưởng thụ không hết? Ha ha, chẳng qua chỉ là một giấc mộng đẹp mà thôi. Có thể còn sống là ông trời đã thương rồi, ít nhất thì cũng không bị mất đầu treo trên tường xanh đen của huyện Quán Đào.
- Ngươi làm sao vậy?
Thấy sắc mặt của Trình Danh Chấn ngày càng khó coi, Đỗ Quyên quan tâm hỏi. Thiếu niên trên giường này đã cứu tính mạng của các huynh đệ, nửa phần cũng không hề sai lầm! Mấy ngày nay, Trương Nhị Bá, Hách Ngũ Thúc và mọi người đều đến thăm hắn. Ai cũng rất tôn sùng hắn. Thậm chí Vương tứ thúc còn hay nói đùa, chỉ cần hắn đồng ý ở lại thì mình sẽ cùng hắn...
Nghĩ đến những thứ này, Đỗ Quyên đất không sợ, trời không sợ lại đỏ mặt lên, từ từ lui về sau mấy bước cúi đầu nhìn chân váy của mình.
- Không, không có gì?
Trình Danh Chấn vội vàng trấn tĩnh, từ trong trầm tư bừng tỉnh lại, vội vàng đáp:
- Ta chỉ thấy có chút hơi váng đầu, có thể là do đã ngủ quá lâu!
Dứt lời, hắn giãy dụa chuẩn bị đứng dậy, một cảm giác vừa đau, vừa ngứa truyền đến tứ chi, kích thích khiến hắn nhe răng há mồm.
- Đừng nhúc nhích, vết thươngtrên người ngươi không nhẹ đâu!
Đỗ Quyên bị tiếng rên rỉ của hắn làm hoảng sợ, lần thứ
ba lẻn đến trước giường:
- Có ba vết đao chém, một chỗ trúng tên, cũng may là không trúng phải những nơi yếu hại. Thuốc của Tôn Đà Tử rất linh, trước kia người của chúng ta bị thương đều dùng thuốc của ông ta.
Nửa câu nói sau hơi nhỏ, dù người khác có chú ý hay không thì nàng vẫn vừa thẹn vừa đỏ bừng cả mặt. Đang lúng túng muốn chạy trốn thì bên tai lại nghe thấy giọng nói của Trình Danh Chấn:
- Cảm ơn Thất đương gia đã tìm người trị bệnh cho ta. Sau này nếu có chuyện cần Trình mỗ giúp, Thất đương gia cứ việc phân phó.
- Ai mất công đi tìm đại phu giúp ngươi chứ!
Đỗ Quyên hung hăng liếc hắn một cái, mặt nóng bỏng:
- Là Trương nhị bá đã sắp xếp người. Ngươi phải tạ ơn ông ấy, hôm nay ta chỉ tiện đường đến thăm ngươi chút thôi. Liên Tử, Liên Tử, mang nước tới cho hắn uống!
- Ôi, đến đây, đến đây!
Có tiếng người đáp to ngoài cửa, chưa thấy mặt đâu đã nghe tiếng cười tới trước:
- Ta nói rồi, Trình công tử thế nào cũng sẽ sống lâu trăm tuổi, không tin thì ngươi nhìn hắn đi...
Lần này, Đỗ Quyên thật sự ngượng ngùng, vén rèm cửa lên đi ra phía ngoài. Người hầu phụng mệnh tới bị nàng đụng phải lảo đảo ngã xuống đất:
- Thất đương gia..
Rồi mặt cô ta như chợt bừng tỉnh ngộ, đẩy rèm cửa ra cười với Trình Danh Chấn.
- Đỗ..., Thất...
Trình Danh Chấn cũng bị biến thành xấu hổ, ngượng ngùng cười ngây ra trên giường. Người phụ nữ trung niên được gọi là Liên Tử đó lại không hề để mắt, vừa thả cái âu trong tay xuống vừa khoe khoang nói:
- Đây là canh sâm đã mấy trăm năm, uống hết sẽ rất bổ. Thất đương gia vì ngươi mà dốc hết của cải, tương lai của Trình công tử...
- Liên tỷ, ta khát quá rồi!
Thực ra là sợ cô này lanh mồm lanh miệng cho nên hắn vội vàng nhắc nhở.
- Cậu xem, cậu xem. ầ xách canh sâm đến mà lại không cầm bát!
Liên Tử lúc này mới nhớ ra bổn phận của mình, chà tay vào tạp dề:
- Cậu chờ ta một chút, ta sẽ đi lấy bát cho cậu. Đừng có vội uống, vừa mới nấu xong, bỏng đấy!
Còn chưa dứt lời, người của cô ta đã không biết bay đi đâu, chỉ bỏ lại mình hắn trên giường bệnh, nằm cũng không được, dậy cũng không xong, mồ hôi lạnh trên trán lại ứu ra.
Cứ tiếp tục như vậy e rằng Đỗ Quyên có một trăm cái miệng cũng không thể nói rõ được. Dù cho mình là người có hôn ước cũng không thể chung thân với người ta được. Huống hồ mình và các lục lâm hảo hán đi một đường, vốn là có chút bất đắc dĩ. Phong ba qua đi, còn phải quay về thành Quán Đào sinh sống, cũng không nên dây vào nhiều phiền toái. Nghĩ như vậy, hắn lại tỉnh táo dùng tay chống nửa người từ từ hoạt động.
Dù sao hắncũng đã từng luyện võ, mặc dù yếu hơn người thường một chút nhưng cũng không thể đến mức hôn mê. Cố gượng, hắn chậm rãi dẫm lên mặt đất, ngồi dậy. Sau đó duỗi thẳng tay vịn vào vách tường đứng dậy.
Xà nhà và mặt đất đều quay cuồng, từng giọt từng giọt năng lượng tụ vào đan điền. Nghỉ tạm một lát, hắn thử thăm dò chuyển động của bước chân, chậm rãi đi về phía cửa phòng.
- Ai da, Trình thiếu gia của ta, ngài muốn làm gì vậy?
Một tiếng thét kinh hãi, Liên tỷ như cơn gió ào vào phòng, không do dự đỡ hắn đứng vững:
- Mau nằm xuống, nằm xuống. Không thể đùa với vết thương được đâu. Mấy ngày này Thất đương gia không biết đã khóc bao nhiêu lần vì ngài, ngài không đau lòng cho mình thì cũng phải nghĩ cho cô ấy chứ?
Hắn dở khóc dở cười. Trong lòng lại mơ hồ cảm động. Nàng vì ta mà rơi lệ? Một nữ tặc vì ta mà rơi lệ? Có thể sao? Không thể, nếu như ta thực sự không tỉnh, ngoài mẫu thân ra thì còn ai khác rơi lệ vì ta không?
Hắn biết nhất định Nhị Mao sẽ khóc lớn một trận, Lâm huyện lệnh có lẽ sẽ nói mấy lời tiếc hận. Về phần các đồng liêu khác ở Quán Đào e rằng đa số sẽ vui mừng khi người khác gặp họa. còn Tiểu Hạnh Hoa này thì sao? Trong phút chốc, trong mắt hắn hiện lên một bóng hồng xinh đẹp. Sau tường thành mình chưa hề được thấy nàng.
Nàng vẫn khỏe chứ? Không vì mình mà lo lắng hãi hùng chứ? Ánh mắt của người thiếu niên đột nhiên dại đi, các vết thương lớn nhỏ lại đau đớn như bị xát muối.
Chú thích của Tửu Đồ: Quá trình trưởng thành của Tiểu Cửu và Lý Húc khác nhau, cho nên lựa chọn cũng sẽ khác nhau. Trên người Lý Húc có một loại khí chất “ngờ nghệch”, hoặc là nói đó là lý tưởng kiên trì của người đọc sách. Mà Trình Tiểu Cửu thì đã mất mát nhiều thứ từ nhỏ....