Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá! - Chương 141: [TG5] Mộng hồi thanh xuân (29) : truyenyy.mobi

(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 141: [TG5] Mộng hồi thanh xuân (29)




👨🏻‍🎓Chương 141👩🏻‍🎓

🍀🍀Mộng hồi thanh xuân: Ôn nhuận học trưởng, quá đau ta (29)🍀🍀

Edit: Thuần An

♓️♓️♓️♓️♓️♓️ >

"Được!" Vô Dược theo bản năng nhíu mày, cô tổng cảm thấy tựa hồ không phải việc gì quá tốt. Nhưng mà, Vô Dược khẳng định có thể tiếp thu, tuy rằng cô có 80% tình cảm của Thư Vãn Nhan, nhưng rốt cuộc cô không phải Thư Vãn Nhan.

...

Thời điểm Vô Dược từ phòng khám bệnh đi ra, tâm tình vẫn là phức tạp.

Khi thấy Niên Tứ Thần, theo bản năng liền đem mình chôn trong lòng ngực anh.

Niên Tứ Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, sau đó mở miệng: "Không có việc gì, không có việc gì, đều đã qua."

"Ân!" Vô Dược nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng tay vẫn luôn nắm chặt quần áo anh.

...

Buổi tối, Vô Dược nằm mơ, mơ hồi còn nhỏ, thời điểm phát sinh việc kia.

Khi đó cô bảy tuổi, anh chín tuổi. Thư gia vẫn luôn đem trọng tâm đặt ở nước ngoài, nhưng ở trong nước cũng có không ít kẻ thù.

Có một ngày thời điểm cô tan học bị kẻ thù bắt cóc, khi đó cô còn chỉ là một tiểu hài tử, gặp chuyện như vậy đương nhiên là theo bản năng khóc lên.

Sau khi người bắt cóc cô nghe được tiếng khóc của cô, bực bội lên. Cầm côn sắt ở bên cạnh, chuẩn bị nện một gậy lên người cô.

Chỉ là không biết Niên Tứ Thần từ nơi nào ra, cứ thế chắn giúp cô một gậy kia, một gậy đó trực tiếp nện trên đầu anh.

Máu đỏ tươi nhuộm đầy tay nhỏ của Thư Vãn Nhan, trong nháy mắt sợ hãi gì đó đều biến mất, một bên lấy cục đá trực tiếp nện lên đầu tên bắt cóc.

May mắn Niên Tứ Thần có báo nguy, còn liên hệ với người lớn cho nên bảo vệ được một mạng, nhưng sự kiện kia đã để lại bóng ma trong lòng Thư Vãn Nhan.

Trở thành ác mộng của cô, trong nháy mắt như vậy, cô cho rằng mình đã mất đi người mình yêu nhất.

Cho nên chỉ có thời điểm chân chính ở bên cạnh anh, cô mới có thể an tâm.

Khi anh bị thương hoặc là phát sinh gì đó, cô liền sẽ trở nên táo bạo bất an.

Vô Dược ngồi dậy, mở miệng thở mạnh, cảnh tượng anh bị thương kia quá chân thật, cô đều cảm thấy thực đau lòng.

Niên Tứ Thần tựa hồ phát giác động tác của cô, nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong ngực, trấn an nói: "Không có việc gì... Không có việc gì. Có anh ở đây!"

Vô Dược ôm anh, sau đó mở miệng nói: "Em về sau sẽ không để anh bị thương."

Niên Tứ Thần xoa xoa đầu cô: "Ân! Anh cũng sẽ không để mình bị thương lần nữa."

——

Thời điểm bọn họ lên năm nhất, liền kết hôn. Nhưng bất đồng chính là, Niên Tứ Thần rất ít đến trường học. Chỉ tiếp cô đi học.

Thời điểm năm hai, cô gặp bạn học hồi cao trung, bạn học kia nói cho cô.

Sau khi cô rời khỏi trường học, Tống Minh Tước gặp được người mình chân chính yêu, hiện tại bọn họ bên nhau rất vui vẻ.

Mà nữ chủ nguyên bản, vậy mà cứ như vậy biến thành nữ xứng ác độc, đi hủy tình yêu của Tống Minh Tước, nhưng ngược lại bị Tống Minh Tước đánh cho một phen, đem cô ta đá khỏi Vân Thánh, sau lại nghe nói cô ta không có vào đại học.

Cùng lúc đó, còn có một tin tức tốt, Thư phụ và Lâm Nghiên phục hôn, cũng coi như hữu tình nhân chung thành quyến chúc*.

*Hữu tình nhân chung thành quyến chúc: Người có tình sẽ về một nhà

...

Sau khi tan học Vô Dược trực tiếp đến Niên thị, tiếp tân biết cô là tổng tài phu nhân, đương nhiên sẽ không cản trở.

Thời điểm Vô Dược tiến vào văn phòng anh, anh còn đang nghiêm túc làm việc.

Sau khi thấy cô đã đến lúc, Niên Tứ Thần mới buông đồ vật trong tay.

Đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng hôn hôn gương mặt cô. Ôn cười nói: "Sao đến đây không nói trước với anh một tiếng?"

Niên Tứ Thần không còn thích cười giống như trước kia, nhưng nụ cười của anh so với trước kia lại chân thật hơn rất nhiều.

Vô Dược ôn hòa cười, dường như nửa nói nửa giỡn: "Tới kiểm tra đột kích, xem anh có làm chuyện có lỗi với em hay không."

"Phụt ~" Niên Tứ Thần cười ra tiếng: "Ngoại trừ em, anh đối với người khác không lên nổi tính thú."

Sau đó nhẹ nhàng sờ soạn cơ thể của cô: "Nếu em muốn chúng ta cũng có thể ở chỗ này thử xem."

"Anh lưu manh!"

"Cũng chỉ lưu manh đối với em."

————

Thời gian là thứ có thể hòa tan hết thảy, nhưng với anh mà nói thời gian càng dài nỗi nhớ em càng tăng lên.

Anh yêu em! Không chỉ mười năm tám năm.

~ Niên Tứ Thần ~

24/12/2020 - 25/12/2020


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.