Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá! - Chương 170: [TG6] Quyền khuynh thiên hạ (28) : truyenyy.mobi

(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 170: [TG6] Quyền khuynh thiên hạ (28)




🤴🏻Chương 170👸🏻

🍀🍀Quyền khuynh thiên hạ: Bệnh kiều đệ đệ, quá triền ta (28)🍀🍀

Edit: Thuần An

♓️♓️♓️♓️♓️♓️ >

Vô Dược tựa hồ cảm giác được hắn tức giận, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

Con ngươi Quân Mặc Nhiễm mang theo chút tối tăm, khóe môi gợi lên tựa hồ treo một ít nguy hiểm, thưa dạ mở miệng: "Thanh Thanh, nàng có biết một khắc kia thấy nàng ngã vào vũng máu, ta có bao nhiêu tức giận không? Nàng..."

"Đợi một lát!" Vô Dược đánh gãy lời tiếp theo muốn nói, tràn đầy nghi hoặc nhìn hắn: "Chàng không nhận được tin ta viết cho chàng sao?"

"Ân? Tin gì?" Mi Quân Mặc Nhiễm nhăn lại, nghi hoặc hỏi đến.

Vô Dược bị hắn làm cho có chút dở khóc dở cười. Cảm thấy hắn chơi tự sát là bởi vì không có nhìn thấy lá thư kia của nàng. Cũng không biết là tức đến điên rồi, hay là bị cười chết, lời nói ra đều đứt quãng: "Chàng... Chàng chẳng lẽ là muốn tức chết ta. Chàng có biết... Chàng có biết ta đã đem mọi thứ an bày đều viết trong lá thư kia không, ta vốn sợ chàng lo lắng, mới nói cho chàng."

Quân Mặc Nhiễm phản ứng lại, hắn lúc trước nghĩ đây là thư tình mà nàng viết cho hắn, dù sao nàng nói chỉ cho phép một mình hắn xem, kết quả không phải là thư tình gì đó, mà là kế hoạch của nàng.

Thời điểm cho rằng cái kia là thư tình, hắn tính toán sau khi kết thúc những việc đó mới xem. Kết quả... Hắn cũng bị mình ngốc muốn khóc.

Nghĩ vậy, tay hắn ôm nàng không khỏi buộc chặt. Còn may, còn may, hắn thiếu chút nữa liền mất đi nàng.

Vô Dược hôn hôn trán hắn, sau đó mới nói: "Không có việc gì, không có việc gì, đều đã qua."

"Ân." Hắn ngoan ngoãn ứng thanh.

...

Hắn rốt cuộc ngồi lên vị trí nàng vì hắn trù tính, các vị đại thần đều không muốn tham sự những chính sách của tân nhiệm bệ hạ, xử lý sự tình khẳng định thực không hài lòng. Nhưng không nghĩ tới, so với tiên hoàng (Quân Cửu Thanh/Vô Dược) càng thuận buồm xuôi gió.

Quân Mặc Nhiễm đem nàng ôm trong lòng ngực, ôn nhu hôn nàng, nhẹ giọng mở miệng nói: "Thanh Thanh, chúng ta rốt cuộc có thể quang minh chính đại ở bên nhau."

Vô Dược còn ôm cổ hắn, con ngươi nhiều vài phần ý cười, trả lời nói: "Ân."

...

Tân hoàng tiền nhiệm không bao lâu, liền lập hậu, nghe người ta nói tân hoàng hậu mỹ lệ thông tuệ so với tiên hoàng có vài phần tương tự?

Đương nhiên đây chỉ là tin vỉa hè, đến nỗi phải chân tướng kia hay không cũng chỉ có đương sự mới biết được.

Khi Thiếu Sơ nhìn mỹ nhân trước mắt, tựa hồ còn có một ít không thể tin được. Âm thanh có chút kích động lên: "Ngươi! Ngươi không có việc gì!"

Vô Dược cười cười, sau đó trả lời: "Đúng vậy ca ca, ta không có việc gì, ngươi vui vẻ không?"

Khi Thiếu Sơ ngẩn người, sau đó càng kích động. Lộ ra cái mỉm cười vui sướng, vui vẻ đáp: "Vui vẻ, thực vui vẻ!"

Qua hồi lâu mới phản ứng lại, sau đó nói: "Ngươi đều biết a."

Vô Dược gật gật đầu, sau đó mở miệng: "Xin lỗi ca ca..."

Khi Thiếu Sơ lắc lắc đầu, sau đó trả lời: "Không có gì."

...

Vô Dược đang trên đường trở về, gặp nữ chủ, nhưng tựa hồ nàng ta so với khoảng thời gian trước gặp được thực không giống nhau.

Vô Dược lắc lắc đầu ném đi nghi hoặc của mình, sau đó liền hồi cung.

...

Bất tri bất giác vài thập niên đi qua, cũng không biết nguyên nhân gì thân thể Quân Mặc Nhiễm càng ngày càng kém.

Vô Dược nhìn khuôn mặt càng ngày càng gầy ốm, tràn đầy đau lòng.

Quân Mặc Nhiễm rót cho nàng và bản thân một ly trà, sau đó mỉm cười: "Thanh Thanh nếm thử đi, nàng không phải nói đã lâu không uống qua trà ta pha sao?"

Vô Dược cầm lấy trà, không chút do dự liền uống xuống. Quân Mặc Nhiễm ý cười càng sâu, cũng cúi đầu uống trà trong tay mình.

Hắn nắm tay nàng chậm rãi hướng giường đi: "Thanh Thanh mệt không, chúng ta ngủ đi."

"Được!" Vô Dược ôn nhu cười, năm tháng ở trên mặt nàng khắc lên vết thương. Nhưng trong mắt hắn, vẫn như cũ xinh đẹp như vậy.

Hắn vẫn luôn nhìn nàng, thẳng đến khi không cảm giác được hô hấp của nàng, mới chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Thanh Thanh, ta yêu nàng, yêu nàng nhất."

——

Từ khi ta sinh ra, người vẫn luôn bầu bạn bên cạnh ta là nàng, nàng bồi ta sống nửa đời người, ta cũng muốn bồi nàng nửa đời sau.

Ta yêu nàng, siêu thoát hết thảy, mỗi khi nhìn thấy nàng, liền không khống chế được muốn thân cận nàng. Mỗi khi đêm khuya bồi hồi, liền phát điên nhớ tới nàng.

Xin tha thứ cho ta ích kỷ, ở trên đường hoàng tuyền ta cũng muốn có nàng bồi.

~ Quân Mặc Nhiễm ~

01/01/2021


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.