Ngô Chí ngồi trong lớp học mà nhìn chằm chằm về phương hướng chỗ của một cô nữ sinh đang dùng mắt đảo qua đảo lại rồi lật sách nhanh như đếm số trang với tốc độ chóng mặt.
Nàng vóc dáng không được cân đối, vừa lùn vừa mập, khuôn mặt thì cả một mớ tàn nhan còn đeo thêm cặp kính cận dày cộm nhìn như một con mọt sách. Trong lớp học không ai muốn tiếp xúc cùng trở thành bạn với nàng, chỉ có Ngô Chí là không chê nàng dáng người xấu xí mập lùn mà đồng ý chấp nhận nàng làm bạn. Ngoài ra trùng hợp một điểm nữa là nhà nàng lại là hàng xóm vừa chuyển đến nhà mình 1 tháng trước nên Ngô Chí cũng không thể không chào xã giao với cô bạn hàng xóm này.
Dù bề ngoài cô nữ sinh này có mập mạp xấu xí, nhưng Ngô Chí trải qua nhiều lần tiếp xúc nói chuyện cũng biết được là tính cách của cô gái rất tốt bụng cùng thiện lương, đặc biệt là cô nữ sinh này thanh âm nói chuyện vô cùng êm tai mà tỉ lệ nghịch với vóc người. Ngô Chí khẽ lắc đầu một cái tiến đến khuyên bảo nói.
“Mộng Hinh bạn học, bạn làm vậy cũng không có ích gì cho kỳ thi tháng đâu. Thay vì lật sách thì bạn nên nghiêm túc học tập những kiến thức quan trọng may ra còn có thể vượt qua kỳ thi.”
Diệp Mộng Hinh thấy Ngô Chí khuyên bảo mình, trong lòng ấm áp lộ ra nụ cười, nhưng nụ cười này phối hợp với gương mặt của cô nàng hiện tại nhìn không thấy dễ thương chút nào. Nhưng mà thanh âm lại vô cùng êm tai đáp lại.
“Cảm ơn bạn Chí nhắc nhở, mình sẽ chú ý lời nói của bạn.”
Thấy Diệp Mộng Hinh nghe lời mình mà tốc độ lật sách cũng chậm lại, Ngô Chí cũng gật đầu dự định về chỗ ngồi, nhưng ngay lúc này 3, 4 nam sinh từ lớp khác cầm cây bóng chày đi vào lớp học trực diện chỉ Ngô Chí quát lên.
“Ngô Chí, mày lá gan là ăn cái gì mà mập lên rồi hả? hôm nay giờ ra chơi không đến sân cỏ nhặt bóng cho bọn tao đánh bóng à? Có phải hay không ngứa da muốn bọn anh mát xa cho rồi hả?”
Diệp Mộng Hinh ánh mắt lóe lên một tia không dễ phát giác được hàn mang lạnh lẽo khóa chặt nhóm người đến gây chuyện này.
Ngô Chí ánh mắt có chút trốn tránh lộ ra nụ cười ngượng ngùng nói ra.
“Xin lỗi mấy đại ca, hôm nay em quả thật cần phải ôn thi cho ngày mai thi tháng, mấy anh thông cảm giúp em đi chứ hôm qua em cũng có xin anh Bằng cho em nợ một ngày mà, phải không anh Bằng?”
Vương Nghĩa là nhóm nam sinh lão đại khi nghe đến việc này cũng quay sang hỏi thằng đàn em Dương Bằng.
“Bằng, nó nói có đúng không hả?”
Dương Bằng lắc đầu giả bộ lộ vẻ mờ mịt.
“Em không biết vụ này à anh Nghĩa, không thấy nó xin cái gì cả.”
“Mày nói láo.”
Ngô Chí sắc mặt tái xanh tức giận hét lên.
Vương Nghĩa có chút nhíu mày, Dương Bằng lại châm thêm xăng vào lửa.
“Hừ, tao mà thèm nói láo hại mày à? không nhìn xem bản thân là thứ đồ gì. Học thì ngu như bò mà còn muốn ôn tập làm lưu manh giả danh tri thức hả, mày là tìm cớ không muốn đi nhặt bóng cho đội của bọn tao thì nói mẹ ra đi.”
Vương Nghĩa nghe Vương Bằng nói vậy cũng bị giận lên lạnh lùng phân phó một câu.
“Lôi nó ra ngoài đánh một trận cho tao, có gì tao chịu trách nhiệm.”
Mấy học sinh khác trong lớp muốn ngăn cản, nhưng không ai dám làm. Đừng có đùa, Vương Nghĩa là con trai của hiệu trưởng cái trường này, nếu đứng ra giải vây cho Ngô Chí thì bị Vương Nghĩa hai cha con ghi hận lên. Còn mời giáo viên đến can thiệp thì cùng lắm là bị trách phạt vài câu rồi thôi, nhưng giáo viên cùng thằng mách lẻo một cái bị xe tông, một cái bị lưu manh ngoài đường đánh cho nhập viện.
Chuyện này có thằng ngu cũng biết được là ai làm, vì vậy mà không người nào dám đắc tội Vương Nghĩa là như vậy. Hắn nổi danh trong trường là siêu cấp ác bá, chuyên gia đi bắt nạt những thằng yếu cơ hơn mình để ra oai. Mọi người ai nấy đều giận mà không dám nói gì, gọi đến công an quận can thiệp vào cũng chỉ làm hoa loa vài câu rồi sự việc cứ vậy mà không truy cứu nữa.
Ngô Chí sắc mặt trắng bệch muốn phản kháng không bị lôi ra ngoài chịu đánh, nhưng với sức lực trói gà không chặt làm sao có thể làm lại 2, 3 nam sinh khác bắt lại.
Đang trong lúc Ngô Chí tuyệt vọng, một thanh âm nữ sinh êm tai nhưng có vẻ lạnh lùng vang lên.
“Ai cho phép bọn mày đi?”
Vương Nghĩa thấy có người gan lớn muốn ngăn mình lại thì quay đầu nhìn lại. Khi thấy là một cô nữ sinh 4 mắt mập lùn xấu xí nhưng thanh âm lại tỉ lệ nghịch với thân thể, Vương Nghĩa làm cái hành động muốn ói mà cười lên.
“Ê tụi bây, có nghe tiếng heo kêu ở đâu không hả?”
Mấy thằng đàn em rất phối hợp mà cười theo trả lời.
“Anh Nghĩa, hình như là có heo mẹ từ trại heo chạy lạc đến đây á.”
“Móa nó ở đâu chạy ra một con heo mẹ đến bênh vực một con gà bệnh đây? Không lẽ là tình huống heo mẹ muốn ủi gà trống?”
Nhóm nam sinh Vương Nghĩa không chút kiêng kị cười to lên nhìn Diệp Mộng Hinh mà trêu chọc.
Diệp Mộng Hinh không muốn nói nhảm nhiều, thanh âm cũng trở lên lạnh hơn phun ra một chữ: “Cút.”
Ngô Chí thấy tình huống không ổn mà kéo Diệp Mộng Hinh lắc đầu.
“Đây là việc của mình, bạn đừng có xen vào, trở về chỗ ngồi đi.”
Sau đó, Ngô Chí đối với nhóm nam sinh Vương Nghĩa nói ra.
“Bọn mày không phải muốn giáo huấn tao sao? nhanh lên, dẫn tao đi mà giáo huấn á, việc gì phải ở đây lãng phí thời gian với một cô gái.”
Vương Nghĩa ra hiệu nhóm đàn em khoan hãy động thủ mà giả vờ để tay lên làm cái động tác nghe không rõ hỏi.
“Hả? mày nói gì? mày đang nói là tiếng người sao? tao có nghe lầm không? xem một con heo mẹ là con gái?”
Thấy Vương Nghĩa giả bộ như thật, nhóm đàn em không nhịn được ôm bụng cười to. Ngô Chí cảm thấy vô cùng tức giận, trán cũng nổi lên gân xanh quát.
“Bọn mày quả thật là một đám súc sinh, mập cũng có tội hay sao? cô ấy dù sao cũng là cùng trường bạn học, bọn mày muốn bắt nạt tao thì thôi, đến nữ sinh cũng không tha.”
“Haha, tức giận sao? nhìn mày mà tao cảm thấy vô cùng thất vọng. Vốn muốn thu mày làm thằng em dưới trướng mới cho mày đi nhặt bóng, nhưng mày đã không muốn làm, còn muốn xin ăn đánh thì tao chiều theo ý mày. Bọn mày lên cho tao, đánh chết nó tao chịu trách nhiệm.”
Mấy thằng đàn em giơ lên gậy bóng chày đánh Ngô Chí, bản thân Ngô Chí đang muốn phản kháng thì đột nhiên sửng sốt. Hắn nhìn thấy Diệp Mộng Hinh không một tiếng động chỉ dùng ánh mắt liếc nhóm nam sinh này một cái mà làm bọn chúng cầm gậy bóng chày run lên cầm cập.
Vương Nghĩa thấy mấy thằng đàn em sắc mặt không đúng quát.
“Bọn mày hôm nay ăn chân gà à mà làm sao không lên đá….”
Khi Vương Nghĩa chưa kịp nói hết lời thì đã bị ánh mắt của Diệp Mộng Hinh đảo qua nhìn một cái làm toàn thân tứ chi như nhũn ra, thần sắc trắng bệch lộ vẻ sợ hãi mà té cái bịch xuống đất.
Ánh mắt đó quá đáng sợ, nó tựa như là con mắt của trời đang nhắm vào mình, vô hạn mà thâm thúy mang theo vẻ tang thương mà cổ xưa theo năm tháng.
Diệp Mộng Hinh thấy vậy mà lắc đầu một cái phất tay lạnh lùng quát.
“Cút.”
Vương Nghĩa nhóm nam sinh cũng từ trong sợ hãi phục hồi tinh thần lại mà như được đại xá, đến cả gậy bóng chài còn không thèm nhặt mà vội vàng chạy nhanh như chớp rời đi.
Ngô Chí cũng từ trong khiếp sợ hồi phục tinh thần lại, ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Diệp Mộng Hinh hỏi.
“Bạn làm như thế nào dọa được bọn chúng đi rồi?”
Diệp Mộng Hinh chỉ cười một tiếng không trả lời vấn đề của Ngô Chí mà nói.
“Sắp vào tiết cuối rồi, bạn Chí cũng nên về chỗ ngồi đi thôi.”
Ngô Chí quả thật vô cùng tò mò về vấn đề này mà về chỗ ngồi âm thầm suy nghĩ.
Sau khi tan học, vì ở cùng một khu chung cư cách trường học không xa mấy nên Ngô Chí và Diệp Mộng Hinh cùng nhau đi bộ về nhà.
Nhà của Ngô Chí cùng nhà của Diệp Mộng Hinh đều ở lầu 7, sau khi bấm thang máy chờ lên lầu, Ngô Chí quả thật nhịn không được tò mò trong lòng.
“Mộng Hinh bạn học, nói cho mình biết rốt cuộc là bạn thế nào làm được?”
Diệp Mộng Hinh cười cười chỉ trong điện thoại đang đọc một quyển tiểu thuyết mà nói ra.
“Mình được Tiên Tôn trong truyện này nhập vào mới có sức uy hiếp mà dọa chạy nhóm nam sinh đó á.”
Ngô Chí nhìn thấy trong điện thoại Diệp Mộng Hinh là bộ tiểu thuyết mình yêu thích nên hô lên.
“Wao, là bộ Trọng sinh tu tiên tại đô thị của Thập Lý Kiếm Thần sao? mình cũng rất thích bộ này nè.”
Nói về tiểu thuyết mạng, Ngô Chí vô cùng hứng thú, hai người cùng nhau bàn luận một chút rồi cũng đến lầu 7. Ngô Chí đối với Diệp Mộng Hinh nói.
“Có gì vào group tu chân giới cùng nói chuyện với những đồng đạo khác nha.”
“Được rồi, đa tạ Chí đạo hữu đã mời.”
Cười haha, Ngô Chí lộ ra tâm tình vui sướng mà vào nhà.
Thấy con trai mình vui vẻ, lão cha Ngô Tuấn Khanh cười hỏi.
“Đồng chí nhỏ, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy đây?”
Ngô Chí lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Con nói chứ lão cha à, con cũng đã 18 tuổi rồi mà vẫn gọi con đồng chí nhỏ là thế nào?”
Lão mẹ Chung Hân Đồng cũng từ trong nhà bếp mang theo tạp đề dọn thức ăn lên bàn mà lộ vẻ không hiểu hỏi.
“Hai cha con có chuyện gì trông vui thế?”
“Haha, Đồng Đồng, đồng chí nhỏ nhà ta có chuyện vui nhưng lại giấu diếm vợ chồng hai ta đâu.”
Chung Hân Đồng cũng hứng thú hỏi.
“Con trai, có việc gì mà vui thế? trúng sổ xố à?”
“Mẹ à, bảo lão cha đừng gọi con là đồng chí nhỏ có được không? con cũng lớn rồi mà.”
Ngô Chí bĩu môi một cái gắp lên cục thịt gặm vào miệng nhai ngồm ngoàm nói.
“Haha, không sửa được, không sửa được. Có khi đợi đến lúc con lấy vợ thì may mắn có thể ít gọi lại.”
Trên bàn ăn ba người một nhà vừa ăn uống trò chuyện vui vẻ. Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng chuông, Chung Hân Đồng chạy ra mở cửa thì thấy Diệp Mộng Hinh cầm theo một giỏ bánh ngọt cười nói.
“Cô Đồng, con có làm ít bánh ngọt qua cho cả nhà ăn tráng miệng, mời mọi người dùng thử.”
Chung Hân Đồng không phải là người trông mặt mà bắt hình dong nên cũng không bài xích hay chán ghét gì với Diệp Mộng Hinh mà nhận lấy giỏ bánh ngọt cười tươi nói với cô nàng.
“Mộng Hinh, con cũng vào ăn chung với nhà dì đi, đồng chí nhỏ đang ở bên trong đó.”
Diệp Mộng Hinh cũng biết rõ biệt danh của Ngô Chí nên lộ ra nụ cười ngọt ngào đáp lại.
“Vâng ạ, vậy con làm phiền cả nhà rồi.”
“Con bé này, có gì mà phiền. Con hôm nay mang bánh ngọt qua biếu nhà cô còn cảm ơn không hết đây này.”
Ngô Chí nhìn thấy Diệp Mộng Hinh mang bánh ngọt qua biếu tặng thì có chút sững sờ sau đó thấp giọng nói.
“Mộng Hinh, bạn mang bánh ngọt qua biếu tặng mẹ mình chi vậy? bà ấy vô cùng thích ăn bánh ngọt đó, không khéo hai cha con mình không có lộc ăn à.”
“Đồng chí nhỏ, con nói xấu gì mẹ đấy? có phải hay không muốn mẹ ăn luôn phần của con rồi?”
Ngô Chí sắc mặt khổ qua vội vàng đoạt lấy một cái bánh ngọt trong giỏ mà xua tay nói.
“Không cần, không cần, con tự ăn là được mà.”
“Bạn đừng có trẻ con như vậy, bánh mình làm nhiều lắm nên không lo không có phần đâu.”
Diệp Mộng Hinh thấy hai mẹ con Ngô Chí tranh giành miếng bánh ngọt mà có chút dở khóc dở cười.
Thấy bánh ngọt trong chốc lát bị diệt sạch sành sanh, Ngô Tuấn Khanh sắc mặt khó coi chỉ cái bụng mình.
“Đồng Đồng, anh mới ăn có 3 cái mà em nỡ lòng nào ăn luôn hết phần của anh rồi?”
“Hai chúng ta là vợ chồng, em ăn cũng như anh ăn, xem như là em ăn hộ anh đi.”
Ngô Tuấn Khanh quả thật không còn gì để nói mà chỉ biết câm nín nhìn Chung Hân Đồng giải quyết nốt cái cuối cùng.
“Bánh ăn ngon quá, nếu lần sau có dịp con lại đến nữa nha.”
Diệp Mộng Hinh mỉm cười gật đầu chào cả nhà Ngô Chí mà rời đi.