Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá! - Chương 36: TG2: Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc quá yêu ta 18 : truyenyy.mobi

(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

Chương 36: TG2: Quân vương thịnh thế: Phu quân phúc hắc quá yêu ta 18




Edit: Thuần An

Khi Vô Dược bước vào chủ sự phòng, có lẽ là bởi vì ăn tết nên bên trong loạn thành một đoàn.

Ánh mắt của quản sự liếc qua một cái đã đi đến trước mặt Vô Dược cúi người, mở miệng nói: "Xin hỏi người là vị nương nương nào?"

Vô Dược ôn hòa cười cười: "Bổn cung từ Mộ Vân điện."

Lời vừa nói ra đã làm đoàn người loạn lên, nháy mắt ngừng việc ngay tay quỳ xuống: "Nô tỳ/ Nô tài tham kiến Quý phi nương nương."

Vô Dược gật gật đầu, chậm rãi mở miệng: "Đứng lên đi, bổn cung chỉ là lại đây nói cho quản sự một tiếng, nô tỳ bên người bổn cung giúp bổn cung ra ngoài làm việc hai tháng không trở về."

Quản sự trước mặt Vô Dược lập tức nói: "Nương nương sau này phái nô tài đến nói một tiếng là được, không cần phải tự mình đến, nô tài nhất định giúp nương nương dàn xếp thoả đáng. Nếu nương nương trên tới đây gặp chuyện, bọn nô tài có mười cái mạng cũng không gánh nổi a!"

Con mắt Vô Dược đánh giá người trước mắt một chút, khoé miệng không tự giác giơ lên một chút: "Chủ sự nói quá lời, vậy... Việc này làm phiền rồi."

"Nô tài nhất định giúp nương nương an bài, đợi lát nữa nô tài sẽ phái nô tỳ thông minh lanh lợi đến hầu hạ nương nương."

Vô Dược mở miệng nói: "Làm phiền, vậy... Bổn cung liền cáo từ trước."

"Nô tài cung tiễn nương nương."

Vô Dược vừa rời khỏi, chủ sự trong điện liền náo nhiệt lên.

"Vị đó là Quý Phi nương nương? Thật sự rất đẹp."

"Đúng rồi, chẳng lẽ là tiên tử hạ phàm đi?"

"Ta chưa bao giờ gặp qua người đẹp như vậy."

Người chủ sự nói chuyện với Vô Dược trừng mắt liếc bọn họ một cái: "Im miệng, Quý phi nương nương là người các ngươi có thể nghị luận sao? Còn không làm việc nhanh lên?"

Bất quá nháy mắt mọi người đều câm miệng, đều đều trả lời: "Vâng, Tiêu chủ sự."

——

Nam Cung Vãn một bên lật xem tấu chương một bên hỏi: "Quý phi đi chủ sự điện làm gì?"

Ảnh vệ trả lời: "Quý phi nương nương nói, phái nô tỳ bên người ra ngoài cung làm việc hai tháng, bảo chủ sự tìm cho người một nô tỳ mới."

Nam Cung Vãn dừng một chút, sau đó mở miệng: "Đi bảo chủ sự nói hắn không cần phái người, trẫm sẽ tự phái người qua."

Ảnh vệ cung kính trả lời: "Vâng!" Sau đó liền rời đi.

——

Khi Nam Cung Vãn tiến vào Mộ Vân điện thì thấy Vô Dược đang đọc sách trên hành lang, mày không tự giác nhíu lại, chậm rãi hướng nàng đi.

Nam Cung Vãn đem nàng ôm vào trong lòng ngực, kéo chặt áo lông cừu trên người nàng: "Lại nghịch ngợm? Có thể ở đây đọc sách sao?"

Vô Dược ngoan ngoãn cọ cọ trong lòng ngực hắn hấp thụ hơi ấm trên người hắn: "Coi như là xem tuyết nghe tiếng gió, cuộc đời không phải cũng thay đổi nhanh như bản nhạc sao?"

Mắt Nam Cung Vãn liếc nàng một cái: "Tới khi nằm trên giường uống thuốc, nàng không nói như vậy."

Vô Dược quay đầu hừ một tiếng: "Hừ! Chàng thật chán ghét."

Nam Cung Vãn nâng cằm nàng lên, nhẹ nhàng hôn xuống: "Nga? Chán ghét trẫm sao? Không biết là ai hàng đêm nói yêu trẫm."

Vô Dược nháy mắt đỏ mặt: "Chàng... Chàng lưu manh!"

Nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng, Nam Cung Vãn không khỏi nở nụ cười.

Vô Dược đẩy cái ôm ấp của hắn ra, băm dậm chân: "Không cần cùng chàng nói lý."

Sau đó chạy vào nội điện, Nam Cung Vãn bước nhanh đuổi kịp, đem nàng ôm vào trong lòng ngực. Ngồi ở trên giường, sau đó mở miệng: "Hôm nay Hộ bộ thượng thư, nói trẫm đã đăng cơ bốn năm nên tiến hành tuyển tú."

Vô Dược sửng sốt một chút, không nghĩ tới hắn sẽ chủ động nhắc tới, bất đắc dĩ cười cười: "Bệ hạ hẳn nên."

Nam Cung Vãn nhìn thấy trong mắt nàng toàn là mất mát, đem nàng ôm đến cành khẩn chương: "Mỹ nhân... Mỹ nhân của trẫm, Thanh Thanh của trẫm, trẫm chỉ cần một người là nàng, trước đây không có, sau này cũng sẽ không có. Nàng phải tin trẫm!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.