Tôi tên là Nhan Tiểu Đình, sinh vào đúng đêm Trung thu, năm nay hai mươi tuổi.
Khi tôi sinh ra, nhà tôi rất nghèo, cha mẹ tôi bận rộn quá nhiều việc, đến nỗi quên luôn cả việc phải đi làm giấy khai sinh cho tôi.
Mãi đến khi tôi được làm giấy khai sinh, cán bộ hỏi ngày sinh của tôi, cha lại trả lời là ngày 15/8, cán bộ tưởng đó là ngày sinh dương lịch, nên ghi luôn vào hồ sơ như vậy.
Khi đó nhà tôi nghèo lắm, trước tôi còn hai chị gái nữa, cha mẹ tôi làm quần quật đủ việc vẫn không đủ nuôi một nhà sáu miệng ăn: bà nội tôi, cha mẹ tôi, và ba chị em tôi.
Bà nội tôi là một người cổ hủ, trọng nam khinh nữ, ba đứa cháu gái ngoan ngoãn hiếu thảo cũng chẳng đủ làm cho bà vui lòng được.
Bà mắng nhiếc đay nghiến mẹ tôi rất nhiều, mắng mẹ là đồ không biết đẻ, thậm chí còn tạo áp lực bắt mẹ tôi phải sinh bằng được cháu trai cho bà thì thôi.
Mẹ tôi thì hiền khô, bị bà mắng mẹ cũng chỉ biết ấm ức khóc một mình.
Cũng may cha tôi không như bà, đối với ông con nào cũng là con, quan trọng là lớn lên nó phụng dưỡng hiếu thảo với mình là được.
Không nhờ cha tôn trọng mẹ thì với sự đay nghiến của bà, chắc mẹ tôi đã đưa ba chị em tôi bỏ đi biệt xứ từ lâu.
Các chị tôi từ bé đến lớn đều không biết được tổ chức sinh nhật là gì, nhiều lúc nhìn hai chị bị bà mắng, tôi thương các chị và giận bà lắm! Tôi thì may mắn hơn, vì sinh đúng vào đêm Trung thu, sẵn bánh kẹo hoa quả đó, cha mẹ tổ chức sinh nhật cho tôi luôn, bà cũng không có ý kiến gì về chuyện này.
Cha kể rằng năm tôi ba tuổi, bà đi chùa xem quẻ, thầy nói tôi là phúc tinh của cả nhà, nên bà cũng không mắng tôi nhiều như các chị.
Nhà tôi ở chỗ hoang vắng nhất trong thôn, sau nhà có con suối, lội qua suối đi một đoạn là vào đến núi.
Ban đêm đủ thứ âm thanh vọng vào nhà, nghe rõ mồn một, khi thì tiếng ếch kêu, khi thì tiếng chim lợn, khi thì tiếng mèo hoang, .....!Bây giờ đã lớn tôi còn thấy bớt sợ một chút, chứ hồi còn bé, những âm thanh rùng rợn đó quả là ám ảnh tuổi thơ của tôi.
Đêm Trung thu năm tôi mười tám tuổi, chuẩn bị vào đại học.
Chị cả tôi khi đó hai mươi hai, chị hai tôi hai mươi, hai chị học xong cấp ba đều lấy chồng sớm, lấy người trong thôn.
Một phần vì nhà nghèo quá không nuôi nổi hai chị đi học đại học, một phần có lẽ cũng vì hai chị muốn giải thoát sớm khỏi ngôi nhà này, không phải ngày ngày nghe những lời mắng nhiếc của bà nữa.
Đêm Trung thu hai chị có ghé nhà chơi một chút, tặng quà sinh nhật cho tôi, rồi lại về nhà chồng ngay.
Bà nội và cha mẹ tôi đã đi ngủ trước, còn một mình tôi, tôi ngồi giữa sân ngắm trăng, trong lòng lo sợ tương lai mình cũng sẽ giống như hai chị: không được học đại học, phải lấy chồng sớm, cuộc sống quanh quẩn trong cái thôn nhỏ bé này.
Tôi không nhịn được chảy nước mắt khóc.
Bỗng bên tai vang lên tiếng hát, tôi nhận ra đó là tiếng của bọn trẻ con trong thôn đang hát hò đi chơi Trung thu.
Tôi nhấc chân đứng dậy, đi ra bờ suối sau nhà, xem bọn chúng chơi đùa.
Bọn chúng mỗi đứa trên tay cầm một chiếc đèn lồng, hát hò rôm rả, những chiếc đèn lồng xanh đỏ vàng đủ màu đủ loại làm tôi nhìn đến hoa cả mắt.
Bỗng tôi chú ý đến một đứa bé gái đi cuối cùng, trên tay cầm một cái đèn lồng màu trắng đơn giản.
Đứa bé mặc trên người bộ đồ đỏ rực, trông bụ bẫm đáng yêu, nhưng kỳ lạ là tôi chưa thấy nó trong thôn bao giờ.
Không biết là con nhà ai?
Đứa bé đi rất chậm, sớm đã bị bọn trẻ phía trước bỏ xa, một mình nó cầm cái đèn lồng, lủi thủi đi sau cùng.
Khuôn mặt nó bụ bẫm, trắng tròn như mặt trăng, hai bím tóc ngoe nguẩy, khiến tôi thấy thật hảo cảm.
Tôi vốn đang định đi về phía nó bắt chuyện làm quen, thì thật bất ngờ, nó cũng đang đi hướng về phía tôi thì phải!!!
Trong lòng tôi thích thú, vội vẫy vẫy nó, cố nói bằng giọng nhí nhảnh:
"Chào tiểu cô nương! Con nhà ai mà xinh quá ta!"
Đứa bé không đáp, như thể nó không nghe thấy gì, làm tôi thấy hơi cụt hứng.
Khuôn mặt nó nghiêm túc lạnh lùng không hợp với lứa tuổi trẻ con một chút nào, khiến một đứa nghiện xem phim xuyên không như tôi phải hoài nghi trong lòng, đứa trẻ này thật kỳ lạ, không phải nó xuyên từ cổ đại đến đây đấy chứ?
Đứa bé dí cây đèn lồng trên tay nó vào tay tôi, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mấp máy:
"Của cô."
Tôi đần người nhận lấy, nó cho tôi cái đèn lồng này ấy hả? Chưa kịp hỏi gì thêm thì nó đã chạy vụt đi, lúc này sao nó lại chạy nhanh không tưởng tượng được, loáng cái đã đuổi kịp lũ trẻ đằng trước, đi lẫn vào bọn chúng.
Còn lại tôi ngồi ngốc nghếch nhìn cái đèn lồng trên tay, xoay đi xoay lại ngắm nghía, chẳng có gì đặc biệt cả.
Cái đèn lồng kiểu dáng đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, chỉ là một cái khung tròn, bên ngoài bọc vải trắng, ở giữa bên trong đốt một cây nến, nhìn từ ngoài vào cảm giác như mặt trăng đang tỏa sáng..