Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Lạc Lối Trong Tim Anh - Chương 66: Ngoại truyện 3 : truyenyy.mobi

Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 66: Ngoại truyện 3




Ban đêm Giản Vi luôn có tật xấu đá chăn, nhiều năm như vậy cũng chưa sửa được,ngày thường, Lâm Cẩn Ngôn rất nhiều lần tỉnh dậy đắp lại chăn cho cô.

Mấy ngày nay Lâm Cẩn Ngôn đi công tác, thời tiết lại nóng, Giản Vi ban đêm tham lạnh,mở điều hòa đắp chăn ngủ. Kết quả ban đêm đá chăn, ngày hôm sau liền bị cảm.

Ngày hôm sau bị sổ mũi vô cùng khó chịu, bèn đi uống nước ấm.

Tiểu Bạch cùng Nồng Đạm khoác cặp xuống dưới lầu.

Nồng Đậm vừa nhìn thấy mẹ,kích động kêu lên một tiếng:" Mẹ", rồi lập tức bổ nhào vào lòng cô.

Giản Vi vội kéo cô nhóc ra, ồm ồm mà nói:" Đừng ôm mẹ, hôm nay mẹ bị cảm, sẽ lây bệnh cho hai đứa."

Tiểu nha đầu đứng đó, đôi mắt mọng nước, nâng tay lên,muốn sờ trán mẹ.

Lần trước mẹ bị cảm, bé thấy ba sờ trán mẹ như vậy, mày nhỏ nhăn lại:"Mẹ sao lại bị cảm như vậy?"

"Ban đêm mẹ đá chăn, các con không nên học như mẹ."

Tiểu Bạch nói:"Con không đá chăn, em mới đá chăn."

Nồng Đậm xoay đầu qua, dẩu cái miệng nhỏ:" Em cũng không đá chăn."

Hai anh em lại bắt đầu cãi nhau, Giản Vi đau đầu, vội nói:"Được rồi, an tĩnh chút, đợi mẹ lên thay quần áo liền đưa hai đứa đi học."

Giản Vi lên lầu thay quần áo, đưa bọn nhỏ đi học. Thời điểm trở về,liền ghé qua hiệu thuốc mua thuốc cảm.

Trời mùa hè, trong xe bật điều hòa, thổi tới thái dương, kết quả một nóng một lạnh kích thích, bệnh của cô ngày càng nghiêm trọng.

Xin phép lãnh đạo ở nhà nghỉ ngơi, giữa trưa Lâm Cẩn Ngôn gọi điện tới hỏi cô ăn cơm chưa, cô mơ mơ màng màng nói ăn rồi, cũng chưa nói chuyện mình bị cảm mạo.

Buổi chiều bọn nhỏ tan học về, thấy mẹ nằm ở trên giường khuôn mặt hồng hồng.

Hai anh em sốt ruột vội nhào đến chỗ mẹ.

Nồng Đậm giơ tay sờ trán mẹ,a một tiếng, hoảng sợ mà nhìn về phía anh trai:" Nóng... Trán của mẹ nóng quá...."

Giản Vi vốn dĩ ngủ rồi, kết quả con gái hét một tiếng chói tai, sợ tới mức khiến cô giật mình, nhanh chóng tỉnh lại.

Nồng Đậm đôi mắt hồng hồng, lôi kéo tay mẹ:" Mẹ làm sao vậy?Mẹ đừng dọa Nồng Đậm."

Giản Vi dở khóc dở cười:"Mẹ chỉ là bị cảm một chút thôi, được rồi, mau chạy lên lầu thay quần áo xuống ăn cơm."

Giản Vi lại uống thêm hai gói thuốc cảm. Trước kia bị cảm,uống mấy gói thuốc pha với nước ấm là khỏi,lúc này bệnh tật đổ ập tới khó mà khỏi nhanh được.

Buổi tối cô cảm thấy choáng váng đầu, liền lên lầu nghỉ ngơi sớm. Điều hòa cũng không dám bật, chùm chăn kín mít.

Ngoài cửa, hai củ cải nhỏ nhẹ nhàng đi vào trong phòng. Tiểu Bạch còn bê một ly nước ấm, nên càng phải cẩn thận.

Đi đến mép giường, Nồng Đậm liền ngồi xuống, nhẹ nhàng kéo chăn xuống:"Mẹ mau uống nước ấm đi."

Giản Vi lúc này cảm thấy vừa lạnh vừa nóng, nghe thấy giọng con gái, lại mở chăn ra ngồi dậy.

Nồng Đậm vội đưa nước ấm cho cô:"Mẹ, mau uống đi."

Giản Vi cảm động đến nỗi mắt có chút cay,muốn ôm hai đứa nhỏ,lại sợ chính mình lây bệnh cho bọn chúng. Uống nước xong liền bảo bọn nhỏ về phòng ngủ.

Hai anh em ngoan ngoãn gật đầu, lưu luyến bước ra ngoài.

Đứng ở hành lang bên ngoài, Nồng Đậm nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn anh trai nói:"Chúng ta gọi điện cho ba đi."

Tiểu Bạch gật đầu.

Vì thế hai anh em liền nắm tay nhau đi xuống lầu, gọi điện thoại cho ba.

Lâm Cẩn Ngôn ở bên kia vẫn là ban ngày, đang mở một cuộc họp, thấy là số máy bàn trong nhà, giơ tay, ý bảo tạm dừng.

Anh cầm lấy điện thoại bấm nghe máy.

Giọng nói mềm mại của con gái truyền đến:" Ba, ba đang ở đâu vậy? Ba mau về nhà đi, mẹ bị bệnh rồi."

Vốn dĩ Lâm Cẩn Ngôn cho rằng con gái nhớ anh nên mới gọi điện thoại đến, kết quả vừa nghe thấy Giản Vi bị bệnh,lập tức sắc mặt trở nên khẩn trương, đột nhiên từ trên ghế đứng lên.

Nồng Đậm dựa vào bàn, chu cái miệng nhỏ nói:" Ba là mẹ không nghe lời, ban đêm đá chăn dẫn đến cảm mạo,ba trở về nhớ phê bình mẹ một chút."

Lâm Cẩn Ngôn lo lắng cho Giản Vi, nhanh chóng kết thúc cuộc họp, lập tức cho người mua vé máy bay trở về nước.

Thời điểm trở về đã là hơn một giờ sáng. Bọn nhỏ đều đã ngủ rồi, Lâm Cẩn Ngôn đi đến phòng ngủ, bên trong nóng vô cùng, giống như một cái lồng hấp, trên giường chăn cũng đắp thật cao, Giản Vi cả người cuộn chặt trong chăn.

Lâm Cẩn Ngôn chau mày, bước đi qua.

"Vi Vi, Vi Vi..." Anh ngồi ở mép giường, giơ tay đem chăn kéo ra.

Giản Vi mồ hôi đầy đầu, cả khuôn mặt đỏ bừng. Nghe thấy thanh âm, mơ mơ màng màng mà mở mắt:"Ông xã!"

Mở miệng, giọng nói khàn khàn.

Lâm Cẩn Ngôn mày nhíu chặt, giơ tay sờ trán cô, lòng bàn tay nóng bỏng.

Sắc mặt ngưng trọng:" Sao lại nóng như vậy? Uống thuốc chưa?"

Anh duỗi tay bế Giản Vi, ôm vào trong ngực.

Ngửi được mùi hương quen thuộc trên người Lâm Cẩn Ngôn, trong lòng Giản Vi tức khắc tràn ngập cảm giác an toàn. Hai tay ôm eo anh, vùi đầu vào trong ngực anh, nhỏ giọng đáp:"Uống rồi, pha thuốc uống."

"Nóng như vậy,chỉ pha thuốc uống sao được."

Lâm Cẩn Ngôn lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân, lập tức lại đây một chuyến.

Cúp điện thoại, liền đưa Giản Vi vào trong phòng tắm.

Đem vòi nước mở ra, toàn bộ phòng tắm nhanh chóng bị khí nóng vây quanh.

Lâm Cẩn Ngôn cởi bỏ quần áo của cô, đem cô thả vào bồn tắm.

Nước nóng, nhưng chỉ ở mức làn da có thể thích ứng, trong chốc lát có thể ra mồ hôi.

Lâm Cẩn Ngôn đem áo vest cở ra,đem nút tay áo sơ mi cởi bỏ, xắn lên hai vòng, sau đó liền khom người, giúp Giản Vi xoa nắn thân thể.

Giản Vi ngâm mình trong nước nóng lại bị Lâm Cẩn Ngôn xoa nắn, cảm giác có chút nóng, cả người nhanh chóng đổ mồ hôi.

Bị nước nóng bao phủ, cư nhiên lại cảm thấy thoải mái không ít.

Lâm Cẩn Ngôn thân trên để trần, ngồi xổm vào trong bồn tắm,đem chân Giản Vi đặt lên đầu gối anh, thực ôn nhu mà xoa chân cho cô, khơi thông mạch máu.

Giản Vi khẽ ngẩng đầu nhìn anh:" Không phải anh nói một tuần mới về sao?"

"Vốn dĩ là như vậy,nhưng sau đó tiểu nha đầu gọi điện tới cáo trạng."

Giản Vi sửng sốt:"Sao cơ?"

Lâm Cẩn Ngôn cười nhẹ nói:" Hôm nay đang họp, Nồng Đậm gọi điện thoại tới nói, mẹ không nghe lời tối đến đá chăn khiến mình bị cảm, bảo anh về nhanh một chút phê bình em."

Giản Vi:"....."

- --------

Lâm Cẩn Ngôn giúp Giản Vi xoa thân thể một lát, sau đó để cô ngâm mình trong nước một chút, sau đó đứng dậy cởi quần đi đến vòi hoa sen bên cạnh tắm rửa.

Phòng tắm hoa sen trong suốt, Giản Vi liền dựa vào thành bồn tắm nhìn anh.

Anh đứng ở dưới vòi hoa sen, đưa lưng về phía cô. Sống lưng gợi cảm, mông căng tròn, chân dài thẳng tắp....

Cho dù kết hôn nhiều năm như vậy, Giản Vi đối với dáng người của Lâm Cẩn Ngôn vẫn như cũ một chút sức chống cự cũng không có.

Như thế nào mà lại có một người đàn ông dáng người đẹp đến vậy, chỉ là lớn lên dáng người đẹp thôi còn chưa đủ, hoạt động vô cùng tốt vô cùng khỏe.

"Ông xã!"Giản Vi lại dựa gần vào thành bồn tắm hơn, đột nhiên gọi một tiếng.

Lâm Cẩn Ngôn không quay đầu lại, cười nói:"Em lại nhìn chằm chằm anh, anh mặc kệ em sinh bệnh đấy."

Đi công tác năm ngày,nhớ cô đến phát điên rồi.

Giản Vi gối đầu lên cánh tay mình, nhấp môi cười:"Sẽ không, anh sẽ không khi dễ em."

Vừa dứt lời, Lâm Cẩn Ngôn tắm rửa xong, đem vòi nước đóng lại.

Từ trong phòng tắm sen ra tới, giơ tay lấy khăn tắm quấn hạ thân lại.

Đi đến trước mặt Giản Vi, cúi người xuống hôn lấy môi cô, giọng nói khàn khàn:" Em làm sao biết được anh sẽ không?"

Giản Vi sửng sốt, sau đó lui về sau, che miệng:" Anh điên rồi, cũng không sợ lây bệnh."

Cô vừa nói xong, Lâm Cẩn Ngôn lại ngậm lấy môi cô, giữ chặt đầu cô dùng sức mà hôn.

Giản Vi mở to mắt, giơ tay đẩy anh, bị một bàn tay của anh gắt gao nắm chặt.

Hôn hồi lâu, rốt cuộc mới buông ra, ngón tay cái ôn nhu mà ở trên môi cô vuổt ve trong chốc lát, khoe môi câu lấy một nụ cười:" Nếu mà lây bệnh cho anh mà em có thể tốt lên,ước gì em có thể lây bệnh cho anh."

Giản Vi nhìn anh, trong lòng không nói nên lời, vô cùng ấm áp.

Lâm Cẩn Ngôn ôm cô từ trong bồn tắm ra ngoài, ôm vào trong phòng ngủ, đặt cô đứng trên thảm, sau đó lại lấy khăn tắm lau khô nước trên người cô, sau đó đem người ném trên giường.

Từ trong ngăn tủ lấy quần áo ra cho cô mặc vào.

Thời điểm mặc quần áo cho cô, Giản Vi nhịn không được bèn chui vào ngực Lâm Cẩn Ngôn, đôi tay ôm lấy eo anh.

Lâm Cẩn Ngôn dở khóc dở cười:"Ngoan, trước tiên mặc quần áo vào đã."

Ngực cô mềm mại như bông dán ở trên người anh, cả người Lâm Cẩn Ngôn không tránh khỏi có chút khô nóng.

Giản Vi ôm anh không buông tay, vùi đầu vào ngực anh, ồm ồm mà nói:"Lâm Cẩn Ngôn sao anh có thể tốt như vậy?"

Đều kết hôn nhiều năm rồi, nhưng anh vẫn luôn tốt với cô. Trong công ty các đồng nghiệp đôi khi có nói chuyện phiếm, đều nói đàn ông sau khi kết hôn với lúc đang yêu hoàn toàn không giống nhau, nhưng Lâm Cẩn Ngôn của trước kia hay bây giờ một chút thay đổi cũng không có, ngược lại càng sủng cô, yêu thương cô.

Lâm Cẩn Ngôn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, thấp giọng nói:" Ngốc sao?Em là vợ của anh, anh không đối tốt với em thì còn đối tốt với anh?"

Giản Vi khẽ ngẩng đầu lên,đôi mắt thẳng tắp mà nhìn anh.

Lâm Cẩn Ngôn bị cô nhìn hô hấp có chút thô trọng, anh cúi đầu hôn xuống mắt cô, áp chế nói:" Ngoan,đừng câu dẫn anh."

Lâm Cẩn Ngôn áp chế thân thể khô nóng mà giúp Giản Vi mặc quần áo, giơ tay sờ trán cô, đã không còn nóng như hồi nãy nữa rồi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nói:" Mới vừa gọi điện thoại cho bác sĩ tới đây xem một chút, không chừng sắp đến nơi rồi."

Giản Vi gật đầu, ngoan ngoãn nằm ở trên giường.

Chỉ trong chốc lát, bác sĩ liền tới rồi, nói cô bị cảm mạo hơn nữa còn là cảm nắng, kê thuốc cho cô.

Đến hơn ba giờ sáng, Lâm Cẩn Ngôn tiễn bác sĩ ra về, về phòng chăm sóc Giản Vi.

Hai đứa nhỏ không biết lên từ khi nào, một trái một phải ngủ ở bên người mẹ, nho nhỏ kéo tay mẹ.

Nồng Đậm còn nghiêng đầu, giống hệt như bà cụ non "giáo dục" mẹ:" Mẹ về sau ngủ không được đá chăn, mẹ xem mẹ sinh bệnh, con cùng anh và ba sẽ lo lắng, mẹ là người lớn, phải biết tự chăm sóc mình, trước kia con còn nhỏ cũng đá chăn, ba nói con là đại cô nương, phải hiểu được mà chăm sóc bản thân,mẹ xem không phải hiện tại con đã sửa được rồi sao."

Giản Vi nghe con gái nói trong lòng cảm thấy ấm áp, lại có chút buồn cười.

Cô người lớn sao lại còn bị con gái vài tuổi "giáo dục" vậy.

Ngẩng đầu thấy Lâm Cẩn Ngôn tiến vào, dở khóc dở cười mà ra hiệu bằng ánh mắt cho anh: mau nhìn con gái anh kìa.

Lâm Cẩn Ngôn cũng nghe thấy hết toàn bộ những gì con gái nói, nhịn không được cười, đi qua, sờ sờ đầu cô nhóc, ôn nhu nói:"Nồng Đậm nói đúng, mẹ lớn như vậy còn đá chăn, thật là không nghe lời."

Nồng Đậm từ trên giường ngồi dậy,kéo tay ba, mắt to tròn lấp lánh:" Ba cũng đừng trách mẹ,mẹ biết sai rồi, về sau sẽ không đá chăn nữa."

Lại quay đầu hỏi:"Có phải không mẹ?"

Giản Vi mỉm cười gật đầu:" Đúng vậy, mẹ biết sai rồi, về sau không nghe lời sẽ cho ba phạt mẹ."

Nồng Đậm sờ sờ mặt mẹ, giọng nói non nớt:" Mẹ thật ngoan."

Giản Vi trong lòng đều bị hòa tan, ngồi dậy ôm hai đứa nhóc vào lòng, nhìn bọn chúng:"Mau về phòng ngủ đi, mẹ không sao nữa rồi."

Sau khi hai nhóc về phòng, Lâm Cẩn Ngôn mới lên giường ôm Giản Vi vào trong lòng, thấp giọng ôn nhu hỏi:" Có khó chịu chỗ nào không?"

"Đỡ hơn nhiều rồi."

"Đầu còn đau sao?"

"Không còn choáng nữa."

Lâm Cẩn Ngôn "ừ" một tiếng, vùi mặt vào cổ Giản Vi, đem cô ôm thật chặt:" Những lời con gái nói đều nghe thấy rồi, về sau không được đá chăn, em là người lớn, phải tự chăm sóc chính mình."

Giản Vi nhớ tới con gái, mặt mày đều tràn ngập ý cười sủng nịnh:" Tiểu quỷ, cũng không biết học ai."

Lâm Cẩn Ngôn cũng nhịn không được bật cười.

Ngoài cửa sổ gió đêm rào rạt thổi vào lá cây khiến chúng vang lên tiếng xào xạc.

Ngoại trừ tiếng gió, trong phòng an an tĩnh tĩnh, nghe không thấy một chút động tĩnh, tiếng kim đồng hồ cũng có thể nghe thấy.

Trên giường, vợ chồng hai người gắt gao ôm nhau.

Giản Vi đột nhiên xoay người,hai tay ôm lấy eo Lâm Cẩn Ngôn,ngẩng đầu đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn anh,thấp giọng nói:"Lâm Cẩn Ngôn, cảm ơn anh."

Lâm Cẩn Ngôn trong nháy mắt hơi ngẩn ra:"Làm sao vậy?"

"Cảm ơn anh đã cho em yêu anh, cảm ơn anh đã cho em một gia đình ấm áp như vậy, cảm ơn anh đã cho em hai đứa nhóc vô cùng đáng yêu." Cô cong khóe môi cười, đôi mắt có chút ướt át.

Lâm Cẩn Ngôn cúi đầu nhẹ nhàng hôn vào đôi mắt cô:"Là anh phải cảm ơn em mới đúng."

Yêu một người ấm áp như vậy, có một gia đình nhỏ ấm áp, điều mà trước kia anh chưa bao giờ nghĩ tới.

Giản Vi ôm cổ anh, ngẩng đầu chủ động hôn anh:"Em yêu anh, Lâm Cẩn Ngôn."

"Anh cũng yêu em."

- ----------

Lời của editor:Cuối cùng thì bộ truyện cũng đã đến hồi kết thúc, cảm ơn tất cả mọi người đã luôn đồng hành cùng với mình. Đọc và cho mình những cảm nhận của mỗi người, có thể đây chưa phải là bản edit hoàn hảo nhất nhưng cảm ơn mọi người đã luôn bao dung. Mong rằng mọi người sẽ luôn đồng hành và ủng hộ mình trong những bộ truyện sắp tới. Chúc cho tất cả mọi người, mỗi người đều có cuộc sống thật "ngọt ngào". Cảm ơn mọi người rất nhiều!!!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.