Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá! - Chương 188: [TG7] Diễn như nhân sinh (17) : truyenyy.mobi

(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 188: [TG7] Diễn như nhân sinh (17)




🕺🏻Chương 188💃🏻

🍀🍀Diễn như nhân sinh: Ảnh đế hai mặt, quá luyến ta (17)🍀🍀

Edit: Thuần An

♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️  •  ♓️ >

Lúc trước cũng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, bà thế nhưng cũng không phản đối. Làm hại con gái còn rời nhà đi ra ngoài.

Bất quá, bà tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì: "Nói Li Li, hai con sao lại cùng nhau trở về?"

Vô Dược nhớ tới cô còn chưa nói với bà việc Đoạn Vân Thần là bạn trai của cô, mở miệng nói: "Bọn con ở bên nhau, anh ấy hiện tại là bạn trai con."

Giang Mợ Nguyệt tựa hồ có chút kinh ngạc, có chút khó hiểu mở miệng: "Con lúc trước không phải bởi vì..."

Cảm giác được bà mới mở miệng, áp khí của nam nhân bên cạnh yên lặng thấp xuống, Vô Dược không chút suy nghĩ liền lập tức nói: "Không phải!"

"A?" Giang Mợ Nguyệt phản xạ đột nhiên có chút dài, không có phản ứng lại.

Vô Dược mở miệng nói: "Con chỉ là bởi vì mấy anh nói con chẳng làm nên trò trống gì, con mới suy nghĩ muốn chuồn ra ngoài một phen để làm nên sự nghiệp, căn bản không biết đến việc mẹ nói kia."

Sau khi Giang Mợ Nguyệt nghe hiểu mới xán xán* mở miệng: "Mẹ đã nói mà! Mẹ cũng chưa nói cho bọn họ, sao con lại biết trước được."

*Xán xán: Giống kiểu 'A, hiểu ra rồi!' đấy

"..."

...

Vô Dược cùng Đoạn Vân Thần ở Đông Phương gia ngây người nửa tháng, trong đó có một lần Đông Phương Chúc quay về nhà. Vô Dược tiện nói ra việc muốn cùng anh kết hôn. Ông không có cự tuyệt.

Đem sổ hộ khẩu giao cho Vô Dược, nói dù sao bọn họ gần đây cũng không dùng đến.

"..."

——

Sau khi Vô Dược trở về không bao lâu, bộ phim bọn họ đóng đã trải qua xét duyệt, bắt đầu chiếu lần đầu.

Thời điểm phim tuyên truyền cùng với ảnh tuyên truyền phát ra. Weibo của cô và Đoạn Vân Thần lại bùng nổ một lần nữa.

Đoạn Đoạn mau tiến vào trong chén: Tới xem Đoạn Đoạn nhà ta nha, quỳ liếm mỹ nhan.

Không ngừng xa: Đoạn Đoạn và Li Li thật xứng đôi nha, giá trị nhan sắc đều thật cao. Quỳ liếm, quỳ liếm. Một đôi cp này này ta đứng.

Li Li nhà ta: Thật sự rất đẹp, ta muốn lấy bọn họ làm giấy dán tường, không bao giờ thay đổi.

...

Vô Dược ngồi trong lòng ngực anh, vòng tay lên cổ anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Em còn chưa giỏi đã hot một phen, Đoạn tiên sinh, cho anh cái khen thưởng, anh muốn không?"

"Ân? Khen thưởng cái gì?" Anh nhìn văn kiện trong tay, nhẹ nhàng hỏi câu. Tựa hồ không quá để ý, dù sao lễ vật ngoại trừ cô ra thì với anh mà nói cũng chưa cần dùng cái gì.

Vô Dược đối với phản ứng của anh bất mãn cực kỳ, nhéo cằm anh, thẳng tắp hôn lên. Cạy hàm răng anh ra, cùng đầu lưỡi của anh dây dưa.

Văn kiện trong tay Đoạn Vân Thần rớt đầy đất, nhưng anh không để bụng chút nào. Đôi tay ôm cái gáy của cô, nhiệt tình hôn lại, thật lâu cũng không muốn buông ra.

Vô Dược cảm giác được đồ vật nào đó chọc chọc cô, mặt đỏ lên.

Qua một hồi lâu Đoạn Vân Thần rốt cuộc nguyện ý buông tha cô, ôm lấy eo cô, để cô ngoan ngoãn ngốc trong lòng ngực anh.

Một bàn tay to che kín đôi mắt cô, Vô Dược tràn đầy nghi hoặc, vốn định lấy ra nhưng mà anh mở miệng ngăn cản: "Li Li, không cần lấy ra."

"Ân?" Vô Dược bị che vẻ mặt mộng bức, nhưng bởi vì không nhìn thấy, cũng không biết biểu tình hiện tại của anh là gì.

Đoạn Vân Thần lại hôn lên môi cô, nhưng càng ngày càng kịch liệt, lại còn có xu hướng dời khỏi trận địa, từ môi một đường hướng xuống cổ, lại đến bả vai, lại đến trên xương quai xanh.

Cuối cùng anh ngừng lại, chôn trong cổ cô, môi thở nặng nề.

Mà nơi Vô Dược không nhìn thấy con ngươi Đoạn Vân Thần lúc này đều âm u, tràn đầy chiếm hữu, nóng cháy mà điên cuồng. Nếu bị người khác nhìn thấy, nhất định sẽ bị ánh mắt của anh dọa đến.

Vô Dược tựa hồ cảm giác được anh khó chịu, cũng duỗi tay ôm lại anh, tùy ý để anh hành động. Nhẹ nhàng mà mở miệng ôn nhu nói với anh: "Thần Thần, em thành niên."

16/01/2021


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.