Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Tù Tâm - Chương 19: Yêu tận cùng : truyenyy.mobi

Tù Tâm

Chương 19: Yêu tận cùng




Chương 19: Yêu tận cùng.

Âu Dương Yên trong cơn đau vô thức giãy dụa, Tắc Mông không thể làm gì, chỉ có thể dùng khí lực ôm lấy nàng, một bên ôn nhu an ủi nàng, nói cho nàng biết, "Yên, Tát Nhãn đang trị liệu cho ngươi, rất nhanh liền xong rồi, chịu đựng một chút, ngươi là cô nương kiên cường dũng cảm nhất, nhất định có thể chịu được, có phải hay không?"

Có lẽ là an ủi của Tắc Mông có tác dụng, quả nhiên, Âu Dương Yên không quá từ chối nữa, Tát Nhãn dùng tốc độ nhanh nhất, loại bỏ những hạt muối đông cứng lại trên đầu ngón tay Âu Dương Yên, sau đó thoa thuốc bột, băng bó lại cho nàng, tiêm cho nàng một liều thuốc giảm đau. Dược lực dần dần có tác dụng, đau đớn của Âu Dương Yên khá hơn nhiều, sức lực cạn kiệt đến cuối cùng cũng chìm trong lòng Tắc Mông ngủ say. Tát Nhãn xoa xoa đầu trụi lủi của mình lên tiếng, "Khó có thể tưởng tượng được nàng đã kiên trì đến độ nào, Ai Lặc Tư thật quá đáng, quá tàn nhẫn. Hài tử đáng thương, nàng thực sự rất kiên cường."

Hành động lần này của Tắc Mông, tựa hồ lại chứng minh với Viện Nguyên Lão, tính cách sắt thép của nàng. Nàng không quan tâm việc bỏ tù Ai Lặc Tư sẽ đem đến hậu quả tồi tệ thế nào. Nàng giam Ai Lặc Tư và An Liệt ở nhà ngục Sâm Liệt, người bên ngoài nhìn thấy chỉ nghĩ Tắc Mông cường thế, thủ đoạn mạnh mẽ, quyết định cứng rắn, để thể hiện cho Viện Nguyên Lão thấy. Nhưng không ai biết, thật ra, Tắc Mông làm tất cả, chỉ vì muốn báo thù cho Âu Dương Yên.

Mà sau đó, cấp dưới trước kia của Ai Lặc Tư, bây giờ là hảo hữu của hắn, tay cầm hơn mười vạn binh mã, ở biên giới Lai Tạp Cầm khởi binh tạo phản. Hơn nữa, hắn còn viện cớ Tắc Mông tàn bạo, mà trong cung đình, những đại thần có liên quan đến Nam Tước Ai Lặc Tư đều cảm thấy có nguy cơ, vì thế, bọn hắn liên thủ, phản đối Tắc Mông nắm quyền lực làm xằng bậy, yêu cầu nàng giao quyền cho Viện Nguyên Lão.

Tắc Mông lâm vào tình cảnh trong ngoài đều bị vây khốn, mà hết thảy những chuyện này, cũng là vì Âu Dương Yên. Vì Âu Dương Yên đem mâu thuẫn trong cung đình, đẩy lên mức độ cao nhất.

Tắc Mông biết nguyên nhân Ai Lặc Tư tra tấn Âu Dương Yên, nàng cũng biết Âu Dương Yên vì cự tuyệt chuyện vạch trần nàng trước Viện Nguyên Lão mà chịu tra tấn tàn nhẫn, nàng đã đau lòng rất nhiều, nhưng hơn nữa, trong lòng cũng là ấm áp dễ chịu, vì mặc kệ vì nguyên nhân gì, lần này Âu Dương Yên xác thực đã ở bên phe nàng.

Âu Dương Yên cũng không biết những chuyện Tắc Mông làm khi nàng hôn mê. Sau khi thanh tỉnh, nàng đều cự tuyệt nói chuyện với Tắc Mông, một câu cũng không nói. Tắc Mông bị nàng dày vò, nhưng không đành lòng phát hỏa, chỉ nhường nàng từng chút, nghĩ cách làm cho nàng vui vẻ một ít, nhưng Âu Dương Yên vẫn cứ trầm mặc như trước, vẫn cứ hờ hững đối với Tắc Mông.

Lần bị thương này, Âu Dương Yên nghỉ ngơi rất lâu mới có thể hồi phục tốt. Mấy ngày dưỡng thương này, Âu Dương Yên ở trong cung nhàm chán đi qua đi lại, nhưng nàng lại không vào được hoa viên thật to trong Hoàng Cung, vì sau khi La Vũ thành thân không lâu, Tắc Mông cũng không cho nàng đi vào hoa viên đó nữa, chỉ cấm một mình nàng, những người khác lại có thể tự do đi vào. Nếu không được đi, nàng sẽ không đi, nàng cũng không có quá nhiều tò mò đi tìm tòi nghiên cứu sao Tắc Mông lại không cho nàng đi hoa viên.

Tắc Mông bận chính sự đến sức đầu mẻ trán, mấy ngày này trở về phòng đều đã rất muộn, nhưng mặc kệ bản thân mệt bao nhiêu, nàng cũng sẽ giúp Âu Dương Yên tắm rữa, đợi nàng ngủ rồi mới đi, vì thương tổn trên tay Âu Dương Yên không thể đụng vào nước.

Đối với chuyện Tắc Mông quan tâm chăm sóc, Âu Dương Yên không phải là không có cảm giác, nhưng là so sánh với khuất nhục và tra tấn của Tắc Mông dành cho mình, thực sự là một trời một vực, vì thế, nàng vẫn cự tuyệt nói chuyện với Tắc Mông.

Vào một buổi chiều, Tắc Mông bỏ hết công vụ thất loạn bát tao, gọi Y Thụy Kha đến. Nàng và Y Thụy Kha ngồi trên sân thượng của tòa nhà đối diện Cung Điện, vừa uống cà phê, vừa nói chuyện. Từ nơi này có thể nhìn thấy tẩm cung của Tắc Mông. Tắc Mông cầm một ống nhòm, nhìn bên đó hồi lâu, sau đó đưa ống nhòm cho Y Thụy Kha.

Y Thụy Kha nhận lấy ống nhòm nhìn, nhìn đến khoảng đất trống trước tẩm cung, nàng thấy Âu Dương Yên. Âu Dương Yên mặc thường phục, đứng dưới tàn một cây táo, ngẩng đầu nhìn lên tán cây, trái trên cây cũng không có bao nhiêu, xanh xanh thưa thớt. Âu Dương Yên nhìn một hồi, cởi giày ra, dùng chân trần leo lên cây táo, cố gắng leo tới đỉnh cây.

Trên ngọn cây có một cành chìa ra, một tay không thể vớ tới được. Âu Dương Yên mang vẻ mặt bướng bỉnh, vươn cả hai tay ra, cẩn thận đạp lên nhánh canh, từ từ đi đến phía cuối cành cây. Cuối cành cây hiện lên một quả táo nho nhỏ, Y Thụy Kha khẩn trương nhìn Âu Dương Yên, rất sợ nàng sẽ không cẩn thận rơi xuống.

Nhánh cây càng đi cuối càng nhỏ, theo bước chân Âu Dương Yên, nhánh cây bắt đầu cong xuống, lắc lư càng nhiều. Âu Dương Yên lắc theo nhánh cây, nhìn qua cực kỳ nguy hiểm, nhưng cũng không có rơi xuống. Âu Dương Yên rốt cục cũng đến gần cuối nhánh cây, ngồi xổm xuống muốn hái đi quả táo trên nhánh cây kia, Y Thụy Kha khẩn trương nhìn muốn ngừng thở, hành động này thực sự quá nguy hiểm.

Âu Dương Yên lại mỉm cười bướng bỉnh, vươn tay ra ngắt quả táo, nhánh cây bị trọng lượng của nàng đè cong xuống, tay Âu Dương Yên mới bắt được quả táo kia thì nhánh cây lại gãy, Y Thụy Kha sợ đến mức kinh hô một tiếng. Sau đó lại phát hiện, Âu Dương Yên không có ngã xuống, nàng dùng một tay bám lấy một nhánh cây khác, Âu Dương Yên hơi hơi nhíu mày, có lẽ dùng sức ở tay quá nhiều khiến nàng đau đớn đến toàn thân.

Thân thể của nàng nhẹ nhàng rung động, lắc qua một nhánh cây khác, ngồi lên trên cành, một chân thon dài gấp lại, một chân buông lỏng xuống, đung đưa trên không trung. Trên mặt nàng biểu tình có vẻ cực kỳ thích ý, cầm lấy trái táo nhỏ, chà sát trên y phục của mình, rồi há mồm cắn một cái. Đại khái là táo quá chua, Âu Dương Yên lập tức nhăn mặt, bỉu môi nuốt xuống một cái, rồi lại thở dài, sau đó lại tiếp tục ăn. Y Thụy Kha nhìn thấy hành động của nàng, ngập tràn tính trẻ con.

Tắc Mông ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng, "Y Thụy Kha, nàng nhìn qua có phải đang rất vui vẻ hay không?" Y Thụy Kha hưng trí bừng bừng tiếp tục nhìn Âu Dương Yên, lên tiếng, "Nhìn qua bộ dạng rất hưởng thụ, rất thích ý."

Tắc Mông thở dài nói, "Ta qua đó xem nàng", nói xong rồi xoay người rời đi, sau đó lại quay đầu nói, "Ngươi chú ý nhìn xem vẻ mặt của nàng."

Y Thụy Kha không hiểu lắm, nhưng vẫn dùng ống nhòm nhìn Âu Dương Yên. Một lát sau, Tắc Mông xuất hiện dưới cây táo. Âu Dương Yên cúi đầu nhìn xuống, trong nháy mắt nhìn thấy Tắc Mông, biểu tình vui vẻ của Âu Dương Yên biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lãnh mạc xa cách. Y Thụy Kha rốt cục hiểu vì sao Tắc Mông kêu nàng nhìn xem vẻ mặt của Âu Dương Yên.

Tắc Mông đi đến dưới tàn cây, Âu Dương Yên đã sớm biết nàng đến, cúi đầu nhìn nàng một cái, biểu cảm xa cách lạnh lùng, làm tâm Tắc Mông như bị người ta hung hăng đạp một cái, nháy mắt co rút lại một chỗ. Nhưng Tắc Mông vẫn miễn cưỡng mỉm cười với Âu Dương Yên, "Yên, đi xuống được không?" Âu Dương Yên từ trên cao nhảy xuống, nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Tắc Mông.

Tắc Mông cười cười, "Làm sao lại leo cao như vậy? Trên tay ngươi còn có vết thương, không đau sao?"

Âu Dương Yên dựa lưng lên cây, cúi đầu, cắn quả táo một cái, sợi tóc rơi trước gương mặt nàng, thấy không rõ vẻ mặt của nàng lúc này. Tắc Mông nhìn thấy nàng không nói gì, tiếp tục cười nói, "Quả táo rất chua phải không, còn chưa chín đâu."

Âu Dương Yên vẫn cúi đầu như trước, Tắc Mông có chút xấu hổ vì không được đáp lại, vuốt tóc trên mặt nàng, "Yên..." rồi lại không biết nói gì tiếp theo.

Tắc Mông đứng một hồi, nhìn thấy Âu Dương Yên hờ hững với mình, cuối cùng nói, "Ta còn có công vụ, ta đi trước, ngươi...", nói xong Tắc Mông thở dài, ôm chằm Âu Dương Yên vào lòng ngực, đem đầu của nàng dựa lên ngực mình, thật lâu sau mới buông lỏng nàng ra, xoay người rời đi.

.......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.