" Khụ khụ..."
Nghe thấy tiếng ho khan ẩn nhẫn, Khương Bích Tuyết ngẩng đầu, nhìn Hàn Thanh Từ ở đối diện đang bị sặc đến mức lỗ tai đỏ ửng, hắn căn bản không thể ăn cay, " Anh ổn không?"
Hàn Thanh Từ bưng cái chén bên cạnh lên uống một hớp nước, " Còn tốt, sặc một cái mà thôi."
Khương Bích Tuyết bất đắc dĩ, nghiêng đầu nhìn Lan di nói: " Lan di, cho anh ấy một chén sữa bò."
Sữa bò giải cay.
Lan di rất nhanh liền bưng một chén sữa bò tới, đặt ở bên cạnh Hàn Thanh Từ.
Hàn Thanh Từ không nói gì, nhưng không có uống sữa tươi, hắn muốn để bản thân mình chậm rãi tiếp nhận khẩu vị đồ ăn như vậy.
Khương Bích Tuyết cúi đầu tiếp tục ăn, " Về sau không cần làm những đồ ăn khẩu vị nặng như vậy nữa, tôi mặc dù rất thích ăn, nhưng mà cũng rất dễ nóng trong người, dễ lên mụn, rất xấu."
" Ngẫu nhiên thỉnh thoảng mới ăn thì sẽ không bị nóng trong người và lên mụn."
" Nếu tôi muốn ăn, tự tôi sẽ ra ngoài ăn, không cần mời đầu bếp tới nhà làm."
Hàn Thanh Từ nhìn cô: " Vậy lần sau nếu muốn ăn, nói với tôi, tôi đi với em."
Nếu đi cùng hắn ta, đoán chừng cô chỉ có thể ăn lẩu canh suông, Khương Bích Tuyết một mặt nghiêm trang nói: " Ngượng ngùng, tôi không muốn nhất chính là đi chung với anh."
Hàn Thanh Từ: "...."
Khương Bích Tuyết giải thích: " Anh đối với thức ăn cay trình độ tiếp nhận quá thấp, sẽ ảnh hưởng tới sự nhiệt tình của tôi."
Hàn Thanh Từ trên mặt xẹt qua tia cô đơn vì bị ghét bỏ.
Bàn đồ ăn kia, Khương Bích Tuyết ăn không ít, Hàn Thanh Từ chỉ ăn một chút, ngược lại cơm trắng lại ăn tận hai bát.
Sau khi ăn cơm xong, Khương Bích Tuyết ngồi kẻ sa lông ngoài phòng khách một lúc, uống một bình sữa chua tiêu thực.
Hôm nay cô bôn ba một ngày, hơi mệt, sau khi đem sữa chua uống xong, liền lên lầu, dự định tắm rửa, sau đó lên giường thoải mái ngủ một giấc.
Sau khi mở tủ quần áo, Khương Bích Tuyết cho rằng cô đi nhầm phòng, nhìn một chút cái giường kia, đúng là phòng của cô, thế nhưng trong tủ quần áo, tại sao lại có cả quần áo của Hàn Thanh Từ?
Là Lan di mang quần áo cất sai sao? Không có khả năng, nếu để sai chỗ cũng không thể nhiều đồ như vậy được.
Vậy chẳng lẽ một tháng này cô không ở nhà, Hàn Thanh Từ là quay trở lại đây ngủ rồi sao?
Khương Bích Tuyết tâm tình phức tạp.
Phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Khương Bích Tuyết quay người, vừa vặn cùng Hàn Thanh Từ bốn mắt nhìn nhau.
Cô nặn ra một nụ cười: " Anh một lần nữa một dọn trở lại phòng này sao?
Vậy tôi liền dọn sang phòng đối diện."
Hàn Thanh Từ cất bước đi tới: " Là tôi không muốn tiếp tục cùng em chia giường ngủ."
Khương Bích Tuyết giật mình: " Kia..."
Hàn Thanh Từ dừng trước mặt cô, nói: " Chúng ta là vợ chồng , hợp pháp." Lẽ ra nên cùng giường chung gối.
" Không phải." Khương Bích Tuyết cảm thấy quyết định này của hắn ta có chút đột nhiên, hoàn toàn vượt qua dự liệu của cô: " Chia phòng ngủ, hoàn toàn không quan hệ gì với chuyện chúng ta là vợ chồng hợp pháp cả, lại nói, không phải anh có chứng mất ngủ nghiêm trọng sao?"
" Tôi đang tiếp nhận trị liệu, đỉnh cấp thế giới thôi miên sư nhất định sẽ chữa khỏi cho tôi."
Khương Bích Tuyết cảm thấy, hết thảy đều đang vượt khỏi tầm kiểm soát của cô, cô ở trong lòng xoắn xuýt, phải chăng nên sớm nói cho hắn biết, kỳ thật trong lòng cô một lòng hướng tới ly hôn?
Nếu như không nói cho hắn, về sau làm sao cô có thể cự tuyệt yêu cầu cùng phòng của hắn.
" Thanh Từ, tôi muốn nói chuyện với anh." Khương Bích Tuyết lấy hết dũng khí, quyết định nói rõ ràng với hắn.
Hàn Thanh Từ nhìn cô, chờ cô nói.
Khương Bích Tuyết ở trong lòng sắp xếp lại từ ngữ một lần, " Tôi xin lỗi, tôi cảm thấy nên sớm nói cho anh về dự định và ý nghĩ của tôi cho anh biết."
Hàn Thanh Từ nói: " Dự định gì?"
Khương Bích Tuyết hít sâu một hơi, lấy dũng khí nói: " Tôi vẫn luôn đợi một thời cơ thích hợp, muốn kết thúc quan hệ hôn nhân của chúng ta."
Nghe vậy, Hàn Thanh Từ liền sững sờ, Khương Bích Tuyết nói câu này như là sấm sét giữa trời quang.
Hắn chưa từng nghĩ tới, cô vẫn luôn muốn ly hôn cùng hắn.
Hắn nghĩ là, cô giống như hắn, đều đã tiếp nhận cuộc hôn nhân thương mại này.
" Vì sao?" Hàn Thanh Từ dừng một chút, thanh âm có chút chìm xuống , " Vì sao lại có dự định như vậy?"
" Bởi vì tôi cảm thấy, kết hôn thì nên kết hôn với người mình thích, dù sao vẫn phải sống cùng nhau đến hết đời.
Hai chúng ta còn trẻ, nếu như vậy giờ đã bắt đầu cưỡng ép bản thân phải sống với nhau đến hết đời, về sau sẽ chỉ càng khó chịu hơn." Khương Bích Tuyết nhếch môi: " Tôi đoán, hiện tại trong lòng anh, hẳn là đang có một người, người mà anh không cần tiếp nhận trị liệu thôi miên, mà vẫn có thể ở bên cạnh cô ấy mà chìm vào giấc ngủ một cách an ổn, đúng không?"
Hàn Thanh Từ nhíu mày, nghĩ thầm vì sao cô lại biết, chuyện này cho tới bây giờ, hắn chưa bao giờ nói với người khác.
Khương Bích Tuyết nhìn hắn nhíu lông mày, đại khái đoán được là hắn ta đang nghi ngờ vì sao cô lại biết, cô cười cười, " Tôi chỉ đoán mà thôi, nếu quả thật có một người, mà anh ở bên cạnh cô ấy có thể ăn ổn chìm vào giấc ngủ, như vậy người đó ở trong lòng anh nhất định là có ý nghĩa không tầm thường, anh hẳn là nên trân quý."
Trầm mặc ngắn ngủi qua đi.
" Bích Tuyết." Hàn Thanh Từ gọi tên cô.
Khương Bích Tuyết lên tiếng: " Ừm?"
" Lúc trước tại sao lại đồng ý cùng tôi kết hôn?" Ngữ khí của hắn rất bình thản, chỉ là muốn cầu một kết quả, mà không phải chất vấn.
Đối với vấn đề này, Khương Bích Tuyết khó mà trả lời, nguyên chủ là yêu hắn cho nên không kịp chờ đợi liền muốn gả cho hắn, nhưng bây giờ Khương Bích Tuyết lại không phải nguyên chủ.
Cô không giải thích thêm: " Lúc trước là quyết định sai lầm của tôi, xin lỗi."
Hàn Thanh Từ nhắm lại hai mắt, ban đầu Khương Bích Tuyết đồng ý gả cho hắn, trong thời gian ngắn như vậy liền hối hận, hắn chỉ có thể nghĩ nguyên nhân chính là do bản thân hắn, " Em đang giận tôi, khoảng thời gian này, tôi đối với em không đủ quan tâm, cũng không có làm tốt trách nhiệm của người làm chồng phải không?"
Khương Bích Tuyết vội vã giải thích: " Anh hiểu lầm rồi, tôi không có nghĩ như vậy, anh rất tốt, thật, anh cũng rất quan tâm đến tôi, tôi đều cảm nhận được.
Nhưng là, tôi cũng biết, chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng."
Khương Bích Tuyết lại nói tiếp: " Tôi cảm thấy, chúng ta có thể đồng thời hướng cha mẹ đưa ra yêu cầu ly hôn, lý do là, ở chung một đoạn thời gian, phát hiện hai người không thích hợp, tôi nghĩ chỉ cần chúng ta nghĩ ra lí do đầy đủ, cha mẹ nhất định sẽ đáp ứng.
Đến lúc đó, hai nhà Khương - Hàn chúng ta vẫn là thế giao, chúng ta còn có thể tiếp tục làm bạn bè, tôi về sau cũng có thể thường xuyên đến Tường Vi viên chơi, bồi Điền Điền."
" Nếu tôi nói tôi không đồng ý thì sao?"
Khương Bích Tuyết nghĩ hoặc mà nhìn hắn: " Vì sao lại không đồng ý?"
Hàn Thanh Từ một lần nữa dùng ngữ khí Trần thuật nói: " Tôi không đồng ý."
Khương Bích Tuyết giật giật môi, muốn nói cái gì, muốn nói lại thôi, hắn không đồng ý? Vì sao lại không đồng ý? Là bởi vì không bỏ xuống được lợi ích của việc liên hôn giữa hai nhà sao? Hay vẫn là vì lí do khác?
" Thanh Từ, anh yêu tôi sao?" Khương Bích Tuyết nhìn hắn, chân thành hỏi.
Hàn Thanh Từ cùng cô đối mặt.
Hắn yêu cô sao?
Hắn không có cách nào trả lời, bởi hắn chưa một lần nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Khương Bích Tuyết ăn ủi cười cười: " Hiện tại đã là thế kỉ hai mươi mốt, anh không cần thiết phải ép chính mình tiếp nhận một vấn đề nào đó, anh cũng tốt, tôi cũng tốt.
Cho nên kế hoạch tôi vừa nói, anh cũng suy nghĩ một chút."
Hàn Thanh Từ cúi đầu duy trì trầm mặc.
Khương Bích Tuyết nhếch môi, nhìn thoáng qua tủ quần áo treo đầy năm trang, " Vậy chúng ta vẫn giống như trước kia, tách ra ngủ đi, y phục của anh đợi chút nữa nhờ Lan di hỗ trợ trả về phòng của anh, hoặc là anh muốn về phòng này, tôi sẽ chuyển qua phòng đối diện."
Hàn Thanh Từ thanh âm rất thấp, tựa như là gặp trọng kích: " Em ở đây đi, tôi về phòng đối diện."
" Ừm."
Hàn Thanh Từ quay người rời đi, lúc ra tới cửa, Khương Bích Tuyết gọi hắn lại: " Thanh Từ."
Hàn Thanh Từ quay đầu.
Khương Bích Tuyết nói: " Nghĩ rõ ràng, sau đó nói quyết định của anh cho tôi."
Hàn Thanh Từ không có trả lời, vặn cửa đi ra ngoài.
Hắn tiến vào thư phòng kẻ cách cách, mở đèn bàn, ngồi vào ghế dựa mềm, tự hỏi những lời Khương Bích Tuyết mới nói với hắn.
——
Lan di tiến vào thư thập đồ vật của Hàn Thanh Từ, Khương Bích Tuyết phát hiện, trừ tủ quần áo,trong phòng tắm cũng có vật dụng sinh hoạt hàng ngày của hắn.
" Thiếu phu nhân, sáng nay thiếu gia mới bảo tôi mang đồ vật của cậu ấy chuyển vào đây, tại sao bây giờ lại để tôi chuyển về ?"
Khương Bích Tuyết giúp Lan di cùng thu thập, " Dì biết Thanh Từ có chứng mất ngủ nghiệm trọng mà, tôi khi ngủ lại không an phận, cho nên vẫn là để anh ấy ngủ ở phòng đối diện vẫn tốt hơn."
Lan di thân một tiếng: " Nhưng mà, hai người dù sao cũng là vợ chồng, chia phòng ngủ suốt cũng không phải là biện pháp."
" Cái này không quan hệ."
" Thiếu gia là thật tâm quan tâm cô, biết cô hôm nay trở về , còn cố ý mời đầu bếp ở bên ngoài về làm đồ ăn cô thích cho cô."
Khương Bích Tuyết: " Tôi biết, những việc anh ấy làm, tôi nhìn thấy được."
" Vậy làm sao..." Lan di không hiểu.
Khương Bích Tuyết mím môi cười một tiếng: " Lan di, dì chớ suy nghĩ quá nhiều, tôi vì anh ấy tách ra ngủ, không phải bởi vì chứng mất ngủ của anh ấy."
Lan di không có nói tiếp, thu dọn quần áo của Hàn Thanh Từ mang qua căn phòng ơi đối diện.
Chờ Lan di mang tất cả mọi thứ của Hàn Thanh Từ chuyển đi, Khương Bích Tuyết ngồi ở bên giường, cũng nghĩ lại những lời vừa rồi .
Thời điểm cô hỏi Hàn Thanh Từ: " Anh yêu tôi không?" Trong nội tâm cô có mong đợi, mặc dù biết phần chờ mong này, tỉ lệ rất nhỏ.
Quả nhiên, chờ mong của cô không có thành thật.
Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu như lúc ấy Hàn Thanh Từ gật đầu, nói yêu cô.
Cô nên đáp lại như thế nào?
Cô kỳ thật căn bản nghĩ không ra.
Những lời nói vừa rồi tuy cô kết trong lòng nói qua rất nhiều bản nháp, nhưng đến lúc chân chính nói ra, cô lại cảm thấy rất đột ngột.
Được rồi, vẫn là không nên nghĩ nữa.
Cô hiện tại muốn tập trung tinh lực cho buổi thử vai của [ Mai hoa phiến], thật vất vả mới có một cơ hội tốt, cô muốn xuất toàn lực.
Trở về đã ba ngày, hôm nay là thứ bảy, Khương Bích Tuyết mang Trần Vũ Điền ra cửa, mua quần áo, đi dạo Hải dương công viên, thực hiện từng cái hứa hẹn mà ngày đó cô nói với cô bé.
Sáng sớm đi dạo công viên Hải dương, giữa trưa đi ăn cơm, sau đó đi shopping, trừ mua cho Trần Vũ Điền quần áo mùa đông ra, Khương Bích Tuyết còn mua cho mình một bộ sườn xám.
Từ trong cửa hàng đi ra, vừa vặn gặp Tần Hằng, Khương Bích Tuyết nghĩ, đây cũng quá đúng dịp.
Hắn không đi một mình, bên người còn có một năm nhân trẻ tuổi nhã nhặn đi cùng, quần áo thoải mái, mái tóc ngắn màu đen, nhìn qua rất thanh tú, rất giống sinh viên vừa mới tốt nghiệp, so với Tần Hằng thấp hơn nửa cái đầu.
" Cheryl, đã lâu không gặp, cô có nhớ tôi không?"
Tần Hằng nói chuyện từ trước đến nay đều mang theo chút lỗ mãng.
Khương Bích Tuyết cũng không coi là thật: " Nếu tôi nói nhớ, anh cũng sẽ không coi là thật."
" Sẽ không, nếu cô nói nhớ tôi, tôi thậm chí có thể phản bội Kent." Tần Hằng có chút nhướn mày, nói giống như thật.
Khương Bích Tuyết cười cười, nhìn năm nhân trẻ tuổi đứng bên cạnh hắn, nói sang chuyện khác: " Không giới thiệu một chút sao?"
" Vị này là Frank, là lão bản của công ty game Trí Thành."
Khương Bích Tuyết ở trong lòng cảm khái, người này nhìn qua chỉ có hai hai, hai ba tuổi, cũng đã là một giám đốc trẻ, cô vươn tay, cùng Frank bắt tay: " Anh khỏe!"
Đối phương cũng giơ tay ra, một lần nữa giới thiệu: " Khương tiểu thư, cô khỏe, tôi tên là Tô Khả."
Tần Hằng nói: " Tôi thích gọi anh ta là Frank hơn, gọi tên tiếng trung quá không thân thiết."
Tô Khả có chút bất đắc dĩ nói: " Tên tiếng anh cơ hồ là cho anh dùng."
" Không tốt sao?"
Tô Khả không trả lời.
Khương Bích Tuyết cười cười, Tần Hằng ở nước Anh sinh sống quá nhiều năm, hắn luôn thích xưng hô tên tiếng anh của người khác, đến nay đã thành chứng ép buộc.
Mà hắn cùng bị Tô Khả đứng bên cạnh này, nhìn qua quan hệ không tầm thường.
Tần Hằng chú ta tới tay Khương Bích Tuyết đang nắm lấy tay một cô bé con, hắn nhìn nhiều mấy lần, lúc trước hắn đã gặp qua một lần, là ở Tường vi viên, chẳng qua lần đó chỉ là lần gặp mặt thoáng qua, hắn chỉ biết cô bé không biết nói chuyện, ngay cả tên cũng không biết.
Hắn cúi người, cười ha hả hai tiếng : " Ha ha, tiểu công chúa, còn nhớ anh không?"
Trần Vũ Điền nhẹ gật đầu.
Tần Hằng vươn tay sờ sờ đầu cô bé: " Thật ngoan."
Ngược lại ngẩng đầu hỏi Khương Bích Tuyết: " Cô bé tên là gì?"
Khương Bích Tuyết nói: " Con bé tiếng trung tên là Trần Vũ Điền, anh có thể gọi em ấy là Điền Điền."
Tần Hằng nói: " Tên này thật sự rất thích hợp với cô bé."
Khương Bích Tuyết lại nhìn bọn họ một chút: " Các anh hiện giờ tính đi đâu à?"
" Vừa mới xem qua một bộ phim, hiện tại muốn đi ăn trưa." Tần Hằng hỏi: " Cheryl, đi ăn cùng bọn tôi, thế nào?"
Khương Bích Tuyết cũng không muốn quầy rầy bọn hắn nói: " Không được, tôi phải trở về."
" Vậy lần sau rảnh, tôi qua Tường Vi viên ăn chực."
" Được, hoan nghênh."
Sau khi cùng Tần Hằng tạm biệt, Khương Bích Tuyết liền mang theo Trần Vũ Điền về nhà.
Hàn Thanh Từ có tiệc tối, nên không về ăn cơm, Khương Bích Tuyết đem Trần Vũ Điền lưu lại, cùng cô bé ăn cơm.
Từ khuya hôm trước cùng Hàn Thanh Từ nói rõ về sau, hai người bọn họ giống như không có gì thay đổi, lại giống như có gì đã thay đổi.
Hàn Thanh Từ buổi sáng lúc ra cửa, nhìn thấy cô, vẫn sẽ chào hỏi như cũ, giống như bình thường.
Không giống chính là, ánh mắt hắn nhiều hơn một cảm xúc khác, cảm xúc kia , Khương Bích Tuyết nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Những ngày này cô cực ít đi ra ngoài, phạm vi hoạt động cơ hồ chỉ giới hạn trong Tường Vi viên.
Khoảng cách đến ngày thử vai [ Mai hoa phiến] ngày càng gần, cô không dám thả lỏng chút nào.
Trước mắt cô còn chưa có kịch bản, chỉ có thể tham khảo tiểu thuyết gốc.
Tác giả tiểu thuyết gốc sinh ra ở thời dân quốc, cho nên những cố sự viết ra cùng bối cảnh lúc đó cực kì ăn khớp.
Nữ chính Từ Uyển Lệ từ nhỏ mất đi phụ mẫu, bị một thương nhân thu dưỡng, cô ấy vẫn luôn muốn biến mình thành một tiểu thư chân chính, cô ấy học đủ thứ thi thư, lúc nào cũng duy trì hình tượng đại gia khuê tú ưu nhã, ngay cả gia đình nhà mẹ nuôi xuống dốc, cô ấy cũng chưa từng từ bỏ một phần kiêu ngạo kia của mình.
Cô ấy cùng một hậu bối của một nhà giàu chính là nam hai- Ngô Minh Mạnh, có hôn ước, vốn nên an an phận phận gả vào hào môn, an an phận phận là phụ nhân nhà giàu, tiếp tục bảo trì cao quý, cùng ưu nhã của chính mình.
Về sau gặp một người vì đất nước làm việc, cũng chính là nam chính Trần Thành, hai người bọn họ yêu nhau trong loạn thế, cô ấy nguyện ý vì hắn buông xuống hết thảy vinh hoa phú quý.
Ngô Minh Mạnh là Hán gian, thống hận Trần Thành luôn cùng hắn đối nghịch, nên phái người tới ám sát nam chính.
Trần Thành bị trọng thương, được thợ săn trong rừng cứu.
Từ Uyển Lệ lại cho là hắn bị hại chết rồi, trong lòng liền oán hận.
Trong đêm tân hôn cùng Ngô Minh Mạnh , thiết kế giết chết hắn, cô biết mình không còn đường nào có thể trốn, nên ôm ý định chịu chết quyết tâm phóng hỏa đốt hào Trạch Ngô gia, nhưng vào lúc này Trần Thành xuất hiện, xông vào biển lửa, đem cô ấy cứu ra.
Trong [ Mai hoa phiến], Từ Uyển Lệ rất thích hoa mai, cô thích mặc sườn xám có thêu lên hoa mai, cơ hồ một năm bốn mùa đều mặc, cô ấy còn thích thêu hoa mai lên quạt tròn.
Trong nguyên tiểu thuyết, hình tượng của cô ấy là cô ấy thân mặc sườn xám Tú Mai hoa màu đỏ, quạt tròn thêu hoa mai màu trắng, đoan trang ngồi ở trên ghế .
Quạt tròn:
img
Mang theo một tia bi tình , giống như hoa Hồng kiều diễm, lại giống như hoa mai ngông nghênh.
Xem hết một lần nguyên tác, Khương Bích Tuyết nghĩ đến làm sao để diễn nhân vật này.
Trong tiểu thuyết, Từ Uyển Lệ muốn trở thành đại tiểu thư chân chính, từ nhỏ đọc đủ thứ thi thư, lời nói cử chỉ hẳn là rất thỏa đáng.
Cô ấy có một cỗ ngạo khí, khi nói chuyện nhất định sẽ không khép nép.
Nghĩ tới đây, Khương Bích Tuyết mở ra tủ quần áo, lấy bộ sườn xám màu đỏ kia ra, đổi cách trang điểm, mang giày cao gót, hướng gương nhìn, nhưng cô lại cảm thấy không đúng chỗ nào.
Đúng, thiếu cây quạt.
Cô thay đổi quần áo, mặc quần áo bình thường, sau đó cầm chìa khoá xe, muốn ra cửa.
Thấy Lan di ở phòng khách đang quét dọn, Khương Bích Tuyết nói với bà một tiếng: " Lan di, tôi ra ngoài một chuyến."
Lan di vội vàng đi ra ngoài, đứng ơi phía sau cô nói: " Thiếu phu nhân, cô muốn đi đâu?"
" Đi mua một ít đồ vật."
Một giờ sau, cô mua về một thanh quạt tròn, vì tìm được cây quạt này, cô đi không ít địa phương, cuối cùng tại một cửa hàng bán tranh chữ tìm được.
Cái quạt này bên trên vẽ hoa mai, là vẽ tay, cho nên một cây quạt bán hơn một ngàn.
Đạo cụ đầy đủ, Khương Bích Tuyết liền đổi lại một thân sườn xám lúc trước, phối hợp với cây quạt, quả nhiên có vài phần [] [].
Cô bưng sách, mở cửa xuống lầu, một động tác tiếp một động tác , không nhanh không chậm.
Đi vào phòng khách , hướng Lan di đang ngồi trên ghế sa lông nghỉ ngơi nói: " " Lan di, giúp tôi pha một ly trà đi."
Lan di nhìn Khương Bích Tuyết mặc sườn xám, gật đầu nói tốt, sau đó cười nói: " Thiếu phu nhân mặc cái này thật là dễ nhìn."
Khương Bích Tuyết cười nhạt một tiếng, núi cười này cùng bình thường không giống, cô dùng giọng điệu Từ Uyển Lệ đáp lại: " Mới mua vài ngày trước, hôm nay vừa vặn muốn mặc thử."
Lan di còn nói: " Bên ngoài lạnh lẽo, cô mặc thế này không thể ra cửa, nếu không sẽ lại bị cầm mất."
Khương Bích Tuyết nhìn một chút phía ngoài trời nói: " Không, tôi ngay tại trong nhà ngồi một chút."
Nếu là thời tiết ấm áp, cô còn có thể ngồi ngoài hoa viên, bây giờ bên ngoài, nhiệt độ không khí chỉ có mười hai độ, cô chỉ có thể vở trong phòng.
Cô quay người đi đến cửa sổ sát đất, ngồi xuống chiếc ghế được thiết kế theo kiểu dáng cũng đình Châu Âu, ngồi xuống nhưng chỉ ngồi một nửa ghế, không có ngồi đầy, hai đầu gối khép lại ẩn bên trong tàng váy, lưng thẳng tắp, đây là tư thế ngồi ưu nhã nhất khi mặc sườn xám.
Cô lật sách trên tay, định đem nguyên tác đọc lại một lần, đem mình hoàn toàn thay thành nữ chính.
Lan di rót một chén hồng trà đặt ơi trên bàn trước mặt cô, không có quấy rầy cô đọc sách.
Bà luôn cảm thấy Khương Bích Tuyết hôm nay cùng bình thường không giống nhau, nhưng lại không tiện hỏi nhiều.
Khương Bích Tuyết tiếp tục lật sách trong tay, duy trì cái tư thế ngồi ưu nhã này thực tế là rất tra tấn người, cô mới đầu có chút chịu không được, nhưng về sau, khi hoàn toàn tiến vào trong thế giới tiểu thuyết, những văn tự trong sách miêu tả từng cảnh từng cảnh như hiện ra trước mắt cô, tựa như một bộ phim, mà nhân vật chính là cô.
Thời điểm mặt trời ngả về tây, trong phòng tối xuống, Lan di mở đèn, Khương Bích Tuyết cũng không có phát hiện, vẫn tiếp tục đọc sách.
Hàn Thanh Từ từ bên ngoài trở về, còn chưa vào tới trong nhà, xuyên thấu qua cửa kính sát đất liền thấy nữ nhân ngồi đọc sách trên ghế quý tộc.
Cô một thân sườn xám đỏ đến loá mắt, khiến hắn không thể không chú ý.
Hắn dừng bước chân, đứng tại chỗ nhìn trong chốc lát, có chút không tin được đó là Khương Bích Tuyết.
Hắn cất bước vào cửa, đi đến sô pha bên cạnh, nghiêng đầu nhìn về hướng cửa sổ sát đất, ánh mắt phức tạp.
Khương Bích Tuyết hôm nay cùng bình thường không giống nhau.
Khương Bích Tuyết ngồi trên ghế đọc sách hết sức chăm chú, hoàn toàn không phát hiện Hàn Thanh Từ đang nhìn cô.
Cô ngồi thẳng người, sườn xám màu đỏ càng làm nổi bật lên gương mặt tuyết trắng, tầm mắt của cô từ đầu đến cuối đều nhìn vào sách, môi đỏ nhấp nhẹ, trên mặt có chút nghiêm túc, nhìn qua có chút giống với thiên kim đại tiểu thư trong Khuê phòng.
Hàn Thanh Từ cất bước tới gần, vừa đi được một bước lại dừng bước.
Do dự nửa ngày, hắn vẫn là không nên quấy rầy cô thì hơn, liền chuyển hướng đi lên lầu.
Đi được một nửa, hắn lại dừng bước chân nhìn xuống dưới, cái góc độ này vừa vặn nhìn được mặt của Khương Bích Tuyết, cũng vừa vặn nhìn thấy thủy quang trên mặt cô.
Kia là nước mắt.
Hắn nhân mày lại thành hình chữ xuyên.
Cô vì cái gì mà khóc?
Khương Bích Tuyết giơ tay lên lầu nước mắt, lúc ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy người đứng trên cầu thang.
Cô cùng hắn đối mắt trong chốc lát.
Cô giật mình, lấy lại tinh thần, cúi đầu, Hàn Thanh Từ tiếp tục lên lầu.
Khương Bích Tuyết nghiêng đầu nhìn bên ngoài, trời đã tối đen, cô vẫn luôn một mực đắm chìm trong kịch bản, hoàn toàn không biết đến thế giới bên ngoài.