Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Mỗi Ngày Đều Muốn Cùng Đại Lão Ly Hôn - Chương 26: Chương 26 : truyenyy.mobi

Mỗi Ngày Đều Muốn Cùng Đại Lão Ly Hôn

Chương 26: Chương 26




Tiệc rượu thương nghiệp.
Hàn Thanh Từ bưng một ly rượu cùng mấy người bạn cùng chung sinh ý hàn huyên.
" Kent." Tần Hằng bưng một ly rượu từ đối diện đi tới, cùng hắn đi tới còn có Tô Khả, " Cheryl không cùng cậu tới sao?"
Hàn Thanh Từ nói: " Bích Tuyết bận quay phim."
Tô Khả hướng Hàn Thanh Từ lễ phép chào một tiếng: " Hàn tổng."
Hàn Thanh Từ nhìn Tô Khả, nâng ly cùng hắn đụng đụng, " Tôi đã xem qua báo cáo của Minh thành quyết , hiệu quả không sai, chúc mừng."
Trò chơi Minh Thành quyết của Tô Khả từ Tết nguyên đán đến nay, ngắn ngủi hơn hai tháng, số người đăng kí tải về đã hơn năm ngàn vạn, trong một ngày, số người online sử dụng đột phá năm trăm vạn, càng ngày càng tăng trưởng.
" Cảm ơn Hàn tổng." Tô Khả khiêm tốn nói, " Nhờ có tài chính bên Hàn tổng duy trì, chúng tôi mới có thể bộc được hết khả năng của mình."
Một bên Tần Hằng không cao hứng, " Frank, lựa chọn đầu tư cho em rõ ràng là anh, sao em lại cảm ơn mỗi Kent?"
Tô Khả nhìn Tần Hằng một chút, vội ho một tiếng, có chút cứng đờ: " Cũng cám ơn anh."
" Muốn cám ơn anh thì phải có hành động thực tế, lấy thân báo đáp cũng không tệ." Tần Hằng lúc nói những lời này, ngữ khí rất mập mờ.
Mặt Tô Khả cùng lỗ tai đều đỏ hết lên, hắn tức giận nói: " Alex!"
Tần Hằng lại thích chuyện hắn động chút liền mặt và tai đều đỏ lên màu của hắn ta, nếu là ở nơi khác chỉ có hai người bọn họ, hắn nhất định sẽ hôn đối phương, chẳng qua nơi này trường hợp có nhiều hạn chế, hắn nói: " Em trước đi chào hỏi đi , chút nữa anh đi tìm em ."
Tô Khả cùng Hàn Thanh Từ nói câu xin lỗi không tiếp được, sau đó rời đi.

Tần Hằng hôm nay cố ý dẫn hắn tới, chính là hy vọng hắn có thể ở trong tiệc rượu cấp cao này lộ mặt, càng quen biết nhiều người thì càng thu được nhiều tài nguyên.
Sau khi Tô Khả đi, Tần Hằng liếc mắt ra ý Hàn Thanh Từ một cái nói: ở Kent, nhìn bên trái."
Hàn Thanh Từ hướng bên trái nhìn lướt qua, cách đó không xa Triệu Định Vĩ mang theo Hàn Minh Huy chào hỏi những nhân sĩ mà ông ta kết bạn trong vòng thương nghiệp.
Tần Hằng nói: " Xem ra Triệu Định Vĩ nghĩ muốn bồi dưỡng em trai cậu thành người nối nghiệp, nếu không làm sao lại dấn hắn ta tới nơi này?"
Hàn Thanh Từ thần sắc nhàn nhạt: " Việc của Triệu gia không liên quan gì tới tôi."
" Nếu như Triệu Định Vĩ có tâm để hắn ta nối nghiệp, hắn nên đưa người vào điện ảnh Hoa thần luôn mới đúng.

Hiện nay em trai cậu làm nhân viên tầng dưới cùng của Hàn thị, chẳng lẽ cậu không cảm thấy không hợp tình hợp lý?"
Hàn Thanh Từ sắc mặt âm trầm: " Alex, cậu muốn nói cái gì?"
Tần Hằng khoé môi cong lên, đong đưa rượu màu đỏ bên trong ly đế cao, " Nghe nói năm ngoái Hoa Thần muốn đưa ra thị trường một dự án, nhưng chất lượng không đủ, chỉ sợ trong vòng ba năm muốn đưa ra thị trường là điều không thể.

Nếu theo tính tình của Triệu Định Vĩ, tôi đoán hắn nhất định sẽ mượn xác đưa ra thị trường.

Cậu đoán, hắn ta sẽ mượn xác ai?"
" Alex, cậu thật sự là biết không ít."
" Tôi nghĩ, cậu lại biết càng nhiều."
Tần Hằng nhìn thoáng qua bên Triệu Định Vĩ cùng Hàn Minh Huy, " Cho nên, cậu giữ hắn ta lại Hàn thị, đến cùng là đánh chủ ý gì?"
Hàn Thanh Từ thần sắc nhàn nhạt: " Còn chưa có thăm dò được hành động của đối phương, không cần rút dây động rừng."
Đối với Hàn Thanh Từ không có thẳng thắn kế hoạch của hắn, Tần Hằng có chút bất mãn: " Kent, tôi cho là tôi và cậu là chiến hữu đâu."
" Trước mắt còn đang trong trạng thái quan sát, khi nào hành động sẽ nói cho cậu biết."
" Vậy còn tạm được." Tần Hằng đụng ly của mình vào kỳ Hàn Thanh Từ, " Tôi rất chờ mong."
Chạm ly xong, Hàn Thanh Từ nâng ly lên nhấp một ngụm rượu.
Tần Hằng đột nhiên nghĩ tới một chuyện thú vị, " Cậu thử nói xem, nếu hai nhà Hàn - Triệu đối địch, Khương Sở Hà sẽ đứng về phía nào?"
Khương Sở Hà là đại cổ đông thứ hai của Hoa Thần, cùng Triệu Định Vĩ đứng trên cùng một con thuyền.

Khương Bích Tuyết cũng là nghệ sĩ dưới trướng Hoa Thần, nhưng Hàn Thanh Từ cũng là con rể của hắn, nếu như Triệu Hàn hai nhà đối địch....

Hàn Thanh Từ trầm ngâm một lát: " Sống chết mặc bây."
" Cũng không nhất định, hắn sủng con gái như vậy, tự nhiên cũng sủng con rể."
Hàn Thanh Từ không nói.
Tần Hằng không có tiếp tục cùng hắn thảo luận vấn đề này nữa, dư quang liếc về phía Tô Khả, bởi vì ngại ngùng nên chỉ có thể trốn trong góc uống rượu kia: " Tôi đi tìm Frank."
" Ừm."
Sau khi Tần Hằng đi, Hàn Thanh Từ nhìn thoáng qua Triệu Định Vĩ cùng Hàn Minh Huy một chút.
Bắt đầu từ năm trước, Triệu Định Vĩ đã bắt đầu âm thầm cùng Hàn thị đối đầu.

Cuối năm ngoái, hắn đem cổ phần Hoa Thần chia cho Hàn Minh Huy, hai người hỗ động rất mật thiết.

Hàn Minh Huy lại cố ý yêu cầu tiến vào bộ tài vụ của Hàn thị, lòng Tư Mã Chiêu của hắn ta đã sớm lộ ra , nhìn một cái không sót gì.
——
Sau khi lập xuân, thời tiết trở lên ấm áp rất rõ ràng.
Tiến độ quay chụp [ Mai hoa phiến] đã qua một phần ba, vô luận là vai chính hay vai phụ, đều thiết lập chế độ online, diễn rất thuận lợi.
Đây cũng chính là nguyên nhân Vương Hàng luôn muốn tự mình tuyển chọn diễn viên, bởi vì chỉ có diễn viên hắn cho rằng phù hợp với vai diễn, mới có thể diễn xuất ra nhân vật mà hắn muốn, quay chụp mới có thể có hiệu quả.
Địa điểm quay chụp hôm nay ở bên ngoài, Khương Bích Tuyết diễn xong một phân cảnh, còn phải đổi sang một trang phục khác, diễn cảnh tiếp theo.
Phòng thay quần áo là một cái lều vải được dựng tạm lên ngay cạnh chỗ quay chụp, Khương Bích Tuyết cầm quần áo đang muốn đi vào, liền nghe thấy tiếng khóc từ bên trong truyền ra.
Nghe thanh âm thì không nghe được là ai đang ở bên trong.
Khương Bích Tuyết vỗ vỗ lều vải: " Ai đang ở bên trong?"
Tiếng khóc bên trong liền dừng lại, lều vải bị kéo ra, Diệp Nhã Linh ló đầu ra, con mắt vẫn còn hơi sưng đỏ.
Cô ta hít mũi một cái: " Cô muốn thay quần áo sao?"
Khương Bích Tuyết thu hồi kinh ngạc trên mặt, lên tiếng: " Đúng."
Cô ta từ bên trong đi ra, đưa tay xoa xoa mặt: " Ngượng ngùng, cô đi vào đi."
Khương Bích Tuyết ngược lại lại Hiếu kì vì sao cô ta lại trốn trong lều vải khóc, thuận miệng hỏi một câu: " Cô không sao chứ?"
Diệp Nhã Linh cắn cắn môi, úp úp mở mở một chút: " Tôi, Cha tôi, cha tôi kiểm tra ra bị ung thư."
Khương Bích Tuyết cũng không có kinh ngạc, cha của Diệp Nhã Linh bị ung thư, ở trong nguyên tiểu thuyết có viết.

Bất quá về sau, thông qua chữa trị liền khỏi.
Khương Bích Tuyết tiếp tục nhớ lại kịch bản bên trong nguyên tiểu thuyết, hoàn toàn không biết mình đã thất thần, thẳng đến khi Mạnh Hiểu Đông chạy đến hỏi cô vì sao còn chưa có thay quần áo, cô mới phục hồi lại tinh thần, tiến vào bên trong lều vải thay quần áo.
Sau khi Khương Bích Tuyết thay xong quần áo đi ra, Diệp Nhã Linh đang cùng đạo diễn nói gì đó, đại khái có thể đoán được, chắc là muốn xin nghỉ về nhà để đi xem cha của cô ta.
Được Vương đạo phê chuẩn, Diệp Nhã Linh liền thấy quần áo sau đó rời khỏi studio.
Hai ngày sau đó, Diệp Nhã Linh vẫn chưa quay lại.

Phần diễn của cô ta bị chuyển về sau, đẩy phần diễn của người khác lên sớm hơn kế hoạch, ví dụ như Khương Bích Tuyết.
Hai ngày này cô lại một lần nữa tiến vào quá trình quay chụp cường độ cao, sau khi về tới nhà liền mệt tới mức không muốn cử động.
Cô cho rằng mười giờ cô về nhà đã là rất muộn rồi, không nghĩ tới Hàn Thanh Từ về nhà so với cô còn muộn hơn.
Lan di nói , Hàn Thanh Từ từ buổi sáng hôm nay rời khỏi nhà liền chưa có trở về lần nào.

Khương Bích Tuyết tắm rửa xong muốn chờ hắn trở về, chờ một hồi liền dựa vào đầu giường ngủ lúc nào không hay.
Lúc nửa đêm, cô mơ mơ màng màng cảm giác được có người đem cô để nằm hẳn hoi xuống giường, lại giúp cô đắp chăn.

Cô thật sự rất muốn mở to mắt, nhưng lại không chống được cơn buồn ngủ, ngủ một giấc đến khi báo thức trên điện thoại kêu vang.

Thời điểm báo thức vang lên, cô rất nhanh liền tắt đi, nhìn Hàn Thanh Từ bên cạnh một chút, hắn ngủ rất nhạt, nghe được âm thanh báo thức liền run rẩy lông mi mở mắt.
Hắn ôm lấy Khương Bích Tuyết, tại trên tóc cô đáp xuống một nụ hôn.
Cũng không biết hôm qua hắn về nhà lúc mấy giờ, nhưng Khương Bích Tuyết vẫn nhớ kĩ , thời điểm cô ngủ gật hình như là mười hai giờ, trước khi cô ngủ vẫn không chờ được hắn về nhà.
Hiện tại mới sáu giờ hơn, Khương Bích Tuyết muốn để cho hắn ngủ thêm một chút, " Còn sớm, anh ngủ tiếp đi."
" Ừm."
Khương Bích Tuyết gỡ tay hắn đang ôm người cô ra, rời giường vào phòng tắm rửa mặt.
Lúc cô tới studio , Diệp Nhã Linh cũng vừa trở lại, sắc mặt của cô ta nhìn qua rất không tốt, nhìn ra được hai ngày này cô ta trải qua chắc cũng không được tốt.
Cô ta cùng Khương Bích Tuyết chào hỏi một tiếng, Khương Bích Tuyết lễ phép đáp lại, cũng không có thâm nhập sâu thăm hỏi chuyện của cô ta.

Ngược lại mấy diễn viên bình thường cùng cô ta quen thuộc, thấy cô ta trở lại, liền đến vây quanh ân cần hỏi han.
Trạng thái của Diệp Nhã Linh hôm nay không được tốt, NG bảy tám lần đều không thể qua.
Nếu là bình thường có diễn viên không ngừng NG , đạo diễn cùng nhân viên công tác nhất định sẽ không cho người đó sắc mặt tốt, nhưng mọi người bên trong đoàn làm phim đều biết cha của Diệp Nhã Linh mắc bệnh ung thư, cho nên lí giải tâm tình của cô ta, cũng không có biểu hiện không kiên nhẫn.
Phần diễn của Khương Bích Tuyết lại bị đẩy lên, cảnh quay của cô hôm nay không nhiều, đến hai giờ chiều liền kết thúc, sau khi tháo trang sức, trở lại Tường Vi viên cũng đã là bốn giờ.
Khó có khi được nhàn hạ, Khương Bích Tuyết gọi Trần Vũ Điền vừa mới tan học qua, cùng cô bé chới ở hoa viên.
Khương Bích Tuyết ngồi xếp bằng trên bãi cỏ, nhìn giáo viên vũ đạo dạy cô gần đây.
( đoạn này mình thấy bản cv viết vậy, nhưng đoạn trên và đoạn dưới lại không nhắc gì đến vị giáo viên này, mình thấy hơi vô lí.

Nhưng mà nếu cắt thì thấy cụt, nên mình để nguyên.)
Lan di đang quét dọn ở phòng phía trên lầu, đứng bên cửa sổ hô, " Thiếu phu nhân, điện thoại di động của cô kêu."
Khương Bích Tuyết lên tiếng: " Được , tôi lập tức lên ngay."
Cô đứng dậy chạy vào phòng lên lầu, điện thoại đã ngừng reo, trên màn hình là một dãy số lạ.
Khương Bích Tuyết gọi lại, đối phương rất nhanh chóng nhận .
" Chị dâu, là em." Là thanh âm của Hàn Minh Huy.
Lúc này cô mới nhớ ra, từ trước đến giờ cô chưa từng lưu số điện thoại của Hàn Minh Huy.

Nhưng Hàn Minh Huy gọi điện cho cô, cô cảm thấy rất hiếu kì, " Cậu gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì sao?"
" Là có chút chuyện, chị có thể tới sân tennis bên này một chút được không?"
Khương Bích Tuyết cảm thấy khó hiểu: " Có chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại?"
" Có chút đồ muốn đưa cho chị, chị nhất định sẽ cảm thấy hứng thú."
Khương Bích Tuyết trả lời: " Đợi một chút, giờ tôi liền qua."
Khương Bích Tuyết cầm điện thoại đi một chuyến qua sân tennis, từ Tường Vi viên đến đó cũng chỉ mất vài phút.
Hàn Minh Huy mặc áo da màu đen, tay cắm túi quần, tựa trên khung tennis hút thuốc, nhìn thấy Khương Bích Tuyết tới, hắn giơ cánh tay lên vẫy vẫy: " Chị dâu!"
Khương Bích Tuyết đi qua, nói thẳng: " Có chuyện gì, nói đi."
Hàn Minh Huy từ trong túi áo khoác lấy ra một chồng ảnh chụp, " Chị tự mình xem đi."
Khương Bích Tuyết nhận lấy ảnh chụp, tổng cộng có năm đến sáu tấm, tất cả đều là ảnh chụp chung của Hàn Thanh Từ và Diệp Nhã Linh.
Một tấm là bọn họ đứng đối diện nói chuyện, nhìn bối cảnh thì có vẻ là bệnh viện.

Một tấm là Diệp Nhã Linh ngồi trên ghế lái nước mắt, Hàn Thanh Từ đứng bên cạnh, còn một tấm là hai người sóng vai đứng cùng nhau,...
Khương Bích Tuyết xem hết ảnh chụp liền ngẩng đầu nhìn Hàn Minh Huy, " Những hình này là cậu chụp?"

Hàn Minh Huy cầm điếu thuốc , cười cười: " Dĩ nhiên không phải, em lấy từ trên tay một chó săn, nếu không phải em kịp thời chặn lại, vậy tin tức giải trí ngày mai chính là hai người họ."
Khương Bích Tuyết cảm thấy có chút giả, Diệp Nhã Linh hiện tại chỉ là một diễn viên nhỏ từng diễn qua vai phụ, chó săn làm sao cũng sẽ không nhàn đến mức theo dõi một diễn viên không có lưu lượng.
" Sau đó thì sao, sao lại lấy cho tôi nhìn?" Khương Bích Tuyết hỏi.
Hàn Minh Huy nói: " Chị dâu, không , Bích Tuyết, chẳng lẽ chị không nghĩ ngờ sao, người trong bức ảnh này là ai, sao lại có quan hệ với anh cả? Sao lại cùng anh ấy ở chung một chỗ?"
Khương Bích Tuyết lạnh nhạt: " Anh ấy mỗi ngày đều tiếp xúc với nhiều người như vậy,chẳng lẽ mỗi người tôi đều phải hỏi đến?"
" Không phải, chuyện này không giống, vậy để em nói cho chị biết.

Người phụ nữ trong tấm ảnh này, ba cô ta bị ung thư, cần một số tiền lớn để chữa bệnh.

Anh ta bao hoàn toàn, đồng thời còn giúp ba cô ta chuyển viện, từ bệnh viện cấp huyện, chuyển tới một trong ba bệnh viện lớn trong thành phố.

Nếu như anh ta không phải cùng người này có quan hệ đặc thù, anh ta cần gì phải làm nhiều chuyện như vậy cho người ta chứ?"
Điều tra thật rõ ràng, Khương Bích Tuyết hỏi lại hắn: " Cho nên, cậu cảm thấy anh trai cậu đã vượt quá giới hạn rồi?"
" Đây là chuyện rõ rành rành." Hàn Minh Huy nói, " Anh ta ngay từ đầu đáp ứng cùng chị kết hôn đã không phải thật tâm, chị tự mình suy nghĩ một chút, nếu như anh ta đối với chị thật lòng, thì kết hôn lâu như vậy sẽ không vắng vẻ chị.

Anh ta cùng chị kết hôn bất quá mục đích chỉ vì muốn có được sự ủng hộ của Khương gia.

Mẹ của anh ta ở Hàn gia không danh không phận, anh ta ở Hàn gia thân phận cũng chỉ là một đứa con riêng không hơn không kém, nếu anh ta muốn tại Hàn thị đứng vững gót chân, cần phải dựa vào người Khương gia làm chỗ dựa."
" Anh ấy trước kia có thật lòng hay không tôi không biết, nhưng hiện tại anh ấy đối với tôi là thật lòng, vậy đã đủ rồi." Khương Bích Tuyết nói.
Hàn Minh Huy khinh thường cười cười: " Bích Tuyết, chị quả thật là quá ngây thơ, anh ta hướng cha mẹ chị thề son sắt không phải em không biết, nhưng là người ngoài cuộc, nghe chút liền biết là giả.

Chị biết về sau như thứ nào sao? Anh ta cố ý nói những lời kia , để khiến cha chị vui vẻ, bất quá chỉ là vì để cha chị đầu tư vào hạng mục của anh ta.

Rất rõ ràng, sau khi anh ta nói là thật lòng với chị, cha chị không nói hai lời liền đầu tư cho anh ta 200 triệu, đây rõ ràng là có dự mưu từ trước, anh ta chính là đang lợi dụng chị mà thôi, em không tin đây là trùng hợp."
Khương Bích Tuyết nghe xong hắn giải thích một chuỗi dài, có chút Hiếu kì: " Minh Huy, tôi không rõ, cậu tại sao phải nói với tôi những thứ này?"
Chẳng lẽ làm em trai không phải là nên hy vọng anh trai cùng chị dâu hoà thuận vui vẻ sao?
" Mục đích của em rất đơn giản, em không quen nhìn anh ta ỷ vào thế lực của nhà chị mà ở Hàn thị tự ý làm theo ý mình." Hàn Minh Huy nói, " Cũng không hy vọng chị bị anh ta lợi dụng, mà vẫn không hay biết gì."
Khương Bích Tuyết lại không cho là như vậy, Hàn Minh Huy thực tế có quá nhiều sơ hở.
Đầu tiên hắn căn bản không biết Hàn Thanh Từ cùng Diệp Nhã Linh khi còn bé đã quen biết, bởi vì nhà Diệp Nhã Linh cùng nhà mẹ của Hàn Thanh Từ là hàng xóm, cậu của Hàn Thanh Từ là Trần Nghị Hồng bởi vì sau khi tai nạn xe cộ xảy ra mà bị tàn tật, Diệp gia đã chiếu cố họ rất nhiều.
Cha Diệp Nhã Linh bị ung thư, cần số tiền lớn để chữa trị, gia đình họ không thể gánh được số tiền lớn như vậy, Hàn Thanh Từ xuất thân viện trợ, là hợp tình hợp lí.
Từ ảnh chụp có thể thấy được, Hàn Thanh Từ cùng Diệp Nhã Linh mặc dù chúng khung hình, nhưng cũng không có động tác thân mật.

Nếu như cô bởi vì chỉ nhìn ảnh chụp , lại vì Hàn Minh Huy châm ngòi thổi gió vài câu liền cùng Hàn Thanh Từ cãi nhau, cũng quá không lí trí.
Đồng thời, so sánh với Hàn Thanh Từ mà nói, cô có độ tín nhiệm cùng độ thiện cảm thiên về Thanh Từ nhiều hơn, vừa nghĩ như vậy, cô càng không cần phải bị những lời nói của Hàn Minh Huy làm ảnh hưởng.
Khương Bích Tuyết đem ảnh chụp trả lại cho hắn , " Những hình này trả lại cho cậu, tôi nghĩ chính tôi có năng lực phân biệt đúng sai."
Hàn Minh Huy nhìn cô căn bản không ảnh hưởng bởi những lời anh ta vừa châm ngòi, hắn lại nói một câu: " Chị dâu, chị vẫn nên trở về nghiêm túc suy nghĩ những lời em vừa nói thì hơn, không nên để đến cuối cùng mới biết hối hận.

Em biết, em cứ như vậy nói cho chị, chị nhất định sẽ không tin, nhưng những lời em nói đều là thật."
" Thời gian không còn sớm, tôi nên trở về ăn cơm." Khương Bích Tuyết quay người đi.
Khương Bích Tuyết trở lại tường vi viên , đúng lúc Hàn Thanh Từ cũng vừa trở về.

Hắn vừa dừng xe xong, từ trong gara đi ra, trong ánh chiều tà hướng cô mỉm cười , " Hôm nay về sớm sao không nói với anh một tiếng?"
Khương Bích Tuyết nhìn hắn cười, tâm tình không hiểu sao liền thư sướng , lo lắng trong lòng liền lập tức tiêu tán, cô cười cười: " Nói cho anh làm cái gì?"
Hàn Thanh Từ tới cầm tay cô: " Anh sẽ bỏ xuống công việc để về nhà ăn cơm cùng em."
Tay hắn rất ấm, cần rất thoải mái, " Anh làm việc của anh, không cần chiều theo em."
" Không phải chiều theo, mà là anh muốn làm như vậy." Hôm nay vẫn là Lan di gọi điện cho hắn, nói với hắn Khương Bích Tuyết đã sớm trở về, hỏi hắn có muốn về nhà ăn cơm không? Nghe vậy, hắn liền bỏ công việc vội vàng trở về.
Lan di hôm nay làm cơm , trừ bỏ có một bát canh, cái khác đều là đồ ăn thiên về khẩu vị cay, khẩu vị tuy vẫn kém so với đầu bếp hệ thống ẩm thực nặng lần trước nấu, nhưng mà nhìn những món ăn này vẫn có thể thấy được Lan di phí không ít công phu.
Lan di những ngày này luôn luyện tập nấu những món ăn này, hôm nay khó có được Khương Bích Tuyết ở nhà ăn cơm, bà mới làm chính thức được một lần, bà hỏi: " Thiếu phu nhân, những món này có hợp khẩu vị của cô không?"

Khương Bích Tuyết mỉm cười: " Rất hợp khẩu vị." Những món ăn này so với những đồ cay mà cô ăn thì vị cay không nhiều, Hàn Thanh Từ quen ăn theo thanh đạm cũng có thể theo được, không còn gì tốt hơn.
Lan di nhìn cô ăn hơi khẩu vị, trong lòng cũng vui vẻ, xoay người đi vào bếp dọn dẹp.
Hàn Thanh Từ múc một chén canh đặt bên cạnh cô, " Uống chút canh."
" Ừm." Khương Bích Tuyết bưng chén canh, uống một ngụm, sau đó đặt xuống bàn, " Đúng rồi , tôi qua anh đi đâu mà muộn như vậy mới trở về?"
" Anh đi gặp một cố nhân, hắn kiểm tra ra bị ung thư, anh đi qua thăm một chút."
Khương Bích Tuyết nghe vậy, đại khái đoán được cố nhân này chính ah cha của Diệp Nhã Linh, nếu không cũng không ở bệnh viện bị người chụp hắn cùng Diệp Nhã Linh ở bên nhau.
" Anh nói cố nhân, là cha của Diệp Nhã Linh sao?" Khương Bích Tuyết hỏi.
" Ừm, đúng."
" Việc của cha Nhã Linh, em cũng biết đại khái, cô ấy hai ngày nay không có đến đoàn phim." Khương Bích Tuyết Hiếu kì, Hàn Thanh Từ làm sao biết cha của Diệp Nhã Linh bị bệnh.

Trong nguyên tiểu thuyết, khi Diệp Nhã Linh nhận được điện thoại báo cha của cô ta bị ung thư, Hàn Thanh Từ vừa vặn cũng ở bên cạnh, cho nên hắn mới biết được, nhưng mà hôm đó Hàn Thanh Từ cũng không có ở bên cạnh cô ta a.
" Đúng rồi, sao anh biết cha của Diệp Nhã Linh bị bệnh?"
" Cha nói cho anh."
Thì ra là vậy.
Năm đó cậu của Hàn Thanh Từ là Trần Nghị Hồng bị tai nạn xe cộ mất đi một cái chân, Hàn Thâm vốn định tìm bảo mẫu chiếu cố hắn, nhưng hắn sống chết không chịu nhận ân huệ.

Diệp gia cùng Trần gia là hàng xóm, Hàn Thâm muốn lén lút đưa ít tiền cho Diệp gia, để bọn họ chiếu cố Trần Nghị Hồng.

Nhưng làm thế nào Diệp gia cũng không nhận tiền của hắn( Hàn Thâm), vô điều kiện chiếu cố một nhà Trần Nghị Hồng nhiều năm.
Đoạn thời gian Trần Nghị Hồng bị bệnh nặng kia, Diệp gia một mực chiếu cố Trần Vũ Điền, về sau Trần Nghị Hồng chết bệnh, Hàn Thâm đem Trần Vũ Điền mang về Hàn gia, cũng cùng Diệp gia nói, về sau nếu có việc cần hắn hỗ trợ , hắn nhất định sẽ giúp hết sức.
Diệp Vĩ lần này kiểm tra ra bị ung thư, tiền chữa bệnh cần mấy chục vạn, trong nhà không thể gánh nổi số tiền kia.

Diệp Vĩ vốn dĩ làm tốt công tác chuẩn bị chờ chết, nhưng vợ Diệp Vĩ là Trương Thục Kiều không đành lòng, nhớ tới lời hứa của Hàn Thâm năm xưa, thế là lén lút gọi điện cho Hàn Thâm, hướng hắn cầu cứu.
Hàn Thâm liền nói cho Hàn Thanh Từ để hắn đi xử lí chuyện này.
Hàn Thanh Từ giúp Diệp Vĩ chuyển tới một trong ba bệnh viện lớn trong thành phố, cũng gánh chịu tất cả tiền chữa bệnh, liền xem như trả cho nhà bọn họ một cái ân tình.
Biết được ngọn nguồn sự tình, Khương Bích Tuyết lại nhớ tới những lời Hàn Minh Huy vừa nói với cô, vặn vẹo không ít sự thật, rõ ràng mục đích của hắn là muốn để cô cùng Hàn Thanh Từ sinh ra mâu thuẫn.
Hắn làm vậy đối với hắn ta có chỗ tốt gì ?
Chẳng lẽ cũng chỉ là hủy đi hậu trường của Hàn Thanh Từ là Khương gia?
" Bích Tuyết."
Khương Bích Tuyết ngẩng đầu nhìn Hàn Thanh Từ, " Làm sao vậy?"
" Thứ sáu cuối tuần này có thể xin phép nghỉ không?"
Khương Bích Tuyết hỏi: " Chuyện gì?"
" Là ngày giỗ của mẹ anh, anh muốn mang em đi bái bà ấy."
Khương Bích Tuyết mặc dù bất đắc dĩ cũng sẽ không vắng mặt quay chụp, nhưng nếu là ngày giỗ của mẹ Hàn Thanh Từ, cô cần thiết phải xin nghỉ để đi tế bái: "Được, tối nay em sẽ gọi điện cho đạo diễn xin nghỉ trước."
Ăn cơm xong , Hàn Thanh Từ dẫn Khương Bích Tuyết ra ngoài tản bộ, trang viên mùa xuân, có rất nhiều hoa nở, chỉ là hiện tại đang là ban đêm, nhìn không rõ lắm.
Thời tiết có chút mát mẻ, Khương Bích Tuyết cùng Hàn Thanh Từ sóng vai đi trên một đường nhỏ trong trang viên, " Thanh Từ, anh gần đây cùng Minh Huy có phải là có mâu thuẫn gì không?"
" Sao lại hỏi như vậy?"
Khương Bích Tuyết nguyên bản cứ để cho chuyện này qua như vậy, nhưng nghĩ tới Hàn Minh Huy có thể sẽ mưu đồ làm loạn, vẫn là nói ra, " Hôm nay cậu ta đưa cho em mấy tấm ảnh, là ảnh chụp lén anh và Nhã Linh, em đoán là lúc anh đang ở bệnh viện."
Hàn Thanh Từ dừng bước chân, nhăn lại lông mày: " Hắn còn nói cái gì?"
Khương Bích Tuyết tổng kết một chút, " Một chút châm ngòi em và anh vợ chồng hoà thuận."
Hàn Thanh Từ cầm tay cô: " Không cần để ý tới nó, nó nói gì em cũng không cần tin."
" Em không tin, nếu không em đã sớm không để ý tới anh rồi, em chỉ là rất hiếu kì, sao cậu ta phải làm như vậy?"
" Người như nó chỉ sợ thiên hạ không loạn, những gì hắn làm em không cần phải để ý." Từ lần trước, Khương Sở Hà tới Hàn gia, biết được hắn cùng Bích Tuyết vẫn chia phòng ngủ liền nổi trận lôi đình, hắn đã cảm thấy có người ở đằng sau châm ngòi thổi gió, lần này Hàn Minh Huy trắng trợn khiêu khích, Hàn Thanh Từ cũng hiểu rõ mục đích của hắn.
Hàn Thanh Từ nâng tay phải lên, dán lên má cô vuốt ve, thuận tay đem tóc cô cào đến sau tai, " Bích Tuyết, về sau vô luận người khác nói cái gì, em đều không cần tin, em chỉ cần tin anh là được."
Khương Bích Tuyết nhìn hắn nói: " Em là người lập trường kiên định cực kì, nếu em đã lựa chọn ở lại bên người anh, vậy em nhất định sẽ tín nhiệm anh.

Ngày nào đó mà em không còn tín nhiệm anh nữa, vậy em nhất định sẽ rời khỏi anh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.