Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Khi Bệnh Kiều Hắc Hóa - Chương 4 : truyenyy.mobi

Khi Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 4




Phù Tô được Tiểu Cẩn Noãn an bài ở Mặc Nhiễm Hiên. Tiểu Cẩn Noãn nói đôi mắt hắn phảng phất như nhiễm sương mù, hút hồn người khác. Cũng bởi vì vậy hắn liền ở tại Mặc Nhiễm Hiên.

Tiểu Cẩn Noãn đối xử với Phù Tô cực tốt, thậm chí là hắn muốn cái gì nàng liền tặng cái đó, hắn thích nghiên cứu y học, nàng ngay lập tức vì hắn mà tìm các loại thảo dược khác nhau, kể cả những loại quý hiếm.

Nhưng trái lại Phù Tô đối xử với nàng lại lãnh đạm xa cách, trên mặt hắn luôn treo nụ cười nhàn nhạt khiêm tốn, không kiêu ngạo không siểm nịnh* Nếu Tiêu Cẩn Noãn lại gần hắn một chút, hắn liền lập tức tránh ra, luôn cùng nàng bảo trì khoảng cách, không muốn cùng nàng thân cận.

*siểm nịnh: Ton hót, nịnh nọt người có chức quyền để làm hại người khác, mưu lợi cho mình.

Nhưng không một ai ngờ tới, Phù Tô đã từ lâu đối với Tiêu Cẩn Noãn rễ tình sâu đậm, chỉ đơn giản là hắn không muốn thừa nhận.

Hắn nghĩ chỉ cần mình nói ra rằng hắn muốn cùng nàng ở bên nhau đời đời suốt kiếp, chắc chắn sẽ bị nàng vứt bỏ giống như những người đàn ông kia.

"Đây là loại sách người thích, người xem, ta lại vì người mà tìm thêm mấy quyển, người thích chứ?" Tiêu Cẩn Noãn xinh đẹp cười nhạt mà nói.

"Cảm ơn cung chủ, Phù Tô thực thích" Phù Tô rũ mi mắt, thấp giọng đáp lại, thanh âm không kiêu ngạo không siểm nịnh. Nhưng ở góc độ mà nàng không thấy, đôi tay hắn lại siết chặt vạt áo quần.

Mỗi khi nàng cười tủm tỉm ngồi sát vào hắn, giọng nói mềm mại ôn tồn mà cùng hắn nói chuyện, hắn đều kích động đến nỗi tay chân bủn rủn, hận không thể lập tức ôm nàng vào trong ngực, dùng sức ngửi mùi hương hoa đào thoang thoảng trên người nàng.

Nhưng lại thêm một lần nữa hắn nhẫn nại cảm xúc đó xuống.

Nếu nhanh như vậy cùng nàng ở bên nhau, chắc chắn sẽ thật mau bị nàng chán ghét đi? Tưởng tượng đến cảnh hắn bị nàng vứt bỏ, hắn chua xót đến nổi hít thở không thông...A Noãn, A Noãn của hắn, phải làm sao để hắn vĩnh viễn ở bên cạnh nàng đây?

Sở Tử Diễm đâu? Người anh trai rời nhà mấy năm vẫn luôn chưa trở về, nếu nói vậy chắc vẫn luôn ở tại Nguyệt Cung đi? Hắn dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà có thể được ở bên A Noãn lâu như thế? Phù Tô nghĩ vậy, trong lòng hắn không kìm được mà hiện lên nồng đậm ghen tỵ.

Nàng xích lại gần hắn, trớ trêu thay hắn lại lui về phía sau vài bước. Tiểu Cẩn Noãn không khỏi cảm thấy thất bại, đôi tay ngọc ngà nâng cằm Phù Tô lên, dẫn đến trong lòng hắn nhộn nhạo, tham lam mà muốn được nàng yêu thương nhiều hơn. Nhưng trái lại trên mặt hắn lại bình tĩnh không dao động, chỉ có đôi tay vì siết chặt ống tay áo đã trở nên trắng bệt.

Tiểu Cẩn Noãn nhíu mày thở dài nói: "Ta đối với người luôn luôn kiên nhẫn, thế nhưng người một chút đều không rung động"

Phù Tô sau khi nghe được kích động đến muốn run rẩy, nàng nói nàng đối với hắn luôn luôn kiên nhẫn? Có phải hay không hắn là ngoại lệ của nàng? Hắn cùng những người đàn ông khác đều không giống nhau? Trong lòng hắn

không nhịn được mà mừng như điên.

Giờ phút này đôi mắt màu đen hơi giật mình mà nhìn nàng, trong mắt là sáng ngời chưa bao giờ có.

"Thôi, trước hết ngươi hãy nghỉ ngơi đi, ngày khác ta lại đến thăm ngươi." Tiểu Cân Noãn không chú ý tới ánh mắt hắn, nàng thu hồi quạt xếp, ném xuống một câu này liền xoay người rời đi.

Phù Tô nhìn bóng dáng nàng rời đi, cảm thấy sự khó chịu trong lòng lại tăng thêm, hắn rất thống khổ. Nhưng nghe được lời nàng nói ngày khác lại đến thăm hắn, hắn lại một trận mừng thầm. Hắn quyết định khi A Noãn tới thăm hắn, hắn sẽ bộc lộ cảm xúc của mình ra, cùng nàng ở bên nhau.

Rốt cuộc, hắn là ngoại lệ của nàng. Nghĩ đến điều này, khuôn mặt tinh xáo trắng nõn của hắn trên hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng.

Ngày thứ nhất, Tiểu Cẩn Noãn không có tới.

Ngày thứ hai, Tiểu Cẩn Noãn như cũ không biết tung tích.

Ngày thứ ba, trong lòng Phù Tô thật lo âu, đã rất lâu rồi hắn không được nhìn thấy nàng, lúc trước mỗi ngày nàng đều tới, hiện tại liên tiếp ba ngày không có tới, lúc này hắn mới nhận ra chính bản thân mình điên cuồng mà nhớ nàng.

Chẳng lẽ nàng chán ghét hắn? Không có khả năng, trước kia nàng chơi đến phát chán mới vứt bỏ những người đàn ông kia. Hiện tại nàng còn chưa có được hắn thì làm sao mà ghét bỏ hắn được?

Ngày thứ tư, Phù Tô nhịn không được mà đi ra ngoài hỏi thăm nàng, những cung tỳ nói cung chủ đi ra ngoài du lịch. Hắn lúc này mới hết lo âu, nàng không phải chán ghét chính mình, nàng chỉ là đi ra ngoài.

Nửa tháng sau.

"Cung chủ hồi cung" Bên ngoài có cung tỳ nói, Phù Tô ở phòng trong nghe được, hắn lảo đảo mà ngồi dậy.

Nàng đã trở lại.

Hắn muốn lập tức đi tìm nàng, đột nhiên nhớ tới cái gì, hắn vòng lại vào phòng rửa mặt chải đàu trang điểm một chút. Cả tháng nay hắn nhớ nàng đến ăn không ngon ngủ không yên, không thèm ăn uống, dẫn đến việc khuôn mặt hắn có chút tiều tụy.

Hắn rửa mặt chải đầu gọn gàng, liền chạy nhanh đi vào Trọng Nguyệt Điện tìm nàng.

Khi bước vào phòng Tiêu Cẩn Noãn, bước chân hắn đình trệ.

Giờ phút này, Tiêu Cẩn Noãn cười cười mà nhìn thiếu niên mỹ lệ ngồi kế bên, thiếu niên một thân bạch y, thân thể có vẻ tinh tế mỹ lệ, trên mặt là nhàn nhạt đỏ ửng vì bị nàng trêu đùa.

"Lại đây, ăn nhiều một chút, đây là đặc sản có một không hai ở nơi này đấy!" Tiêu Cẩn Noãn cười tủm tỉm mà gắp đồ ăn cho thiếu niên.

Thiếu niên thấy thế càng thêm ngượng ngùng: "Cảm, cảm ơn cung chủ" Phù Tô cảm thấy một trận hít thở không thông, trời đất quay cuồng. Hắn khó chịu đến nổi đầu ngón tay trở nên trắng bệch. Hắn si mê mà nhìn sườn mặt mỹ lệ tinh xảo của nàng, lại thấy được thiếu niên kia ngồi bên cạnh nàng, tròng mắt tối tăm một mảnh, đen kịt mà cuồn cuộn sát ý.

Bước đi hắn chậm chạp, từng bước từng bước một lại gần Tiêu Cẩn Noãn.

"Cung chủ, người đã trở lại"

Tiêu Cẩn Noãn quay đầu nhìn hắn, sửng sốt một chút, tựa như đang thắc mắc vì sao hắn lại chủ động tới tìm mình.

Tiêu Cẩn Noãn đoán hắn hẳn là có chuyện quan trọng muốn nhờ vả, nhưng bây giờ nàng đang bận thưởng thức mỹ nam, có chuyện gì thì lúc sau rồi hẳn nói.

"Trước tiên lui về đi, có chuyện gì thì lúc khác lại nói, bổn cung chủ hiện tại đang vội." Đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, Tiêu Cẩn Noãn cười nói: "Công tử nếu muốn rời khỏi nơi này, hôm nay bổn cung sẽ kêu người đưa người trở về"

Nghe vậy, trong lòng Phù Tô lộp bộp, trong mắt tràn đầy sự thống khổ cùng tuyệt vọng.

"A Noãn." Thanh âm hắn trầm thấp mà khô khốc: "Ngươi không cần thi sao?

Lời nói này của hắn làm Tiêu Cẩn Noãn kinh ngạc, vẻ mặt nàng kỳ quái mà nhìn hắn.

"Ngươi? Phù Tô? Ngươi đây là......"

"A Noãn, hãy cho ta ta ở bên cạnh người đi, ta...... Ta không cần danh phận, ta chỉ nghĩ... Ta chỉ nghĩ cùng người ở bên nhau, không cần đuổi ta đi được không?" Sắc mặt Phù Tô tái nhợt, hắn run rẩy mà nói ra những lời này, chậm rãi lại gần Tiêu Cẩn Noãn, hắn đem mặt dựa vào mặt nàng, nhìn gương mặt nàng gần trong gang tấc, tròng mắt dần dần hiện lên sự thỏa mãn cùng lưu luyến si mê.

"Cung chủ, A Niên mệt mỏi quá, cung chủ đưa ta trở về được không?" Thiếu niên đột nhiên mở miệng nói, giọng nói nũng nịu đến mức muốn chảy nước.

Tiêu Cẩn Noãn lấy lại tinh thần, trấn an hắn một câu: "Được, hiện tại liền mang người trở về" Nàng quay đầu đối với Phù Tô nhàn nhạt nói: "Nếu ngươi muốn ở lại thì cứ việc ở lại, bất quá bây giờ bổn cung còn có chuyện quan trọng, ngươi liền đi về trước đi."

"Không..." Phù Tô tiến lên vài bước, đôi tay trắng bệch mà ôm lấy nàng: "A Noãn...... Mấy ngày này ta vẫn luôn nhớ ngươi, ngươi có thể hay không...." Có thể hay không ở bên cạnh ta.

Không đợi hắn nói xong, thiếu niên kêu A Niên kia lại đột nhiên cảm thấy đầu choáng váng không thoải mái. Tiêu Cẩn Noãn né tránh Phù Tô, tiến lại gần nâng thiếu niên lên, nhẹ giọng trấn an.

Theo sau, giọng nói nàng hơi mang một chút không kiên nhẫn mà nói: "Công tử, bây giờ bổn cung có chuyện quan trọng, xin lỗi không tiếp được."

Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, trong mắt Phù Tô lan tràn điên cuồng cùng sát ý.

Còn tiếp...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.