- Nương nương, Tĩnh Kỳ chỉ là vì lo nghĩ cho nương nương. Nếu để những người bên ngoài trông thấy Tĩnh Kỳ cõng nương nương ra, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của người.
Triệu Cơ nghe qua lời trần tình, phượng dung liền dịu lại. Ít nhất thì hắn cũng nói được một câu khiến nàng vừa ý.
- Nhà ngươi không cần lo, khu vực này là cấm địa, chưa có sự đồng thuận của ta thì đám cung nữ, thái giám sẽ chẳng ai dám tiến vào nửa bước, càng không để ai khác tiến vào. Ngươi cõng ta, lúc gần ra đến bên ngoài thì đặt ta xuống.
- Vậy...
- Sao? Ngươi còn lo ngại gì nữa?
Trần Tĩnh Kỳ cúi đầu, đi đến bên giường, hạ mình xuống.
Tới lúc này thì chính Triệu Cơ lại dường có chút do dự, cánh tay nâng lên, cử chỉ ngập ngừng.
Thú thật là nàng cũng đang cảm thấy nghi hoặc về hành vi của bản thân. Đây có còn nằm trong tính toán, do chính nàng cố tình sắp đặt?
Nàng có đang thật sự làm chủ mình không?
- Nương nương.
Lời nhắc đã đem Triệu Cơ kéo về thực tại. Nàng gạt đi những cảm xúc mơ hồ, lấy lại bình tĩnh, một tay ôm giữ thỏ trắng Tiểu Ngọc, một tay quàng qua cổ Trần Tĩnh Kỳ, nhẹ áp thân thể.
Cảm xúc co dãn, đàn hồi từ cặp phong nhũ đầy đặn khiến Trần Tĩnh Kỳ thầm hô dễ chịu. Loại tiếp xúc này, thật có ma lực diệu kỳ, khiến cho người ta mê luyến không thôi...
Trần Tĩnh Kỳ cõng Triệu Cơ ra đến gần vườn cây xoan đào thì dừng lại, đem nàng để xuống. Từ đây, hắn đổi sang dìu dắt.
Cung nữ Tiểu Thủy vẫn còn đứng ở nơi cũ, một bước cũng không dám tiến sâu. Lúc ra tới nơi, Trần Tĩnh Kỳ nhìn thấy y phục nàng đều đã ướt, mái tóc vẫn chưa kịp khô.
- Nương nương!
- Nương nương người làm sao vậy?!
Thanh âm có phần gấp gáp, Tiểu Thúy khẩn trương áp sát, đưa tay dìu đỡ chủ nhân của mình.
- Lúc nãy ta không cẩn thận, bị vấp ngã.
Triệu Cơ thông tin.
Tiểu Thúy vốn là người hiểu chuyện nên chẳng hỏi nhiều, lập tức hạ mình, đem Triệu Cơ cõng ở trên lưng, nhanh chóng đưa nàng ra khỏi vườn Mị Uyển.
...
Về tới chính cung, Triệu Cơ vừa được đặt xuống liền xoay đầu lại nhìn kẻ ở phía sau, bảo:
- Hôm nay đã làm phiền đến nhà ngươi rồi, hãy về nghỉ đi.
- Vâng.
Trần Tĩnh Kỳ theo lễ cúi chào, quay gót trở ra.
Triệu Cơ đứng trông theo, được một lúc thì cùng Tiểu Thúy và đám cung nữ đi vào phòng. Y phục còn chưa kịp đổi, tóc ướt còn chưa kịp hong khô thì nàng đã liền đem con thỏ Tiểu Ngọc đang ôm giữ trong tay đưa cho cung nữ Tiểu Thúy, bảo:
- Ngươi đem tới nhà bếp, bảo họ làm vài món để ta tẩm bổ.
- Dạ, nương nương.
...
Bữa cơm chiều hôm đó, trên bàn ăn của Triệu Cơ có thêm mấy món thịt thỏ thơm lừng, nào xào, nào sốt, nào hầm... thoáng liếc qua thôi cũng đủ biết ngon.
Đầu bếp trong cung mà, món ăn làm ra làm sao lại có thể không ngon?
Triệu Cơ, nàng cảm thấy rất vừa miệng. Xem biểu cảm của nàng, rõ ràng một chút thương tưởng cũng không có. Coi bộ hai tiếng "sủng vật", câu chuyện mà cung nữ Tiểu Thúy đã kể với Trần Tĩnh Kỳ, quá nửa là bịa đặt.
...
Trái với Triệu Cơ, ngồi cạnh bàn ăn thưởng thức những miếng thịt thỏ thơm lừng, chiều hôm ấy Trần Tĩnh Kỳ chẳng hề động đũa. Mọi người trong phủ thầm hô lạ. Thế là ngay sau bữa ăn, hai cô gái là Lê Ngọc Chân và Bao Tự liền được cử đi xem xét tình hình.
Thời điểm các nàng đi đến nơi thì trời cũng đã tối hẳn, bốn phía chung quanh chẳng còn có thể nhìn ra được khuôn dạng rõ ràng. Ấy vậy mà ở bên trong căn phòng của Trần Tĩnh Kỳ, khung cảnh lại cực kỳ sáng sủa. Từ chiếc bàn, cái ghế, bốn bức tường cao... hết thảy đều hiện rõ mồn một.
Là nhờ nến.
Bên trong căn phòng này, nến đang được thắp rất nhiều. Trên bàn, trên kệ, dưới nền nhà, khắp bốn hướng nam bắc đông tây hầu như chỗ nào cũng đều thấy nến. Chính chúng đã chiếu rọi cả căn phòng.
- Công tử, ngài đang làm gì vậy? Sao lại thắp nhiều nến như vầy?
Bao Tự nghi hoặc lên tiếng.
Kế bên, Lê Ngọc Chân cũng thắc mắc ngóng chờ.
Trần Tĩnh Kỳ không để các nàng phải đợi lâu, tay chỉ vào hoạ án, miệng hồi đáp:
- Là vì cái này.
Hắn nói thêm:
- Ta đang chuẩn bị để vẽ tranh.
Tranh?
Lê Ngọc Chân lập tức nhớ ra. Nàng hỏi lại:
- Là bức tranh cho Hoàng hậu Triệu Cơ?
- Ừm.
Trần Tĩnh Kỳ gật đầu xác nhận.
- Thời hạn vẽ tranh là bảy ngày, hiện chỉ còn một ngày. Tối nay ta muốn hoàn thành để sáng mai mang vào dâng nộp cho Hoàng hậu.
- Vậy ông có cần chúng ta giúp gì không?
Trần Tĩnh Kỳ lắc đầu, kế đó đem cả Bao Tự lẫn Lê Ngọc Chân đẩy ra bên ngoài, dặn các nàng đừng để ai tới quấy rầy, rồi đóng chặt cửa lại.
- Vẽ tranh thôi mà, có cần nghiêm trọng vậy không?
Quan tâm tới tìm lại bị người xua đuổi, Bao Tự có phần bất mãn, thấp giọng lầm bầm.
Lê Ngọc Chân thì dễ chịu hơn. Nàng không trách móc gì, chỉ là ở trong đôi mắt có thoáng qua vài tia ngờ vực.
...
Tất cả những điều ấy, Trần Tĩnh Kỳ đều không thể thấy, không thể nghe, mà cho dù có thấy, có nghe, thiết nghĩ hắn cũng chả quan tâm lắm đâu. Lúc này, điều hắn nghĩ đến duy chỉ mỗi một: Hoàng hậu Triệu Cơ.
Kể từ lúc rời khỏi Phượng Nghi Cung cho tới hiện tại, hình bóng của Triệu Cơ nàng vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí hắn. Từng cử chỉ, từng lời nói, mỗi một nét biểu cảm, hết thảy hắn đều nhớ rõ như in.
Hắn phải vẽ. Không phải vì nhiệm vụ, chỉ đơn giản là hắn muốn. Hình bóng của Triệu Cơ, Trần Tĩnh Kỳ hắn thực tâm muốn khắc ghi. Có thể nói nàng đã trở thành nguồn cảm hứng, thôi thúc hắn nhất định phải mau chóng vẽ ra.
Vụ lợi, tính toan, âm mưu quỷ kế, toàn bộ đều đã bị gạt hết sang một bên. Lúc này Trần Tĩnh Kỳ chỉ còn là người hoạ sĩ với khát khao lưu giữ một tuyệt tác của tạo hoá. Cái "mỹ" kia, nó đã làm hắn phải xuyến xao, thổn thức...
Ngập trong ánh nến, bên hoạ án, Trần Tĩnh Kỳ liên tục huy bút, gần như chẳng có lấy một giây nào ngơi nghỉ. Hắn vẽ, và vẽ như điên. Thần tình mê muội này, người bình thường khó lòng thấu hiểu. Nghệ thuật, nó có thể đưa con người ta bước vào một thế giới khác - nơi mà chẳng còn khái niệm không gian, thời gian, vật chất... Ở đây, những thứ giá trị nhất của cõi trần tục cũng trở nên quá đỗi tầm thường, thấp kém.
Trần Tĩnh Kỳ, hắn đang thăng hoa trong nghệ thuật. Ở hắn hiện chỉ có sự say mê, những rung động, xúc cảm dạt dào... Tại giây phút này, hắn đã thoát ra khỏi những vướng bận trần gian. Mọi thứ với hắn đều biến thành vô nghĩa, ngoại trừ hình bóng của Hoàng hậu Triệu Cơ - thứ duy nhất vẫn đang hiện hữu trong tâm trí hắn.