Trong sảnh điện, mấy người vốn đang ồn ào huyên náo lập tức ngừng lại,
Cửa điện mở ra, mọi người nhìn thấy Vương Cẩm Hề một thân trường bào đỏ tươi tựa sắc giá y hiên ngang tiến vào, theo sau là hai người Bạch Ngôn cùng Huyền Hoa.
Dung nhan tinh xảo, hai sợi tóc mai phía trước vòng ra cố định ở phía sau bằng một đóa hoa dị sắc,
Đồng tử mang sắc đỏ tươi nhàn nhạt phóng lớn, nàng liếc nhìn về phía người đang được các trưởng lão vây quanh.
Giữa không gian điểm trang bởi linh khí tinh thuần, một thân kiếm quang màu xanh lam của nam nhân cùng gương mặt tuấn mỹ sắc sảo, trông vô cùng nổi bật. Nếu nói Bạch Ngôn đẹp theo kiểu thư sinh nho nhã, Huyền Hoa là công tử phong lưu tiêu sái, thì người trước mặt này chính là bá vương tuyệt sắc, khí thế áp bức người nhìn.
Người kia nhìn thấy nàng, rất nhanh liền quỳ một chân xuống hành lễ,
Môi mỏng nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt đen như mực tràn đầy linh khí, thanh âm mềm mại uyển chuyển,
"Đệ tử Bắc Phong tham kiến các vị tiền bối."
Số 23 khẽ liếc hắn một cái,
"Ngươi đa lễ rồi, đứng lên đi."
Một lão nhân áo xám cẩn thận bước lên, đưa tay giới thiệu với nàng,
"Vương thượng, đây là Bắc Phong, đệ tử chân truyền của phái ta. Thiên cơ siêu phẩm, vạn người có một. Hơn một năm trước vào núi bế quan tu luyện, đáng lẽ trong lễ thu nhận đệ tử đã xuất hiện, nhưng do một vài lí do nên bây giờ mới xuất quan."
Thiếu nữ gật đầu một cái, ánh mắt chăm chú nhìn nam nhân, không có nửa điểm vui buồn.
Bắc Phong trên mặt thì bình tĩnh như nước không một gợn sóng nhưng trong lòng lại lo lắng căng thẳng,
Vương thượng của điện Nguyệt Thiền, trước đây nàng từng gặp vài lần đi với Huyền Hoa, mờ nhạt lại lạnh lùng nên không quá để tâm. Không ngờ sau một năm lại thay đổi lớn đến vậy.
Kiêu ngạo, bá khí, còn có... xinh đẹp...
Số 23 phất tay, một hộp gấm nhỏ hiện ra, liền đưa cho nam nhân,
"Chúc mừng xuất quan."
Bắc Phong sắc mặt tỏ ra hết sức bình tĩnh, đưa tay nhận lấy, lật qua lật lại nhìn xem,
Là linh thảo quý hiếm, dùng để luyện chế đan dược tu vi cũng sẽ tăng rất nhiều...
Người trước mắt không có địch ý, trong lòng nàng nhất thời cũng thư thả ít nhiều,
Huyền Hoa cùng Bạch Ngôn cũng đưa tặng phẩm, Bắc Phong cũng không tiện từ chối.
Bất chợt bạch y nam tử phía sau gấp lại quạt, lay lay ống tay áo hồng y nữ tử,
"Vương sư muội, tối nay dưới nhân giới có hội hoa đăng đó?" Bộ dáng chờ mong
Số 23 ngước mắt nhẹ nhàng liếc nhìn hắn, hơi nhướng đuôi mày,
"Nhớ giữ lời đấy."
Nam nhân mỉm cười rạng rỡ,
"Tất nhiên, ta sao có thể thất hứa với Vương sư muội chứ!"
Hai người quay lưng, nhấc chân đi ra, Bạch Ngôn cũng không có gì làm, rảnh rỗi bám theo,
Bắc Phong đang ngẩn ngơ ngắm nàng, cũng hoảng hồn trở lại, nhìn theo cái tổ hợp ba người dần đi xa...
...
Sâu trong điện Nguyệt Thiền,
Thiếu nữ ngồi xếp bằng trên giường, không ngừng ổn định thân thể, xung quanh hắc khí tỏa ra không giảm,
Bất chợt nàng mở bừng hai mắt, hai đạo khói đen nháy mắt xé rách không gian, xuyên qua vạn dặm vô tận bay ra ngoài, rất nhanh lại bị giữ lại, dưới lực kéo mạnh mẽ ngoan ngoãn trở lại, bị hút vào một khẩu súng đỏ rực như máu,
Huyền Hoa sắc mặt lo lắng ngồi đối diện nàng, thấy thiếu nữ đã ổn định liền vội vã đưa nước qua, vươn tay ra đỡ người dậy.
"Muội không sao chứ? Nội đan..."
Thiếu nữ nặng nề thở dài một tiếng, tay nắm chặt chăn ở một bên, vò đến nhàu nát, con ngươi đỏ bừng,
"Vỡ nát rồi, không thể khôi phục. Dư chấn của vụ lôi đài, thật không ngờ lại mạnh đến thế. Sớm muộn ta cũng..."
Đều tại cái thân thể rách nát này, vốn bị trúng độc, lại bị nàng cưỡng ép dùng sức quá mức một lần, liền sắp hỏng.
Thời gian không còn nhiều...
Huyền Hoa đưa tay chặn lại lời nàng, khẽ gật đầu, hốc mắt lại hơi ươn ướt,
"Đủ rồi Cẩm Hề."
Thiếu nữ nghe tiếng gọi, mỉm cười vươn tay xoa đầu hắn,
"Cũng chưa chết, ngươi khóc cái gì."
Huyền Hoa ấm ức, đột ngột ôm chặt lấy nàng,
Sỗ 23 sững sờ một chút, lại đưa tay vỗ hắn vài cái.
"Được rồi, bình tĩnh một chút, tối nay còn đi hội hoa đăng nữa."
Cạch một tiếng rất nhỏ, nàng liền quay đầu nhìn qua,
Chỉ thấy Liên Tử đứng đó, tay cầm một hộp nhỏ màu sắc bắt mắt, ý cười trong mắt đều thu lại, yên lặng nhìn mình chằm chằm, ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo.
"Sư tôn thứ lỗi, làm phiền rồi."
Thiếu niên trầm giọng nói, dời mắt, xoay người bỏ đi.
Số 23 cũng không quan tâm, dù sao hắn cùng nàng cũng không mấy liên quan.
Nếu không phải tại hắn, thân thể này cũng không trở lên tàn tạ đến mức nàng phải ép ra một phần thần hồn để giữ lại sự sống,
Đợi đến lúc nội đan của nàng tan biến hết, đành vậy...
Liên Tử một đường không quay đầu,
Hắn đi thẳng đến trúc xá phía sau núi mới ngừng lại, ném hộp nhỏ trên tay xuống đất,
Bánh ngọt bên trong bị lực mạnh tác động, rơi ra, nát thành mảnh vụn...
Thiếu niên chậm rãi ngồi xuống, đôi mắt thâm thúy sâu thẳm yên lặng nhìn về vô định.
Lát sau hơi ngẩng đầu lên, một mình nghiêng đầu nhìn về phía nội viên cách nơi này không xa, môi mỏng khẽ cong lên vô cùng xinh đẹp,
"Tại sao?"
Hắn lẩm bẩm những lời này trong lòng, chỉ cảm thấy nơi mềm mại nhất đáy lòng tựa như bị người ta hung hăng tổn thương, đau đớn vạn phần.
Tâm ma lại động đậy không yên.
Ta không cầu ngươi đối xử tốt với ta, cũng không cầu ngươi hiểu tấm lòng ta, không cầu đời này kết duyên, cũng chẳng quản người đối với ta căm ghét hay khó chịu...
Chỉ dám hèn mọn cầu mong đoạn đường này, dù là quan hệ sư đồ cũng được, nắm tay người một chút, ôm người một chút, cùng người bước đi...
Cuối cùng lại cho ta thấy một cảnh như vậy, người bảo ta phải làm thế nào?