Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Lạc Lối Trong Tim Anh - Chương 18 : truyenyy.mobi

Lạc Lối Trong Tim Anh

Chương 18




Lâm Cẩn Ngôn giảng cho Giản Vi xong, thuận tay viết cho cô mấy đề bài tương tự, vừa viết vừa nói:" cho cô mấy dạng bài tương tự, về phòng có thể thử làm xem."

Giản Vi gật đầu, chống cằm nghiêng đầu nhìn anh.

Cô mắt không chớp mà nhìn anh chằm chằm, Lâm Cẩn Ngôn không ngẩng đầu cũng có thể cảm nhận được tầm mắt của cô, thuận miệng hỏi:" nhìn cái gì?"

Giản Vi suy nghĩ một lát, vẫn là không nhịn được bèn hỏi:" anh dự định khi nào thì kết hôn?"

Cô vẫn luôn muốn hỏi vấn đề này.

Lâm Cẩn Ngôn đang viết hơi ngừng lại, ngẩng đầu lên:" sao đột nhiên lại hỏi về vấn đề này?"

" Bởi vì quan tâm anh." Vừa nói vừa sờ sờ mũi, có chút chột dạ.

Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, sau một lúc lâu mới đáp lại:" tạm thời chưa nghĩ đến."

Giản Vi hơi ngẩn ra, ngay sau đó đôi mắt đột nhiên sáng lên:" nghĩa là còn phải chờ mấy năm nữa sao?"

Lâm Cẩn Ngôn " ừ" một tiếng, lại tiếp tục cúi đầu ra đề bài.

Giản Vi nghe thấy Lâm Cẩn Ngôn nói mấy năm nữa mới kết hôn, tâm tình đột nhiên vui vẻ đến lạ.

Cô cong mắt, cười tủm tỉm nhìn anh.

Qua một lát, đột nhiên không nhịn được hỏi một câu:" Lâm Cẩn Ngôn anh có thích cô gái nào không?"

Lâm Cẩn Ngôn ngẩn ra, mất vài giây mới ngẩng đầu lên nhìn cô.

Giản Vi cùng anh bốn mắt nhìn nhau, có điểm khẩn trương không nói nên lời, đôi tay theo bản năng mà xoắn vào nhau.

" Hỏi cái này làm gì?" Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên mở miệng.

Giản Vi nhấp nhấp môi nói:" liền, liền quan tâm đến anh một chút."

Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, ánh mắt rất sâu.

Giản Vi khẩn trương mà xoắn xuýt ngón tay, đối mặt với Lâm Cẩn Ngôn, ánh mắt có chút trốn tránh.

Đợi thật lâu, Lâm Cẩn Ngôn vẫn không trả lời.

Giản Vi cho rằng anh sẽ không cho cô một đáp án chính xác, đột nhiên anh đáp:" có."

Giản Vi ngẩn ra, đột nhiên ngẩng đầu,theo bản năng hỏi:" ai vậy?"

Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái, lại đột nhiên đem bài thi chụp lên đầu cô:" tiểu cô nương cô hỏi nhiều như vậy làm gì, trở về làm đề đi."

Nói xong liền từ trên sô pha đứng lên, xoay người đi về phòng.

Giản Vi nhíu mày, đem bài thi từ trên đầu lấy xuông, chép miệng, nhỏ giọng nói:" hỏi một chút đều không được."

Cô ngồi ở chỗ đó, ngơ ngác nhìn phía bên ngoài ban công. Trong lòng tò mò lại ít nhiều có chút hụt hẫng.

Lâm Cẩn Ngôn yêu thích một người, anh như vậy lại có người mà mình thích.

Đó cũng là chuyện bình thường, anh năm nay cũng đã gần 30 tuổi, sao lại không thể có người mà mình thích được chứ.

Nhiều năm như vậy chưa chịu kết hôn, lẽ nào trong lòng không thể quên được mối tình đầu?

Giản Vi trở lại trong phòng, mệt mỏi mà nằm trên giường, đôi mắt vô thức nhìn lên trần nhà, trong đầu toàn là hình ảnh của Lâm Cẩn Ngôn.

Nhắm mắt lại, muốn đem hình ảnh trong đầu ném ra ngoài thế nhưng lại khiến cho chúng càng trở nên rõ ràng.

Cô lấy di động, mở ra video của buổi tối hôm đó.

Đầy trời pháo hoa, Lâm Cẩn Ngôn áo lông vũ đen dài hai tay khoanh trước ngực, thân thể lười biếng mà dựa vào cây cột trong đình hóng gió.

Cô giúp anh nói ra ước nguyện năm mới.

Anh nhìn cô, tiếng nói chứa sức nặng:" nguyện vọng năm mới là hj vọng Giản Vi có thể đỗ vào trường đại học mình mơ ước."

Giống như một vì sao, đôi mắt anh đen nhánh mà sáng ngời, giống như có lực hút vô hình, đem thân thể cô kéo vào.

Giản Vi chăm chú nhìn đoạn video, nhìn đến hơn 10 phút rốt cuộc từ trên giường ngồi dậy, tắt điện thoại di động, ném tới một bên.

Cô dùng sức đánh vào đầu, âm thầm mắng chính mình: mau ôn thi còn ở đấy miên man suy nghĩ cái gì.

Cô từ trên giường đi xuống, trấn an tinh thần, đi đến bàn học, lại nghiêm túc ôn luyện.

........

Tới gần giai đoạn thi đại học, thời tiết ngày càng oi nóng, nóng đến nỗi giữa trưa ăn một bữa cơm cũng nhễ nhãi mồ hôi.

Tạ Nhu chịu không nổi bèn đi mua kem, Giản Vi cũng đi theo mua một cây.

Hai người vừa ăn vừa trở lại phòng học.

" Vi Vi cậu muốn thi vào trường nào?"

Thi đại học còn chưa đến hai tuần nữa, mọi người đều đã xác định cho mình một mục tiêu rõ ràng mà cố gắng phấn đấu, nhưng cô lại chưa xác định được, lắc đầu nói:" còn chưa biết thi vào trường nào."

Tạ Nhu nói:" cậu thành tích tốt như vậy, thi vào Thanh Hoa hay Bắc Đại đều không thành vấn đề."

Giản Vi cũng muốn thi trường trong thành phố Bắc Kinh, như vậy có thể gần Lâm Cẩn Ngôn một chút, thở dài nói:" hy vọng là vậy."

Chọn trường là rất cần thiết, lớp của Giản Vi lại là ban xã hội, cô vài lần thi thử gần đây kết quả đều tốt, thi vào Thanh Hoa hay Bắc Đại đều không có trở ngại gì lớn.

Nhưng cô gần đây vẫn luôn cố gắng giảm sức ép cho bản thân, nhưng thật ra không có lo lắng gì nhiều, dù sao cũng phải do bản thân mình cố gắng.

Một ngày trước thi, không khí có chút căng thẳng, Tạ Nhu thay đổi đề tài nói:" Vi Vi, chờ tốt nghiệp xong, cậu và Giang Lâm sẽ đến với nhau chứ?"

Giản Vi sửng sốt, có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Tạ Nhu:" sao lại nói như vậy?"

Tạ Nhu cười gian xảo:" Giang Lẫm đối với cậu tốt như vậy, cậu lại không có hứng thú nào sao?"

Giản Vi lắc đầu:" không có, mình chỉ coi cậu ấy là bạn."

Chính xác Giang Lẫm đối với cô rất tốt. Nóng sẽ giúp cô quạt, lạnh sẽ cởi áo của bản thân khoác cho cô, cô mải học không có thời gian ăn cơm, cậu liền giúp cô mua về, có gì ngon đều cho cô, tặng quà, tâm tình cô không tốt sẽ chọc cho cô cười.

Tạ Nhu cười hì hì nói:" Cậu trong lòng chỉ có học tập, chờ tốt nghiệp xong sẽ không nghĩ đến nó nữa."

Giản Vi không biết bản thân nên đáp lại thế nào mới phải, cười cười để kết thúc đề tài.

.............

Trên đường về phòng học, Giản Vi phát giác ra có điều gì đó bất thường, luôn có một đôi mắt nhìn cô chằm chằm, cô lặng lẽ lại gần Tạ Nhu nhỏ giọng nói:" cậu có cảm giác có người đang theo dõi không?"

Tạ Nhu ha ha cười:" nhìn xem cậu xinh đẹp thế nào."

" Không phải, mình cảm thấy như họ đang bàn tán về mình." Mới vừa có mấy bạn học nam đi qua, còn quay đầu lại nhìn cô vài cái, khe khẽ nói nhỏ giống như cười nhạo cô.

Tạ Nhu nhìn khắp nơi:" không có nhan, làm gì có đâu." Cô ấy vỗ vỗ tay Giản Vi:" cậu đừng suy nghĩ linh tinh."

Giản Vi mím môi, cho rằng bản thân suy nghĩ nhiều rồi.

Ở cửa phòng học tầng 4, mấy bạn học nam đứng ở bên ngoài, vừa đi ăn com trở về.

Giang Lẫm cũng ở trong số đó, thân thể lười nhác mà dựa vào ban công, hai tay đút túi quần, thấy Giản Vi nhìn cô nhíu mày rồi cười:" đi ăn cơm "

Giản Vi gật đầu hỏi cậu ấy:" các cậu cũng vậy à?"

Giang Lẫm cười:" không, cậu muốn cùng ăn với mình không?"

Giản Vi nhấp nhấp môi trả lời lại:" không cần."

Nói xong liền xoay người đi vào trong phòng học.

Nhìn phía sau lưng cô, Giang Lẫm khóe mắt co giật, tầm mắt dừng ở trên vết màu đỏ kia.

Đều là những người lớn, cái gì đều hiểu. Cậu ấy đi tới, che phía sau cô lại.

Giản Vi cảm giác được phía sau có một thân hình cao lớn, lập tức quay đầu hỏi:" làm sao vậy?"

Giang Lẫm có chút xấu hổ, cúi người ở bên tai cô thấp giọng nói:" đằng sau quần bị bẩn."

Giản Vi sửng sốt, nhất thời chưa tiêu hóa kịp:" sao cơ?"

Giang Lẫm ho khan một tiếng nói:" cái kia... máu."

Giản Vi nghe xong, đột nhiên mở to hai mắt, vài giây sau, đỏ bừng mặt, theo bản năng đưa tay che lại.

Khó trách vừa nãy bản thân cảm thấy luôn có người nhìn mình, nghĩ đến bản thân cứ như vậy đi trên hành lang, Giản Vi cảm thấy vô cùng mất mặt, hận đất không nứt ra một khe cho cô chui xuống.

Giang Lẫm che cho cô đến vị trí của cô, nói:" ở đây chờ mình."

Nói xong liền chạy đến chỗ cậu, lấy áo đồng phục.

Áo sơ mi trắng, rất rộng.

Cậu đi đến chỗ Giản Vi đưa cho cô:" mặc vào đi có thể che được."

Không phải là biện pháp tốt nhất, Giản Vi hơi do dự, đỏ mặt mà nhận lấy:" cảm ơn cậu Giang Lẫm, tối về mình sẽ giặt sạch, sáng mai mang đến trả lại cho cậu."

Giang Lẫm cong môi cười:" Không có gì, cậu có thể giữ lại làm kỉ niệm."

"Bà dì" tới thăm đột ngột, không có chuẩn bị liền tìm bạn học mượn tạm, sau đó mặc áo của Giang Lẫm ở bên ngoài.

Áo của cậu ấy rất rộng, dài qua đùi, đem vết bẩn trên quần che lại.

Tuy rằng mặc áo của bạn học nam bên ngoài rất kỳ quái, nhưng xét cho cùng vẫn tốt hơn là không có.

Giản Vi mặc áo của Giang Lẫm quay lại phòng học.

Giang Lẫm thấy vậy, nhướng mày cười:" Giản Vi không ngờ cậu mặc áo của mình lại đẹp như vậy nha."

Giản Vi xấu hổ, đỏ mặt ngồi vào vị trí.

Từ buổi chiều đến tối, Giản Vi đứng ngồi không yên, chưa bao giờ cô mong tan học như lúc này.

Qua vài tiếng, khi đồng hồ điểm 9 giờ 40 chuông tan học cũng theo đó vang lên, Giản Vi bật dậy, nói với Tạ Nhu một tiếng, vội vôin vàng vàng khoác cặp sách chạy ra ngoài.

Một mạch chạy đến cổng trường,nhìn ngó ven đường.

Buổi tối tan học, chỗ cô ở cách trường khá xa nên việc đưa đón đều do bác Lý phụ trách.

Xe liền dừng lại ở dưới gốc cây, cô ánh mắt sáng lên, lập tức qua đó.

Nhưng mà vừa kéo cửa xe ra, cô tức khắc liền trợn tròn mắt, đôi mắt mở tròn xoe, kinh ngạc hỏi:" Lâm Cẩn Ngôn sao lại là anh?"

Lâm Cẩn Ngôn đang gọi điện thoại, nghe thấy tiếng mở cửa, liền quay đầu lại, tầm mắt dừng lại trên đông phục nam sinh ở trên người cô, sắc mặt tức khắc tối sầm, liền lạnh giọng nói:" cứ như vậy, ngày mai nói tiếp."

Nói xong liền cúp điện thoại, chau mày, đôi mắt nhìn chằm chằm chiếc áo trên người cô, giọng nói mang theo vài phần tức giận:" cô nhìn xem mình đang mặc cái gì?"

Giản Vi sững sờ, đáp:" đồng, đồng phục...."

Lâm Cẩn Ngôn đen măt:" cô không có quần áo?"

Giản Vi bị Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên nổi giận dọa sợ, trắng bệch mặt, đứng ở bên ngoài ngơ ngác mà nhìn anh.

Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, tức giận nói:" lên xe!"

Giản Vi bị dọa sợ tới nỗi rụt vai lại, ngoan ngoãn lên xe.

Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, thấy cô hơi cúi đầu, thân người ngồi một góc, sợ hãi, lúc này mới ý thức được bản thân đã dọa cô.

Anh giơ tay day ấn đường, đem bực bội áp xuống, ngữ khí hơi hòa hoãn một chút:" áo của ai?"

Giản Vi nhấp nhấp môi, ngẩng đầu đáp:" Giang, Giang Lẫm."

Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày:" cô mặc áo của cậu ta làm gì?"

Giản Vi mặt hơi hồng, nhỏ giọng nói:" quần bị bẩn."

Lâm Cẩn Ngôn hơi giật mình, tầm mắt liền dừng trên quần cô.

Quần màu trắng, Giản Vi lại đỏ mặt liền lập tức hiểu ra.

Nhưng nhìn trên người mặc áo của tên đàn ông khác, tâm tình lập tức cảm thấy khó chịu, trầm mặt giáo huấn cô:" cũng không thể mặc như vậy."

Giản Vi gật đầu:" tôi về liền thay ra."

Lâm Cẩn Ngôn nhìn cái áo chướng mắt nói:" bây giờ thay ra."

" A!" Giản Vi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh.

Lâm Cẩn Ngôn liếc cô một cái:" cởi ra."

Ánh mắt không cho phép cô từ chối, Giản Vi mím môi, nghĩ dù sao cũng ngồi ở trên xe cungc không sợ lộ, đơn giản gật đầu, đem áo cởi ra.

Lâm Cẩn Ngôn trực tiếp cầm lấy ném ra chỗ khác.

Giản Vi nhìn thoáng qua, muốn nói cái gì, nhưng nhìn sắc mặt của anh, lời nói đến bên miệng, lập tức nuốt xuống.

Xe rốt cuộc cũng khởi động, Lâm Cẩn Ngôn đen mặt, không nói một lời.

Giản Vi thấy vậy bèn mở lời:" sao hôm nay anh lại tới? bác Lý đâu?"

" Có việc."

Lâm Cẩn Ngôn kiệm lời như vàng, quả thực không muốn cùng cô nói chuyện.

Giản Vi cũng không nói, nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn, nhịn không được hỏi:" Lâm Cẩn Ngôn anh vì cái gì lại tức giận như vậy?"

Lâm Cẩn Ngôn ghé mắt nhìn cô một cái, hỏi lại:" quần áo của đàn ông có thể tùy tiện mặc?"

" Tôi cũng không phải từng mặc qua áo của anh sao?" sợ anh quên còn cố ý nhắc nhở:" lúc ăn tết, mặc áo lông vũ."

Lâm Cẩn Ngôn trầm mặt nói:" không giống nhau."

Giản Vi không hiểu:" có chỗ nào không giống nhau?"

Lâm Cẩn Ngôn nhíu mày, nhìn chằm chằm cô, hỏi:" muốn cùng tôi tranh luận sao?"

Giản Vi mếu máo:" anh vô duyên vô cơ mắng tôi, tôi hỏi hai câu làm sao?"

" Tôi mắng cô?"

Giản Vi kinh ngạc mở to mắt nói:" anh không mắng?"

Lâm Cẩn Ngôn trầm khuôn mặt, thề bản thân mình không có mắng.

Giản Vi ủy khuất, nhỏ giọng nói:" Lâm Cẩn Ngôn, anh muốn tôi xin lỗi."

Lâm Cẩn Ngôn ghé mắt nhìn cô một cái, không đáp.

Suốt dọc đường không nói chuyện, xe chạy đến sân, Giản Vi liền mở cửa xuống xe, không có chờ Lâm Cẩn Ngôn lập tức đi vào trong nhà.

Lâm Cẩn Ngôn đỗ xe lại, bước nhanh ra ngoài, đuổi theo cô gần cửa nhà cầm lấy tay cô.

Giản Vi giật mình, quay đầu lại nhìn anh.

Đen mặt, không cảm xúc.

Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, thật lâu sau bất đắc dĩ mở lời:" tôi sai rồi, không nên mắng cô, đừng nóng giận, được không?"

Giảm Vi miệng gắt gao mím chặt, nghe xong mới nhìn anh một cái, tức giận, không nói một lời.

Lâm Cẩn Ngôn cả đời này chưa từng xuống nước năn nỉ ai như vậy, thấy cô tức giận, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, giơ tay xoa nhẹ đầu cô:"đừng tức giận được không?"

Giản Vi suy nghĩ, sau một lúc lâu, mới hừ một tiếng mà trả lời anh:" tôi chấp nhận."

Lâm Cẩn Ngôn khóe miệng hơi cong, vỗ vỗ đầu cô:" vào trong đi, ngủ sớm một chút."

Giản Vi gật đầu, nhìn anh:" anh cũng vậy."

Nói xong liền xoay người, mở cửa đi vào trong nhà."

Chuẩn bị lên lầu chợt nhớ ra anh chưa trả lời câu hỏi của cô, quay đầu lại:" anh vừa rồi còm chưa trả lời tôi, vì sao lại tức giận?"

Lâm Cẩn Ngôn:" bởi vì quần áo quá xấu."

Giản Vi:"...."

.....

thông báo: vì từ giờ cho đến giữa tháng sau mình phải ôn và thi cuối kì nên mình sẽ tạm nghỉ edit một thời gian. Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ mình từ chương đầu tiên đến giờ, chúc các bạn giáng sinh an lành và một năm mới bình an, vui vẻ. Hẹn gặp lại các bạn sớm nhất😘😘😘


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.