Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Mẹ Ơi~ Diêu Tổng Đứng Ngoài Cửa! - Chương 29: Anh ăn giúp tôi đi. : truyenyy.mobi

Mẹ Ơi~ Diêu Tổng Đứng Ngoài Cửa!

Chương 29: Anh ăn giúp tôi đi.




khi cô trở về thì Diêu Trì vẫn không thấy bóng dáng, cô dọn đồ, đi thẳng ra phòng bếp cất đồ đạc, sau đó mới đi lên phòng thay quần áo.

Chỉ cần nghĩ đến việc chuẩn bị làm bánh thì tâm trạng cô rất tốt. Nụ cười dường như đọng lại trên khóe môi không tàn, trong miệng ngâm nga một bài hát không lời, cô đinh ninh trở về phòng.

Khi Tần Tâm Ly chuẩn bị mở cửa phòng thì giọng nói của Diêu Trì vang lên làm cô hết hồn giật mình.

" Cô đi đâu mới trở về?".

Hắn không biết đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, cô hiện tại hắn đang đứng rất sát bên cô, cô cảm thấy như thế quá gần, vì thế chủ động lùi lại, cô ngước nhìn hắn, thấy hắn đang khó chịu không biết vì cớ gì.

" tôi đi siêu thị mua ít đồ, như thế không được sao?".

Khi cô nói ra câu này, vẻ mặt cau có của hắn cũng dịu đi.

" Ừ, tôi chỉ hỏi vậy thôi". Nói rồi quay lưng đi xuống lầu.

Tâm Ly nhìn theo bóng lưng của hắn không hiểu gì cả, người này càng ngày càng kỳ lạ, cô bất chợt nghĩ lại câu chuyện mà Mộc Tiểu đã kể cho cô nghe trước đó, xét về phương diện của cô thì Diêu Trì rất được, bỏ qua tính cách thì sẽ là một người đàn ông tốt.

Cô sống chung với hắn không thấy hắn la cà bên ngoài, cũng không thấy hắn có gì dính líu đến những nữ minh tinh hay tạo scandal, hắn luôn cô độc một mình.

Cô tin chắc nếu có người nghiện ý yêu hắn thì sẽ chấp nhận bao dung tất cả của hắn, Diêu Trì cũng không phải là người xấu đúng không?.

Cô khẽ cười, cô cũng không nghĩ nữa, nghĩ quá nhiều rồi đâm ra loạn mất thôi. Tần Tâm Ly bước nhanh vào phòng thay quần áo rồi xuống lầu chuẩn bị làm bánh.

Tần Tâm Ly thành thạo lấy nguyên liệu đổ bột ra bát, đập thêm trứng gà, tách lòng đỏ trứng riêng rồi đổ vào khuấy đều, cô lại kiểm tra lò nướng, vặn ở áp suất phù hợp, chờ đánh tan trứng gà, cô dọn khay, đổ bột vào trong những cái khuôn đó đem đặt vào lò nướng.

Làm xong rồi Tần Tâm Ly lại quay ra rửa trái cây, cắt nó thành hạt lựu nhỏ trông rất đẹp mắt.

Cô làm hơn 30 phút đồng hồ, thời gian này tính ra cũng đã là nhanh rồi, Bây giờ chỉ còn chờ bánh chín nữa là xong, lúc này Tần Tâm Ly mới có thời gian nghỉ ngơi, cô rót đầy một cốc nước lạnh, một hơi uống hết. Sau đó lại đến việc đổ thạch vào trong khuôn.

Trong quá trình đó luôn có ánh mắt giỏi theo của Diêu Trì, bây giờ đột nhiên hắn có thói quen, cho dù thời điểm nào thì ánh mắt vẫn muốn dõi theo cô, hắn luôn tò mò cô đang làm gì, lúc nào cũng phải liếc nhìn cô, đơn giản chỉ là muốn nhìn.

Cô lại đang muốn làm món gì đây, hắn rất tò mò.

Tần Tâm Ly bận đến rối tin rối mù, dụng cụ chất đầy ra bàn, khi nãy trong lúc khuấy bột mì thì cũng có một chút bột vương vãi ra mặt bàn, cô lại có một chút sơ ý quẹt lên mặt tạo thành một đường trắng trắng trong rất hài hước.

Trong bếp, Tần Tâm Ly vì chuyện đổ thạch mà vui vẻ, hắn dõi mắt theo cô cũng bất giác cười theo, Hắn lại không hiểu mình đang cười cái gì liền nghiêm mặt trở lại.

" có cần tôi giúp gì hay không?". Diêu Trì thả bài báo lên sofa, đi vào hỏi cô như thế.

Đột nhiên bị hỏi, đương nhiên là có bị bất ngờ, với lại cô cũng đang cần người giúp, vì vậy cô cũng không ngại.

" có, có, anh đợi tôi một chút".

Tần Tâm Ly thả khay thạch xuống, đi đến lò nướng đợi thêm 2 phút nữa, khi nghe một tiếng "ting" cô liền lấy bao tay đeo vào, mở cửa lò, lấy hai khay bánh ra ngoài.

Bánh nướng màu vàng nóng hổi tơi xốp hiện ra trước mặt Diêu Trì, làm hắn lại thêm kinh ngạc, cô thật làm cho hắn phải thay đổi suy nghĩ nhiều lần.

Thật ngon, thật muốn ăn thử, hắn cảm thấy mình thất thố liền ho nhẹ một cái, Tần Tâm Ly thì không phát hiện ra hắn đang bối rối, cô chỉ mải mê làm công việc của mình.

Cô lấy một đĩa trái cây đã được cắt sẵn đưa cho hắn:" anh giúp tôi rải chúng lên mặt bánh nhé".

"....Được".

Lần đầu tiên đi làm việc này, Diêu Trì hơi cứng ngắc, Hắn dùng ngón tay thon dài quanh năm suốt tháng chỉ cầm bút của hắn, cầm lên vài hạt trái cây đã chỉnh tề, cảm thấy có chút xa lạ bất trắc.

Diêu Trì rất vất vả rải vài hạt lên trên bề mặt phẳng, cảm thấy không hài lòng liền lấy thêm vài hạt nữa, Thanh Thủy Giao vừa đổ thạch xong, đang chờ thạch đông lại, cô quay sang thì phát hiện trên mặt cái bánh kia đã nhét đầy trái cây.

Cô nhanh chóng đi tới ngăn hắn lại:" không cần phải nhiều như thế đâu...như thế này nè".

Cô thật sơ ý quên mất phải chỉ dẫn cho hắn, cô lấy một vài hạt, sau đó rãi nhẹ nhàng lên mặt bánh. Những hạt trái cây trải đều vô cùng tinh tế, khác sao với Diêu Trì.

" ...Được rồi, tôi hiểu rồi".

"Anh thử đi". Cô đưa khay bánh cho hắn.

Hắn bắt chước theo động tác của cô, cầm vài hạt rải xuống cái bánh thứ ba, lần này có hơi nhiều nhưng không giống lần trước, cũng coi như là miễn cưỡng chấp nhận.

" đúng rồi, anh thật giỏi". Cô không tiếc lời khen ngợi, trong lòng Diêu Trì cũng có chút cảm giác thành tựu, dù là vậy nhưng ngoài mặt thì vẫn lạnh te.

" cô không cần phải khen, tôi tự biết".

Hắn nói xong thì tiếp tục trang trí cho những cái bánh còn lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.