Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Động Tâm Vì Em - Chương 41 : truyenyy.mobi

Động Tâm Vì Em

Chương 41




Tần lão thái gia những năm gần đây vì hôn sự của Tần Hiển mà hao tâm tổn trí, thật vất vả mới nhìn trúng một thế gia tôn nữ tạm coi là xứng đôi vừa lứa với cháu nội ông, vô luận là hình tượng, gia giáo, trình độ, tính cách, các phương diện khác đều khiến ông phi thường hài lòng.

Nhọc lòng an bài cho anh buổi ra mắt hôm nay, kết quả Tần Hiển đột nhiên không một lời dẫn về một cô bạn gái, để ông vô cùng xấu hổ trước mặt cháu gái nhà người ta.

Nhất là nghe đến việc Tô Kiều không có học thức, lại càng không hiểu nổi khẩu vị của cậu cháu đích tôn này.

Tìm nhiều năm như vậy, vậy mà liền mang về một người phụ nữ như thế.

Lúc ăn cơm, ông căn bản không coi Tô Kiều tồn tại, chỉ không ngừng nói chuyện với Lý Tình.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Họ hàng trong nhà đều quan sát sắc mặt lão thái gia mà làm việc, thấy lão gia tử không để ý Tô Kiều, tự nhiên cũng coi cô như không khí, cả đám đều vây quanh Lý Tình, hoàn toàn coi Lý Tình là cháu dâu tương lai của Tần gia.

Tô Kiều ngồi một chỗ, nói không xấu hổ là nói dối, nhưng kỳ quái, cô cũng không cảm thấy khó chịu.

Bởi vì dưới gầm bàn Tần Hiển một mực cầm chặt tay cô, tay còn lại thì không ngừng gắp thức ăn cho cô, hỏi cô muốn ăn gì, đã no chưa, một mực chiếu cố Tô Kiều.

Tô Kiều cảm thấy được bàn tay Tần Hiển năm lấy tay mình dùng sức, bàn tay anh to, ấm áp, đem cho cô cảm giác an toàn.

Cho nên cô không những không cảm thấy khó chịu, đáy lòng còn có chút vui vẻ.

Cô an vị ở đó, yên ổn ăn cơm tối. Tất cả mọi người không nhìn cô, cô cũng không nhìn bọn họ. Nhưng Tần Hiển vẫn sợ Tô Kiều khó chịu, cơm nước xong xuôi lập tức liền tạm biệt cả nhà, rời đi.

Lão gia tử đang ngồi trên ghế salon nói chuyện với Lý Tình, nghe thấy thế không khỏi tức giận, ngẩng đầu hung hăng trừng anh, “Cậu có vẻ bận bịu nhỉ?”

Tần Hiển ừ một tiếng, “Cháu có chút việc cần giải quyết, ông nội bảo trọng thân thể lần sau cháu lại đến thăm ông, hôm nay cháu xin phép về trước.”

Nói xong, mặc kệ lão gia tử có đồng ý hay không, lập tức kéo tay Tô Kiều rời đi.

Tần lão thái gia nhìn Tần Hiển đầu cũng không thèm ngoái lại một cái, tức giận đến nghiến răng, nghiến lợi, mắng to: “Tiểu tử thối này! Càng ngày càng không coi ai ra gì.”

Lý Tình ngồi bên cạnh vội vàng đưa một ly trà lên, nhẹ nhàng an ủi: “Gia gia đừng nóng giận, chắc Tần Hiển thật sự bận việc, ông tuyệt đối đừng tức giận, ảnh hưởng đến thân thể.”

Tần lão gia tử tiếp nhận chén trà, lúc này mới quay sang nói với Lý Tình: “Tiểu Tình à, sự việc hôm nay thật sự có chút hiểu lầm, ông không biết A Hiển ở bên ngoài kết giao bạn gái, tạo thành hiểu lầm lớn thế này, thật sự quá không hay.”

Lý Tình vội vàng lắc đầu: “Gia gia ông không nên nói vậy, chuyện này không liên quan, thật sự không liên quan.”

Lý Tình vẫn luôn thích Tần Hiển, cho nên trước đó ông nội của cô nói cho cô biết, bên nhà Tần Hiển có ý tác thành cho hai người hẹn cô đến gặp mặt, cô cực kì cao hứng, hôm nay trước khi đến đây còn cố ý tỉ mỉ ăn mặc, trang điểm kĩ càng.

Vừa mới thấy Tần Hiển mang theo bạn gái đến, đáy lòng không nén được thất vọng.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng về sau thấy Tần lão thái gia có vẻ không thích bạn gái của Tần Hiển, trái tim treo trên cao kia mới từ từ buông lỏng.

Hoàn toàn chính xác, ngay cả học cũng không đến nơi đến chốn, một cô gái như vậy sao có thể lọt được vào mắt Tần lão thái gia.

Cô khẽ cười nói: “Thời gian cũng không còn sớm, gia gia ông nghỉ sớm đi ạ, hôm khác cháu lại đến thăm ông.”

Tần lão gia tử gật đầu, cũng không giữ cô lại nữa, cũng không mời Lý Tình lần sau đến, chỉ giao phó cho Chung thúc,”Anh đi an bài xe, đưa tiểu Tình về nhà an toàn.”

Lý Tình vừa đi, lão gia tử cũng mệt mỏi, để bọn vãn bối ở lại tiếp tục náo nhiệt, chỉ gọi một mình Tần phu nhân lên thư phòng nói chuyện.

Tạ Lệ đi theo lão gia tử lên thư phòng tầng 2.

Vừa vào thư phòng Tần lão thái gia liền hỏi: “A Hiển đã có người yêu, sao con không nói với cha một tiếng.”

Tạ Lệ nói: “Chuyện này con cũng không biết, A Hiển hồi cấp ba có quen cô bé kia, nhưng về sau con cố ý tách chúng ra, con cũng không rõ hai đứa gặp lại nhau lúc nào?”

Lão gia tử đi đến bàn đọc sách, ngồi xuống ghế dựa, trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Là thời điểm lớp 12 sao? Là bạn cùng lớp cao trung của A Hiển?”

Tạ Lệ lắc đầu, “Không phải, cô gái kia không đi học.”

Tần lão thái gia nghe vậy, lập tức nhíu chặt lông mày, “Ngay cả cao trung cũng không học?”

Tạ Lệ gật đầu nói: “Đúng thế.”

Lão gia tử nhíu mày, nhìn chằm chằm Tạ Lệ hỏi: “Những năm gần đây A Hiển không yêu đương, cũng không quan tâm đến cô gái nào, cũng bởi vì cô bé kia?”

Tạ Lệ gật đầu, thở dài, “Đại khái là vậy.”

Trầm mặc một lát, lại nói: “Cô gái kia nhiều năm trước con có gặp một lần, ăn nói lễ phép, cẩn trọng, nhìn cũng rất nhu thuận, hiền lành. Nhưng cô ấy không đi học, lại làm tại việc tại quán ăn, con thực sự không chấp nhận được. Lúc đó con xác thực có nói với cô ấy vài câu, cô ấy cũng đáp ứng con sẽ chia tay Tần Hiển, bao nhiêu năm như vậy con cũng không rõ tại sao hai đứa nó đột ngột về với nhau.”

Tần lão thái gia ngồi trên ghế, lâm vào trầm mặc, vẻ mặt nghiêm túc, một hồi không nói thêm gì.

Tạ Lệ cũng trầm mặc.

Trong thư phòng yên tĩnh đến không một âm thanh, qua thật lâu, Tần lão thái gia mới trầm giọng nói: “Con trở về đi, chuyện này cha đã biết, con để cha suy nghĩ thật kĩ.”

Tạ Lệ gật đầu, “Vậy con đi trước, cha nghỉ ngơi sớm ạ.”

Lão thái gia phất tay, không nói gì, ra hiệu cho bà rời đi.

Tạ Lệ đi tới cửa, dừng một lát, rốt cục nhìn không được quay đầu, đối với Tần lão thái gia nói: “Cha, A Hiển đợi cô gái kia rất nhiều năm, những năm ấy, nó sống thực không vui.”

Lão thái gia không có trả lời, thật lâu mới nói: “Con về trước đi.”

Tô Kiều lần đầu chính thức ra mắt nhà Tần Hiển, tuy là quá trình gặp mặt không vui sướng gì, thậm chí có chút khó xử, nhưng là tuyệt đối không cảm thấy khó chịu.

Trên đường về nhà, cô hạ cửa sổ xe xuống, ghé mặt ra khỏi cửa sổ hóng gió. Đêm nay gió không quá lớn, từng đợt gió nhẹ nhàng thổi qua vô cùng dễ chịu.

Tần Hiển ở bên cạnh lái xe, ghé mắt nhìn Tô Kiều nhiều lần, cho là cô trong lòng sẽ khó chịu, thấy cô ghé mặt vào thành cửa sổ, bộ dáng rất hưởng thụ không có vẻ gì là khó chịu, mới hiếu kì hỏi cô, “Em đang nghĩ gì vậy?”

Tô Kiều thu tầm mắt, quay đầu nhìn Tần Hiển, cười nói: “Anh đoán xem.”

Tần Hiển thấy Tô Kiều cười đến vui vẻ, nhịn không được cũng cười theo, “Đoán không ra.”

Tô Kiều cười nói: “Em đang nghĩ, hay là cứ trực tiếp mang anh cao chạy xa bay.”

Tần Hiển run lên: “Cái gì?”

Tô Kiều nói xong chính mình cũng không nhịn được cười, “Dù sao nhà anh đều không thích em, vậy em bắt cóc anh cao chạy xa bay là được rồi, tìm một nơi cảnh đẹp hữu tình, cho anh làm áp trại tướng công.”

Tần Hiển không khỏi bị Tô Kiều chọc cười, cười đến vui vẻ, gật đầu nói: “Chủ ý này không tệ, trở về bàn kế hoạch chi tiết một chút.”

Tô Kiều cười, nhìn anh hỏi: “Thật?”

Tần Hiển ừ một tiếng, vô cùng chân thật trả lời: “Thật, em chừng nào muốn rời đi liền nói với anh, anh mang em đi.”

Tô Kiểu ngẩn ngơ, hơi kinh ngạc nhìn Tần Hiển, bờ môi khẽ nhếch một chút, muốn nói cái gì đó, nhưng nửa ngày cũng không nói lên lời.

Cô cứ như vậy một mực nhìn Tần Hiển, đôi mắt không chớp một chút.

Tần Hiển rõ ràng đang chăm chú lái xe, nhưng khóe mắt liếc qua biết Tô Kiều đang một mực nhìn anh. Anh không khỏi cười khẽ, nói: “Em còn nhìn anh như vậy, anh không đảm bảo sẽ không làm ra cái gì đó đâu.”

Tô Kiều cong cong đôi mắt, biết rõ còn cố hỏi: “Anh muốn làm cái gì?”

Tần Hiền rốt cục nghiêng đầu, nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, từng chữ từng chữ một thấp giọng nói: “Em đoán xem.”

Tô Kiều nhịn không được, đầu hàng nói: “Anh lo lái xe cẩn thận đi, không nên nghĩ lung tung.”

Tần Hiển cũng cười: “Có tại cũng là tại em câu dẫn anh.”

Tô Kiều: “…”

Về đến nhà đã là 9h30 tối, Tô Kiều về phòng tắm rửa.

Tắm xong, nhìn thấy Tần Hiển đang đứng ngoài ban công phòng ngủ nói chuyện điện thoại.

Anh đã tắm rửa, thay quần áo, dựa vào lan can, mặt hướng vào phòng ngủ, một tay cầm điện thoại, một tay xỏ túi quần.

Thấy cô đi ra, cách cửa sổ bằng kính, ánh mắt đen huyền nhìn cô chăm chú.

Tô Kiều đi đến ban công, nghe thấy Tần Hiển nói chuyện, hình như là chuyện công việc. Cô không biết có nên nghe hay không, bèn xoay người lại định xuống lầu, eo đột nhiên bị người kia ôm chặt, tiếp theo một cái chớp mắt, cả người liền ngã vào một lồng ngực rộng lớn.

Cô vô thức ngẩng đầu, Tần Hiển nhanh như chớp hạ xuống một nụ hôn.

Đầu bên kia là giọng phụ nữ, giọng nói đều đều như đang báo cáo công việc.

Tô Kiều vô thức muốn từ ngực anh tránh thoát, Tần Hiển lại vòng tay ôm chặt hơn.

Cô bị giam cầm trong ngực anh, không cách nào trốn thoát.

Tô Kiều dứt khoát bất động, liền thuận thế dựa vào ngực anh.

“Tối ngày kia đi, cô sắp xếp an bài các thứ.” Tần Hiển nói với nhân viên đầu dây bên kia.

Tô Kiều ngẩng đầu, nhìn anh.

Tần Hiển liếc nhìn cô một cái, lại cúi đầu say sưa nếm đôi môi anh đào của ai đó.

Đầu bên kia lại nói gì đó, Tần Hiển ừ một tiếng nói: “Cô phát bưu kiện đi, đã muộn rồi, nghỉ ngơi đi.”

Nói xong cúp điện thoại. Tô Kiều nhìn anh, vô thức hỏi: “Anh sắp đi công tác sao?”

Cô mơ hồ nghe thấy đầu dây bên kia nói khi nào xuất phát, Tần Hiển nói ngày kia.

Tần Hiển ừ một tiếng, nhìn cô chằm chằm: “A, thật muốn đem em hóa nhỏ, cất vào trong túi mang đi.”

Tô Kiều cười, “Em sẽ làm ảnh hưởng đến công việc, vả lại, em cũng có công việc của mình nữa.”

Tần Hiển gật đầu, lại nhìn cô hồi lâu, bỗng nhiên nhẹ nhàng buông lời thở dài, nắm chặt tay Tô Kiều, “Sự tình hôm nay là anh cân nhắc không chu đáo, anh không nên dẫn em đến gặp ông nội.”

Tô Kiều lắc đầu, “Sớm muộn cũng phải gặp mà.”

Tần Hiển gật gật đầu, “Về sau không đi nữa.”

Tô Kiều nhìn anh bật cười, gật gật đầu, “Được, không đi nữa.”

Tần Hiển thấy Tô Kiều cười, cuối cùng cũng cười.

Đem Tô Kiều ôm chặt vào lồng ngực, khẽ cúi đầu, cằm chống lên gáy Tô Kiều.

Trên ban công gió thổi mạnh, Tô Kiều vô thức ôm chặt lấy Tần Hiển.

Tần Hiển vừa tắm xong, cả người là một cỗ mùi hương bạc hà nhè nhẹ, khoan khoái.

Tần Hiển vùi đầu bên gáy cô, liếm liếm phần da thịt cổ trắng ngần thanh thoát, lại lùi xuống một tấc hôn lên xương quai xanh mảnh khảnh, tiếp tục đi xuống, vùi đầu vào ngực Tô Kiều.

Cô vừa tắm xong, chỉ mặc độc một chiếc váy ngủ, choàng bên ngoài 1 tấm khăn, không có mặc nội y, Tần Hiển dễ như trở bàn tay liền chạm vào nơi nhạy cảm của cô.

Thân thể Tô Kiều mẫn cảm dị thường, trong cổ họng phát ra một tiếng nghẹn ngào, cô vô ý thức ngước đầu, thân thể như nhũn ra.

Cô ôm lấy đầu Tần Hiển, khàn giọng nói: “Em cái kia… vẫn chưa hết…”

Tần Hiển liền giật mình, bình ổn bản thân một lát, ngồi dậy, đem Tô Kiều ôm vào ngực.

Thật lâu, căn cắn lỗ tai cô thì thầm, thanh âm trầm thấp mê li: “Lúc nào thì được?”

Tô Kiều nói: “Có lẽ chờ đến khi anh đi công tác trở về…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.