Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá! - Chương 94: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 11 : truyenyy.mobi

(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 94: TG4: Đi vào tu chân: Tinh phân thượng tiên quá tuyên ta 11




Edit: Thuần An

Xin lỗi mọi người!!! Hôm qua VPN của mình bị lỗi, mình mới tải cái mới xong.
Hôm nay đăng bù cho mọi người.

♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ • ♓️ >

Nhiễm Nguyệt tựa hồ được cô trấn an lại, sắc mặt đỡ hơn rất nhiều. Nhưng tay hắn ôm cô vẫn như cũ gắt gao không bỏ ra.

Vô Dược lên đường trở về núi, sau khi để Nhiễm Nguyệt nghỉ ngơi, vốn định quay về tẩm điện của mình, không ngờ vừa mới rời khỏi tẩm điện của Nhiễm Nguyệt lại phát hiện một vị đệ tử đã đang đợi. Vô Dược nhìn hắn một cái sau đó đạm nhiên hỏi: "Chuyện gì?"

Đệ tử kia cúi người, sau đó trả lời: "Sư tỷ, chưởng môn cho mời."

Mày Vô Dược hơi hơi nhíu lại, con ngươi hiện lên một tia nghi hoặc, chậm rãi đi theo đệ tử kia.

——

Vô Dược theo đệ tử kia tới đại điện, đôi mắt bất động thanh sắc nhìn qua một lượt. Biểu tình của chưởng môn và trưởng lão đều là thập phần nghiêm túc, ngoài ra còn có thêm hai người thường, một nam một nữ. Nữ tử một bên quỳ gối một bên khóc, nam tử lại nằm trên một cái giá đỡ.

Vô Dược hướng trưởng bối hành lễ đơn giản sau đó trực tiếp hỏi: "Chưởng môn tìm đệ tử có chuyện gì?"

Chưởng môn Quan Vân Dã nghiêm túc đánh giá Vô Dược, bộ dạng tựa hồ muốn từ trên người cô nhìn ra gì đó. Nhưng thần sắc Vô Dược lại không một chút biến hóa, như cũ là bộ dạng thanh lãnh cao nhã kia.

Đánh giá một lát, Quan Vân Dã mới mở miệng hỏi nữ tử bên kia: "Ngươi nói chính là người này?"

Nữ tử rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn Vô Dược gật gật đầu, mang theo giọng khóc nức nở mở miệng: "Đúng! Chính là nàng, chính là nàng đã đả thương huynh trưởng của ta. Hiện giờ huynh trưởng của ta nên làm thế nào mới tốt đây. Kêu chúng ta những ngày sắp tới nên sống như thế nào đây."

Chưởng môn tựa hồ có chút đau lòng mà nhìn Vô Dược: "Thiển Ca, việc này ngươi có gì giải thích?"

Hoa Thiển Ca là một người rất thông minh, cho nên đương nhiên sẽ không áp chế chỉ số thông minh của Vô Dược lại. Nhìn đến một màn trước mắt, lại kết hợp lời nói của bọn họ, Vô Dược đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Vô Dược cảm thấy đây là một phương pháp tốt để rời khỏi sư môn, cho nên cũng không tính toán phủ nhận: "Đệ tử không giải thích."

"Ngươi!" Chưởng môn bị Vô Dược làm cho tức rồi, vốn định mặc kệ việc cô giải thích có thật hay không, chỉ cần cô giải thích, hắn tất nhiên sẽ không miệt mài truy cứu, nhiều lắm là xử phạt một chút. Nhưng không nghĩ tới cô thế nhưng đến cả giải thích cũng không thèm.

Sau đó một bên một người trưởng lão mở miệng: "Hoa Thiển Ca là chấp pháp đệ tử, thân lại vi phạm môn quy, ngỗ cho rằng nên đem nàng trục xuất khỏi sư môn."

Mà đối diện trưởng lão, một người phản bác: "Thiển Ca là đệ tử của Thanh Quy, hiện giờ Thanh Quy bế quan, ta cho rằng có thể để Thiển Ca đến Tư Quá Nhai diện bích* trước, đến khi Thanh Quy xuất quan sau, lại giao cho hắn xử lý."

*Diện bích: Chính là úp mặt vào tường xám hối đó.

Chưởng môn suy tư một hồi lâu, sau đó mới trả lời: "Vô Hấp trưởng lão nói có đạo lý, nếu là đệ tử của Thanh Quy, thì giao cho hắn tới xử lý tốt."

Vô Dược:... Cái quỷ gì? Loại tình huống này không nên lập tức trục xuất sư môn sao? Nói như vậy cô còn phải làm như thế nào mới rời đi được?

Cuối cùng Vô Dược đương nhiên là bị nhốt lại.

——

Nhiễm Nguyệt mới vừa tỉnh lại, liền nghe được việc Vô Dược bị phạt đến Tư Quá Nhai, liền vội vàng đuổi tới.

Tà dương ánh thủy hai sơn hồng, mỹ nhân cười nhạt họa ý nùng.*

*Mình là một người ngu văn nên từ đầu tới cuối truyện những câu thơ sẽ không giải thích gì thêm.

Đó là cảnh tượng Nhiễm Nguyệt nhìn thấy. Ánh nắng hoàng hôn lặn ở phía tây, nước trên núi ánh đỏ, trên mặt mỹ nhân treo vẻ nhàn nhạt tươi cười ở trong cảnh tượng này liền như một bức tranh đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông.

Nhiễm Nguyệt đến gần, phát hiện cô thế nhưng chơi với chim chóc đậu trong đó. Vô Dược tựa hồ phát hiện có người tới, biểu tình tươi cười nháy mắt liền thu lại, thay vào đó là đạm mạc.

Sau đó ngẩng đầu phát hiện là tiểu sư đệ của mình, biểu tình đạm mạc thu liễm chút, sau đó hỏi: "Sao đệ tới đây?"

07/12/2020


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.