Tiếng cười lanh lảnh và kéo dài như chuông reo vang vọng khắp yến sảnh cung điện,
Mọi người đều chú ý về nơi phát ra tiếng cười đó, bên trái ngai vàng,
Một thân váy đỏ rực như máu tươi lướt nhẹ đến, những bông hoa bỉ ngạn đỏ thẫm nhẹ nhàng đung đưa trên làn váy theo từng chuyển động,
Nàng đi chân trần trên nền đá hoa cương, tiếng lục lạc phát ra từ chiếc vòng buộc ở mắt cá chân của nàng rung theo từng nhịp bước, đinh đinh đang đang vô cùng dễ nghe,
Người con gái cao quý diễm lệ bước đến trước mặt Hắc Lão Gia, mỉm cười, nụ cười vui vẻ nhưng tràn ngập sự chết chóc
"Công chúa An An. À mà không! Giờ cô không còn là công chúa nữa rồi!" Lão già gằn giọng
"Cô muốn tận mắt chứng kiến cái chết của ba mình sao? Hay là cảnh tôi soán ngôi ông ta?"
Hắc lão gia nói bằng giọng châm chọc
"Phải chăng ông nghĩ mình đã thắng?"
"Tất nhiên rồi thưa công chúa! Người của tôi đã bao vây toàn bộ chỗ này và đánh bại tất cả trọng yếu của vương quốc rồi! Cô và tên người hầu bé nhỏ của cô không thể làm gì được nữa đâu! Nên ngoan ngoãn chịu trói đi!"
"Ông nên biết rằng..."
Xoẹt! Một thanh kiếm đâm xuyên qua bụng Hắc Lão, hắc y nhân vừa theo lão ta đã động thủ không chút thương tình với chủ nhân
"Tôi luôn luôn là người chiến thắng trong mọi trò chơi!"
Phiền phức ngập trời ta một tay cũng có thể giải quyết!
Hắc Lão khụy xuống, một tay cố gắng chống đỡ, tay còn lại run run chỉ về phía Số 23
"Cô...An An..."
Cùng lúc đó, đám hắc y nhân đang chế ngự các quan chức trong triều đều đột ngột quay qua chế ngự tất cả người của gia tộc Hắc Huyết
"Ông nghĩ chính bản thân mình thông minh lắm đúng không?"
"Không thể nào...Không thể có chuyện như vậy xảy ra..." Hắc Lão lẩm bẩm
Ông ta đã chuẩn bị kế hoạch này từ rất lâu, nó vô cùng chặt chẽ và hoàn hảo, sao có thể bị đánh bại dưới tay một con nhóc vắt mũi chưa sạch?
"Người của ta... đều vô cùng trung thành, sao ngươi có thể...?"
"Con người ai ai cũng có điểm yếu! Điểm yếu nhất của họ chính là cái thứ 'tình thân'! Nắm được nó thôi thì tôi sẽ điều khiển được tất cả!" Số 23 nhẹ giọng giải thích
"Hơn nữa tôi cũng không thể thành công nếu không có sự sơ sót của ông"
"Sơ...sơ....sót?"
"Đúng vậy! Sơ sót lớn nhất trong kế hoạch của ông..." Số 23 chỉ tay về phía Lục Thiên Ly đang đứng sau Lãnh Thiên, mặt tái mét "Chính là cô ta!"
"Lục Thiên Ly ơi, Lục Thiên Ly à! Cô sao mà ngu ngốc vậy chứ? Cô nghĩ là do sơ sót của tôi nên cô mới thoát ra khỏi cái ngục tối tăm đó à? Lại còn có thể lấy được bản đồ quân sự trọng yếu của triều đình nữa chứ?"
Lục Thiên Ly trở nên hoàn toàn mềm nhũn, ngã dưới chân Lãnh Thiên
"Cô! Là do cô giăng bẫy tôi!"
"Bingo! Đoán chuẩn lắm! Nếu không thì làm sao tôi tìm được chỗ của tộc Hắc Huyết đây! Cám ơn nhiều nha!" Cảm giác lợi dụng hào quang nữ chủ và tình tiết truyện thật là tốt
Hắc Lão Gia dường như tuyệt vọng hoàn toàn, ông cứ nghĩ cơ may đã đến với mình khi Lãnh Thiên- con trai ông dẫn cô ta kèm theo bản đồ quân sự của hoàng gia đến, nào ngờ đó chỉ là một cái bẫy. Ông ta dùng chút sức tàn cuối cùng ôm lấy vết thương, giơ tay về phía Lãnh Thiên và Lục Thiên Ly, quát lên
"Mày! Thằng nghiệt súc! Tại sao tao không bóp chết mày từ lúc sinh ra cơ chứ!"
Về phía công chúa An An này, Hắc lão tự nhiên cũng hiểu rõ tình hình bây giờ, liền quỳ hẳn xuống, không còn kiêu ngạo cũng không tự ti mở miệng nói một câu,
"Quả thực... lão đã thua ngài rồi, công chúa..."
Nói xong câu đó, cũng là câu cuối cùng của cuộc đời ông ta...
Số 23 làm dấu tay miễn lễ, nhìn chằm chằm người đã chết vài phút, liền quay đầu bước đến gần ngai vàng, đỡ đức vua dậy,
Sau đó yên vị trên ngai vàng, đầu đội mũ miện vàng mà ám vệ đưa tới,
Thiếu nữ một thân xa hoa đội vương miện vàng, cao quý ưu nhã, phảng phất tập trung ánh mắt của cả thế giới,
Cô khẽ cười tủm tỉm ngọt ngào, hỏi,
"Từ hôm nay ta sẽ làm vua của vương quốc này! Chắc là không ai phản đối đâu nhỉ?"
Trong lúc nhất thời, thiếu nữ giống như nhớ ra cái gì, lại tiếp,
"Còn bọn họ..." Chỉ tay về phía tộc Hắc Huyết, cô tiếp "Bắt tất cả xung nô lệ, ngoại trừ hai con trai lớn nhất của Hắc Lão thì để lại, tiếp quản chức vị trong triều. Lục Thiên Ly, bán vào thanh lâu làm kĩ nữ, không được để sổng. Còn Lãnh Thiên thì thả ra, hạ lệnh phong sát trên toàn vương quốc, bất cứ ai không được tiếp nhận hắn. Lệnh của ta, lập tức thi hành."