Hàn Thanh Từ lại một lần nữa hôn cô, hôn đôi môi hồng nhuận của cô, gương mặt, còn có cổ trắng mịn .
Động tác của hắn mang theo tính xâm lược, giống như là đã kiềm chế thật lâu, bây giờ liền giống như núi lửa phun trào vậy, bộc phát kinh người.
Chuyện xảy ra đã là điều không thể ngăn cản.
Hô hấp trầm trọng, nhẹ giọng than, những điều này đều bị khuếch đại trong đêm yên tĩnh.
Sau khi triền miên, Hàn Thanh Từ liền ôm cô ngủ thiếp đi.
Hô hấp của hắn rất bình ổn, hẳn là đã ngủ.
Khương Bích Tuyết lại không có một chút nào buồn ngủ, nghiêng đầu nhìn thoáng qua hắn ở bên cạnh, nhẹ nhàng đi chuyển cánh tay hắn đặt bên hông cô ra, xuống giường, nhặt quần áo ở trên đất mặc lên, rời khỏi phòng Hàn Thanh Từ.
Cô trở lại phòng, vào phòng tắm, mở vòi hoa sen, mặc cho nước ấm đánh vào người, nghĩ đến chuyện vừa mới phát sinh, hết thảy tựa như giấc mộng.
Xác thật, cô cũng đã từng mộng qua giấc mộng như vậy.
Chẳng qua cảm giác đau ở chỗ tư mật trên thân thể nói cho cô biết, hết thảy vừa rồi là sự thật.
Cô nhớ tới hắn vừa rồi ở bên tai cô nói anh yêu em, nhưng điều đó có thể đại biểu cái gì?
Hắn uống say.
Một người thần trí không rõ, lời nói ra, sao có thể tin được.
Có lẽ ngày mai tỉnh lại, hắn sẽ quên hết mọi thứ.
Tắm rửa một cái, đổi một bộ quần áo khác, Khương Bích Tuyết co quắp nằm ở trên giường, trợn tròn mắt tới hửng đông.
——-
Sáng sớm rét đậm, ánh nắng xuyên qua sương sớm chiếu vào trang viên Hàn gia.
Hoa tường vi đã sớm điêu tàn, góc hoa viên ngược lại mấy đóa Sơn tra lại đang lúc nở đẹp.
Ánh nắng theo khe cửa chiếu vào trong phòng, người trên giường mở to mắt vô ý thức nhìn bên cạnh một chút, không có người.
Hắn ngồi dậy, chăn từ trên người trượt xuống, lộ ra lồng ngực cường tráng, hắn vuốt vuốt thái dương đau nhức, hôm qua hắn uống rượu, hiện tại đầu có chút đau.
Hắn lại lần nữa nhìn bên cạnh, những việc xảy ra ngày hôm qua hắn vẫn nhớ rõ, nhưng sau khi quen hơi thở cô ở bên người, hắn ngủ lúc nào không biết, ngay cả khi Khương Bích Tuyết rời đi lúc nào, hắn cũng không biết.
Hắn mặc xong quần áo, chưa kịp chỉnh trang lại đã ra khỏi phòng, gõ cửa phòng Khương Bích Tuyết ở đối diện, không có người đáp.
Hắn quay người xuống lầu, phòng khách, nhà ăn, cũng không có bóng dáng của cô.
" Thiếu gia, cậu tỉnh!" Lan di từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Hàn Thanh Từ liền hỏi một tiếng.
Hàn Thanh Từ nhìn bà , hỏi: " Bích Tuyết đâu?"
Lan di nói: " Thiếu phu nhân sáng nay đi máy bay qua Châu Âu, thời điểm tôi dậy, cô ấy liền đi rồi."
Hàn Thanh Từ căn bản không biết chuyện cô muốn đi Châu Âu, " Cô ấy đi rồi?"
" Vâng." Lan di lại nói: " Trước khi thiếu phu nhân đi còn để tôi chuẩn bị canh giải rượu cho cậu, nói là hôm qua cậu uống say...!thiếu gia..."
Hàn Thanh Từ đã nhanh chân lên lầu, hắn tìm được điện thoại, liền gọi cho Khương Bích Tuyết, một lần lại một lần gọi, cuối cùng chỉ có một giọng nói máy móc nhắc đi nhắc lại.
Lan di nói cô ấy đi Châu Âu, là vì giờ đang trên máy bay, cho nên tắt máy sao?
Hàn Thanh Từ thất vọng, mất mát ngồi ở trên giường, hai khuỷu tay chống lấy đầu gối, hai bàn tay bụm mặt, cô đi, ngay cả chào hỏi cũng không muốn chào hỏi với hắn sao?
Vì sao?
Ở trong mắt cô, hắn rốt cuộc tính là gì?
Bên ngoài có người gõ cửa, Hàn Thanh Từ đứng dậy, mở cửa, Lan di bưng chén canh đứng ở ngoài cửa, " Thiếu gia, uống chén canh giải rượu đi."
Hàn Thanh Từ không có tâm tư uống canh giải rượu, hiện tại trong đầu hắn đều là suy nghĩ về Khương Bích Tuyết.
" Bích Tuyết có hay không nói, lí do cô ấy đi Châu Âu?"
Lan di nhìn Hàn Thanh Từ một mặt lo lắng, vội nói: " Thiếu phu nhân chính là đi làm việc, hình như là có một tuần lễ thời trang, cô ấy muốn tham gia, một tuần sau sẽ trở về."
Đôi con ngươi âm trầm của Hàn Thanh Từ chớp động một chút, hắn an tâm, nguyên lai là cô đi làm việc, không phải muốn rời khỏi hắn, cũng không phải muốn cùng hắn ly hôn.
" Hôm qua vốn dĩ thiếu phu nhân muốn nói với cậu chuyện này, nhưng mà cậu không có về nhà ăn cơm chiều, cô ấy còn nói, nếu cậu về quá muộn, sẽ nhắn tin cho cậu."
" Ừm." Hàn Thanh Từ thở dài một tiếng: " Tôi đã biết."
" Vậy canh giải rượu này..." Lan di bưng chén canh hỏi.
Hàn Thanh Từ nói: " Không cần."
Hắn tối hôm qua uống rượu, sáng nay lại uống canh giải rượu trễ, Lan di cũng không miễn cưỡng hắn: " Vậy tôi làm cơm sớm một chút, đợi chút nữa thiếu gia xuống ăn."
" Ừm."
———
Hôm qua một đêm không ngủ, lúc ở sân bay lại lộn xộn một lúc, vừa lên máy bay, Khương Bích Tuyết liền ngủ, một giấc ngủ này chính là ba giờ.
Sau khi tỉnh lại, ăn cơm trưa, sau đó lại ngủ tiếp.
Trạm thứ nhất cô dừng chân là Paris, cần mười hai tiếng ngồi máy bay, cho nên cô có thể ngủ đủ.
Sau khi máy bay hạ cánh, tinh thần Khương Bích Tuyết sung mãn .
Một trận gió lạnh thổi tới, Khương Bích Tuyết túm chặt áo khoác trên người.
Paris so với trong nước lạnh hơn nhiều, trên mặt đường còn có tầng tuyết mỏng.
Đại sảnh sân bay có xe tới đón bọn họ, là một chiếc SUV màu đen, Khương Bích Tuyết run rẩy lên xe, Vương Yến Bình ngồi ở ghế lái phụ, Mạnh Hiểu Đông cùng cô ngồi ở ghế sau.
Khương Bích Tuyết nghiêng đầu nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ đang bị tuyết bao trùm, trên cổ mơ hồ có thể thấy một dấu vết màu đỏ, Mạnh Hiểu Đông nhìn thấy liền hỏi một câu: " Tuyết tỷ, trên cổ chị có vết đỏ, làm sao vậy?"
Khương Bích Tuyết biểu hiện cứng đờ, vô ta thức che cổ lại: " Muỗi, con muỗi cắn."
Mạnh Hiểu Đông lập tức móc Balô trên người nói: " Em có cái dầu này, chị dùng một chút đi, rất nhanh sẽ hết."
Vương Yến Bình trên ghế phụ xoay người lại nói: " Hiểu Đông, cậu đừng có nhọc lòng, con muỗi cắn, rất nhanh liền hết."
Khương Bích Tuyết ngược lại càng lúng túng hơn, cô ho một tiếng, nói với Mạnh Hiểu Đông: " Đến khách sạn thì đưa cho tôi đi."
Mạnh Hiểu Đông gật nhẹ đầu: " Ân , ân."
Khương Bích Tuyết cũng không biết trên cổ cô có ấn kí, cô hôm nay cũng không có soi gương kĩ, chỉ thấy cổ có chút đau nhức, là chỗ mà tối hôm qua Hàn Thanh Từ cắn.
Cô không nhìn ngoài cửa sổ nữa, mà lấy điện thoại ra mở máy.
Sau khi khởi động máy, điện thoại liên tục vang lên mấy tiếng âm thanh, có thông báo cuộc gọi nhỡ, cũng có thông báo tin nhắn trên wechat .
Cô đầu tiên ấn vào cuộc gọi nhỡ, tổng cộng có tám cuộc gọi nhỡ, đều là của Hàn Thanh Từ.
Lại nhắn tin nhắn wecchat, cũng là tin nhắn của Hàn Thanh Từ.
Hàn Thanh Từ: Bích Tuyết, nhìn thấy tin nhắn thì gọi điện thoại cho anh.
( tại anh nhà đã tỏ tình nên đổi xưng hô ah.)
Khương Bích Tuyết cầm đi động xem tin nhắn, sau đó nhắn lại: Tôi đã đến Paris.
Hàn Thanh Từ cũng không nhắn lại, mà trực tiếp gọi điện thoại tới, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên trong xe, Khương Bích Tuyết ấn nút nhận cuộc gọi.
" Bích Tuyết." Trong điện thoại truyền đến âm thanh dồn dập của hắn, so với bình thường đạm mạc, thì ngữ khí hôm nay của hắn kích động hơn nhiều.
Khương Bích Tuyết chưa từng nghe người khác kêu tên cô dễ nghe như vậy, mỗi một lần nghe thấy hắn gọi tên cô, tâm cô đều run rẩy, " Ừm."
" Vì sao không sớm nói cho anh biết, em phải đi Châu Âu?"
Khương Bích Tuyết nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, trên đường đều là người ngoại quốc tóc vàng, mắt xanh.
Cô hiện tại là chân chân thật thật ở Paris, cùng Hàn Thanh Từ cách nhau một nửa vòng trái đất.
" Ban đầu tôi tính là hôm qua sẽ nói cho anh biết, nhưng anh uống say, cho nên không nói."
Bên kia dừng một chút: " Vậy những lời tối hôm qua anh nói, em có nghe thấy không?"
" Hôm qua anh uống say."
" Hôm qua anh chỉ uống rượu, không có say, anh biết mình nói gì, cũng biết mình làm gì."
Khương Bích Tuyết cầm di động trầm mặc, hắn nói hắn không uống say, hắn nói hắn biết mình làm cái gì.
Như vậy nói cách khác, câu nói kia không phải hắn nói linh tinh, cũng không phải hắn tuỳ tiện nói?
" Bích Tuyết?" Hàn Thanh Từ không thấy cô đáp lại, liền gọi một tiếng.
Khương Bích Tuyết lấy lại tinh thần, cô dùng bàn tay còn lại vuốt ve túi xách ở trên đùi, nói: " Thanh Từ, chờ tôi trở về, chúng ta nói chuyện đi."
" Ừm." Hàn Thanh Từ trầm mặc trong chốc lát, " Ở nước ngoài, chiếu cố chính mình thật tốt."
" Ừm." Khương Bích Tuyết cúp điện thoại, cúi đầu nhìn màn hình di động thật lâu, khoé môi có chút cong lên.
———
Tập đoàn Hàn thị, văn phòng phó tổng.
Tần Hằng tay trái bưng một chén cà phê, chống tay dựa lưng vào bàn làm việc của Hàn Thanh Từ, hai chân nghiêng nghiêng , không mặn không nhạt nói ra tin tức mình vừa mới biết: " Cheryl nhận được vai nữ chính của [ Mai hoa phiến] dưới sự công nhận của Vương Hàng, tôi thật muốn nhìn cô ấy bằng con mắt khác."
Hàn Thanh Từ ngồi đầu bàn làm việc có chút bất động, nhớ tới những khác thường của cô trước buổi thử vai, mặc sườn xám đỏ chót, giữa mùa đông còn cầm một cây quạt, lời nói cử chỉ như biến thành người khác, hoàn toàn nhập vai vào nhân vật.
" Cô ấy xứng đáng được như vậy." Hàn Thanh Từ đáy mắt nổi lên núi cười thản nhiên.
" Tôi có chút hối hận không đi xem buổi thử vai hôm đó, bỏ lỡ một màn biểu diễn đặc sắc."
Hàn Thanh Từ mười ngón tay giao nhau, chống lên cằm nói: " Cái bộ kịch này về phương diện đầu tư như thế nào?"
Tần Hằng nghiêng đầu: " Cậu muốn tham gia?"
" Không được?"
Tần Hằng khoé môi câu lên: " Kịch bản của Vương Hàng luôn luôn không thiếu nhà đầu tư, chủ động đưa đến cửa không ít, ví dụ như tôi."
Khó trách cậu ta biết rõ ràng như vậy, Hàn Thanh Từ nhíu mày: " Cậu không có cùng tôi thương lượng."
" Cậu một ngày bận trăm công nghìn việc, những đầu tư nhỏ chỉ có mấy ngàn vạn này, tôi sợ cậu không có hứng thú."
Hàn Thanh Từ trầm ngâm, bọn hắn góp vốn mở đầu tư vẫn luôn là Tần Hằng xử lí, chỉ có những đầu tư lớn, Tần Hằng mới cùng hắn thương lượng, trên phương diện đầu tư phim điện ảnh này, càng là Tần Hằng toàn quyền làm chủ.
Di động trên mặt bàn kêu, trên màn hình hiện ra tin tức weibo mới nhất của Khương Bích Tuyết.
Hắn đem weibo của Khương Bích Tuyết cài đặt thành chú ý đặc biệt, cho nên chỉ cần cô đăng Weibo thì hắn cũng nhận được thông báo nhắc nhở.
Hắn ấn mở Weibo, nhìn thấy bài viết Khương Bích Tuyết vừa mới đang là ảnh chụp trong tuần lễ thời trang.
Tổng cộng có chín bức ảnh, có ảnh Khương Bích Tuyết chụp một mình, cũng có ảnh cô chụp cùng người khác, hắn ấn xem từng cái một.
Vừa vặn Tần Hằng cũng nhìn thấy nói: " Chậc chậc, Kent, cậu thấy đổi."
Sau khi xem hết ảnh, Hàn Thanh Từ thoát khỏi weibo nói: " Nhìn weibo mà thôi."
Tần Hằng thấp giọng cười cười: " Cậu thật giống như càng ngày càng thú vị."
" Nói chuyện khác." Hàn Thanh Từ cưỡng ép nói sang chuyện khác.
" Chuyện khác?" Tần Hằng uống một ngụm cà phê, cẩn thận nghĩ nghĩ, nghĩ đến một chuyện: " Trò chơi của Frank thiết kế chẳng mấy chốc sẽ Open beta, tôi đã chọn được người phát ngôn, tính để Cheryl đến làm , cậu thấy sao?"
" Nếu cô ấy nguyện ý, tôi không có ý kiến."
" Vậy thì tốt, tối nay tôi sẽ nói chuyện với Cheryl, tôi nói cô ấy nhất định sẽ đồng ý."
Nói đến chuyện công ty trò chơi, Hàn Thanh Từ nhìn Tần Hằng: " Alex, Tô Khả cũng không phải người dễ chọc, nếu cậu thật sự muốn cùng hắn hợp tác tốt, thì không nên đùa bỡn hắn ta quá mức."
Tần Hằng nheo lại con mắt thâm Thuý, mang ý cười trên mặt: " Kent, tôi muốn uốn nắn một chút, tôi không có đùa bỡn hắn, tôi đang cùng hắn yêu đương rất tốt."
Tần Hằng yêu đương dài nhất một lần chỉ có tám tháng, vẫn là lúc ở nước Anh, sau khi đến Trung Quốc, mỗi một cuộc tình của cậu ta đều không đến nửa năm.
Hàn Thanh Từ nói: " Tô Khả nhìn qua cũng không giống cong."
" Kent, xin đừng dùng ánh mắt thẳng nam của cậu đến phán định, phần lớn người trên thế giới đều là ẩn tàng hướng giới tính."
Hàn Thanh Từ có chút nhíu lông mày: " Công ty game của hắn cũng có đầu tư của chúng ta ở bên trong, tôi không hy vọng hắn về sau có bất kỳ một chút không thoải mái nào."
Tần Hằng cười cười, rời khỏi bàn làm việc của Hàn Thanh Từ, đi đến trên ghế sa lông ngồi xuống, để cà phê lên bàn trà : " Cái này cậu không cần lo lắng, tôi tự có chừng mực, hắn cũng có."
" Hy vọng là vậy."
Tần Hằng lười biếng dựa trên ghế sa lông, đặt hai tay lên tay vị ghế, hai chân bắt chéo: " Nhắc đến chuyện này, tôi với hắn đã vài ngày không gặp nhau, hắn là người cuồng công việc, có thể làm việc 48 giờ không ngủ, thật đáng sợ."
" Đây là trạng thái bình thường của lập trình viên." Hàn Thanh Từ nói.
Tần Hằng cười nhẹ nhàng nhìn Hàn Thanh Từ nói: " Kent, tôi cảm thấy hắn ta cùng cậu có rất nhiều điểm giống nhau."
" Ví dụ như?"
" Hắn rất nội liễm, có chuyện gì đều giấu ở trong lòng, mặc cho tôi nói bóng nói gió, hắn đều không mở miệng nói một chữ." Tần Hằng nói: " Còn có, hắn đối với tình yêu mười phần trì độn, liền xem như kể cả ở trên giường, hắn cũng không chủ động, tôi đã dạy hắn rất nhiều, nhưng hắn vẫn tay chân vụng về, đến bây giờ hắn ta vẫn còn chưa biết hôn lưỡi."
"..." Hàn Thanh Từ sụp đổ, " Alex, đổi chủ đề."
Tần Hằng cười: " Kent, dù sao cậu cũng là người đã kết hôn, làm sao còn không nghe được loại chủ đề này vậy?"
" Là cậu nói quá cay lỗ tai, cùng chuyện tôi kết hôn không giống nhau, không có quan hệ."
" Vậy cậu và Cheryl..." Nhận được ánh mắt cảnh cáo của Hàn Thanh Từ, Tần Hằng không tiếp tục nói nữa, hắn thở dài: " Tốt a."
Hắn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút, " Cheryl ngày mai liền trở lại, tôi nghĩ tương lai một thời gian rất dài cậu sẽ không có cách nào đi chơi cùng tôi, không bằng bây giờ vẫn chưa muộn, cùng tôi đi câu lạc bộ đấu kiếm được không, lần trước quá mất hứng."