Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Khế Ước Phò Mã - Chương 116 : truyenyy.mobi

Khế Ước Phò Mã

Chương 116




116. Phỏng đoán

Cố Vân Cảnh thản nhiên nói: "Cũng không phải chuyện lớn, để họ đi đi."

Vừa rồi người trẻ tuổi va chạm xe, hộ vệ tưởng rằng dụng ý khó dò bởi vậy đả thương, hiện tại để người rời đi cũng không được.

Cố Vân Cảnh xuống xe, hỏi thăm tình huống. Thì ra đây là hai mẹ con, người mẹ bệnh nặng, người con cõng người mẹ đi xem đại phu, vì hoang mang rối loạn mà đi nên va chạm xe ngựa. Cố Vân Cảnh cũng không có trách hộ vệ vì người ta phụ trách bảo vệ nàng, mới ngộ thương người khác. Bây giờ, người con ăn mặc cũ nát, co quắp dưới đất, ôm thương tích nhe răng trợn mắt. Mà người mẹ già của y thì run run nức nở. Gặp tình cảnh này, Cố Vân Cảnh không khỏi sinh lòng đồng tình. Nàng mệnh hộ vệ lui ra, tiến lên đỡ người mẹ dậy, nói:

"Bà chớ khóc, có chuyện gì hãy nói cho ta nghe."

Người mẹ không có nói chuyện mà là không ngừng huơ tay. Lúc này Cố Vân Cảnh mới biết đối phương bị câm, nàng cũng không biết bà ấy đưa tay như thế là có ý gì, bởi vậy lại đi đến trước mặt người con, hỏi:

"Thương thế ngươi thế nào? Cho ta nhìn xem được không?"

Người kia lắc đầu, mặt lộ vẻ đau đớn, thanh âm chậm chạp, đứt quãng nói:

"Ta không sao... Chỉ là thụ thương... Đi không được nữa... Không thể cõng mẹ ta xem bệnh, mẹ ta bệnh rất nặng, không thể chậm trễ."

Cố Vân Cảnh vốn không tính khiển trách hộ vệ nhưng nhìn đến tình huống hai mẹ con lại nhịn không được trừng mắt nhìn hộ vệ vài lần.

"Thuộc hạ cũng không có nặng tay lắm ạ, đáng lẽ hắn không nên bị thương nặng như vậy." Hộ vệ nhỏ giọng giải thích.

"Bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Để họ ngồi xe của ta. Ngươi nhanh đưa họ đi xem đại phu đi." Cố Vân Cảnh nói.

"Phò mã... Cái này hình như không ổn đâu, không hợp quy củ ạ..." Hộ vệ khó xử. Mã xa Hầu Phủ dân chúng tầm thường há có thể ngồi?

"Lúc này còn quy củ cái gì, nhanh đi." Cố Vân Cảnh nói, "Ở đây cách Hầu Phủ không xa, ta đi bộ về là được."

Hộ vệ chỉ đành tuân lệnh, đỡ hai mẹ con này lên xe ngựa. Chốc lát sau, xe ngựa biến mất ở trước mặt Cố Vân Cảnh.

Vị trí của Cố Vân Cảnh lúc này là trên một con đường lớn tên gọi Huyền Vũ, cực kỳ phồn hoa. Và Vạn Xuân Lâu ngay ở phía trước cách đó không xa. Nay nàng không có cải trang, tự nhiên sẽ không vào đó làm gì. Nàng chậm rãi bước đi. Khi đến cửa lâu thì có vẻ ngừng tạm bước chân vì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ bên trong đi ra. Đó không phải ai xa lạ, chính là hạ nhân của Ninh Quốc Công Phủ - Dư Lương. Mặc dù Cố Vân Cảnh không hiểu gì nhiều về Dư Lương, nhưng dung mạo đối phương thế nào nói chung vẫn biết.

Nếu thân phận hắn bình thường, xuất hiện tại Vạn Xuân Lâu cũng không kỳ quái. Đàn ông háo sắc là chuyện bình thường thôi. Nhưng hắn có thân phận đặc thù là hạ nhân Ninh Quốc Công Phủ. Mà Khúc Phi Khanh và Ninh Quốc Công Phủ lại có "đặc thù" quan hệ, bởi vậy Cố Vân Cảnh suy đoán, Dư Lương đến Vạn Xuân Lâu tuyệt đối không phải là vì nữ sắc. Cho nên nàng phân phó thủ hạ theo dõi Dư Lương.

Còn Dư Lương, thần thái khi xuất phát vội vã, chỉ lo nhìn đường mà đi vì đầy trong đầu hắn đều nghĩ là đối phó Lữ Lâm như thế nào, không có phát giác có người theo dõi.

Đến Ninh Quốc Công Phủ cũng gần tối. Giờ phút này, Lữ Lâm đang bồi hồi trong thính đường, cả người đầy lo lắng. Lữ phu nhân thì một mực khuyên giải Lữ Lâm không nên bẩm báo kho ngân bị mất. Lữ phu nhân nghiêm túc nói nếu Lữ Lâm làm thật thì vợ chồng ân đoạn nghĩa tuyệt.

Nương tựa nhau từ trong lúc hoạn nạn cho đến nay, Lữ Lâm và phu nhân tình cảm vợ chồng rất sâu đậm, hắn thật sự thương yêu vợ mình, cho nên lời Lữ phu nhân nói làm hắn rất mâu thuẫn.

Lúc này, Lữ Lâm thấy Dư Lương trở về, vạn phần mừng rỡ hỏi:

"Dư Lương, thế nào? Ngươi có biện pháp vẹn toàn?"

Dư Lương nhìn một hạ nhân lui tới làm việc, đối Lữ Lâm cung kính nói:

"Lão gia, ta đã nghĩ được một cách. Mượn ngài một bước nói chuyện ạ."

Đây là cơ mật, Lữ Lâm dẫn Dư Lương đi thư phòng nói chuyện, đồng thời phân phó hạ nhân không có mệnh lệnh thì không được tự tiện đến quấy rầy.

Hai người tới trong thư phòng, đốt đèn lên, Dư Lương đóng cửa lại.

"Có biện pháp nào mau nói." Lữ Lâm hỏi vội.

Dư Lương mỉm cười, "Lão gia thật sự muốn nói hết cho bệ hạ?"

"Tất nhiên." Lữ Lâm nói, " buổi sáng không phải ta đã nói rất rõ ràng?"

Ánh mắt Dư Lương bỗng trở nên băng lãnh, hắn lặng lẽ lấy chủy thủ giấu ở trong tay áo, quỷ quyệt cười:

"Ngài tới, ta nói biện pháp cho ngài."

Lữ Lâm đối Dư Lương không có nhiều tư tưởng như vậy, ghé tai tới. Đúng lúc này, Dư Lương gác chủy thủ trên cổ Lữ Lâm.

"Dư Lương, ngươi làm cái gì?" Lữ Lâm lạnh lùng hỏi, "Ngươi thật là lớn gan!"

"Hừ, ta đương nhiên có gan, nếu không, chẳng phải chỉ có một con đường chết?"

"Lữ Lâm, từ khi ta làm người hầu cho cha con các ngươi, Lữ Trọng để cho ta giết người thì ta đi giết người, Lữ Trọng để cho ta đi cướp người giúp hắn, ta cũng đi giúp hắn. Thời điểm ta làm những chuyện thất đức đó Dư Lương ta không hề nhíu mày."

"Vậy ta tân tân khổ khổ như thế là vì cái gì?" Dư Lương cười khổ, "Là vì thoát khỏi thân phận làm nô! Là vì có một ngày có thể được ngươi thưởng thức, kéo ta ra khỏi vũng bùn và để cho ta bước lên hoạn lộ!"

"Tâm địa ác độc như ngươi, lão phu còn thưởng thức thật sự là nhìn nhầm! Ngươi vào hoạn lộ sẽ chỉ làm hại!"

"Ha ha... Là ta đã nằm mơ rồi sao? Đều do ngươi luôn miệng nói thưởng thức ta, nhận ta làm con nuôi! Bây giờ nghĩ lại thật đúng là chuyện cười. Nếu như ngươi coi ta là thân nhân, vì sao muốn cho ta vào chỗ chết chứ!"

"Giảo thỏ tử cẩu phanh, điểu tận lương cung tàng. Thằng con vô dụng của ông bây giờ hẳn phải chết, thì ta không còn chỗ lợi ích đi? Ta hiện tại mới phát hiện, bám vào ngươi, căn bản là không cách nào thực hiện được lý tưởng của ta cả. Ngươi không giúp ta thì thôi, kết quả còn muốn hại chết ta! Lữ Lâm, trộm kho ngân mặc dù là ta nghĩ cách, nhưng con mẹ nó là vì con của ngươi!"

Dư Lương càng nói càng kích động, cứ như bị rất nhiều ủy khuất.

Dư Lương xác thực suy nghĩ cực đoan, Lữ Lâm cũng không phải tận lực muốn đẩy hắn vào chỗ chết, chỉ là chuyện kho ngân không thể coi thường, lấy lương tâm của một vị thần tử, Lữ Lâm mới có thể không tiếc đặt cược cả nhà, muốn cho Tiêu Quan hay việc này.

"Quân khốn kiếp nhà ngươi, thấy lợi quên lòng, không có thuốc chữa!" Lữ Lâm tức đến run râu, "Lấy danh lợi vinh nhục cá nhân so với quốc gia là điều vô nghĩa. Yêu phụ Khúc Phi Khanh lòng dạ rắn rết, kho ngân rơi vào tay nó chỉ sợ lại đem Tiêu Quốc đứng trước gió tanh mưa máu."

Dư Lương cười, "Chớ có giả trung trước mặt ta. Nếu như ngươi trung tâm thật sự như vậy, sao không vạch trần tội ác của con trai ngươi? Ngang nhiên cướp đoạt dân nữ, mưu hại Phò mã, bất kể tội nào cũng đều là trọng tội!"

Lữ Lâm khẽ run, trầm mặc không nói. Dư Lương đúng là đâm vào tim hắn. Lúc trước vì bảo trụ Lữ Trọng mà hắn xác thực làm chuyện hồ đồ.

"Thế nào? Không phản đối?"

"Lão phu mặc dù có chỗ hồ đồ, nhưng dù sao cũng tốt hơn lòng lang dạ thú cẩu nô tài như ngươi!"

Nghe được ba chữ cẩu nô tài, khóe miệng Dư Lương co quắp, gân xanh nổi lên, diện mục dữ tợn:

"Câm miệng! Ta ghét nhất người khác gọi ta cẩu nô tài! Ta không phải cẩu nô tài!"

Nhìn thấy Dư Lương nộ khí, tâm tình Lữ Lâm thoải mái. Lại mắng:

"Ông nội mày là nô tài, cha mày là nô tài, mày là nô tài con nô tài cháu, cái số của mày nhất định là nô tài, còn vọng tưởng lật trời?"

"Ông muốn chết ư!" Dư Lương gia tăng cường độ tay nắm chủy thủ, đâm sâu thêm, làm trên cổ Lữ Lâm rướm máu.

Lữ Lâm lạnh nhạt nói: "Chết? Lão phu chưa từng sợ sinh tử!"

Dư Lương âm trầm nói: "Chết ư? Nghĩ hay lắm."

Khúc Phi Khanh đề nghị Dư Lương giết Lữ Lâm diệt khẩu, trên đường đi Dư Lương đã suy nghĩ thật lâu, cảm thấy không thể dễ dàng để Lữ Lâm chết đi.

"Bình thường ngươi hưởng hết ân sủng, làm Quốc công nhiều năm như vậy, tài sản hẳn là có không ít. Ngươi đem những tài sản kia, nhận ta làm con thừa tự rồi đưa hết dưới danh nghĩa ta đi, sau đó viết một lá thư tiến cử ta đến Binh Bộ nhậm chức. Có lẽ ta sẽ mở một mặt lưới, tha cho phu nhân của ngươi. Bằng không, bà ta coi như không dễ chịu lắm đâu. Lữ phu nhân chỉ mới trung niên, phong vận vẫn còn, tin tưởng rất quý hiếm. Nếu như ngươi yêu quý bà, vậy nên nghe lời của ta."

Lữ Lâm nghe hiểu và thật muốn bằm thằng chó điên này.

"Thằng điên! Thiên lôi sẽ đánh chết mày không yên thây!"

Dư Lương vỗ mặt Lữ Lâm, nói: "Tiết kiệm sức lực, đừng mắng nữa, ta cho ngươi thời gian một ngày suy nghĩ. Tốt nhất là ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không..."

Dư Lương cười hèn khiến Lữ Lâm không khỏi rùng mình.

"Súc sinh!" Lữ Lâm mắng xong liền bị Dư Lương bổ một phát hôn mê bất tỉnh.

Trong thư phòng liên thông mật thất, Lữ Trọng từng coi Dư Lương là tâm phúc nên trong phủ có gì cơ mật đều chi tiết cho hắn biết. Dư Lương ấn chốt mở, khiêng Lữ Lâm vào mật thất, nhét giẻ vào miệng, trói gô trên ghế.

Làm xong hết thảy, hắn phủi quần áo, điềm nhiên như không có việc gì từ trong thư phòng đi ra.

......

Sau khi Cố Vân Cảnh hồi phủ, không bao lâu sau Tiêu Mộ Tuyết cũng từ hoàng cung trở về.

"Tuyết Nhi, tình huống thế nào?"

"Mẫu hậu đang canh giữ bên người phụ hoàng, nàng bảo ta trở về nghỉ ngơi. Tình huống có thể tốt hơn chỗ nào? Phụ hoàng hôn mê bất tỉnh, " Tiêu Mộ Tuyết bất đắc dĩ nói. "Hôm nay mới là ngày đầu tiên, mẫu hậu còn khống chế thế cục được, nhưng càng lâu, mẫu hậu cũng không làm chủ được cả hai bên triều đình và hậu cung. Phụ hoàng bệnh nặng, quốc sự không ai xử lý. Các hoàng huynh thì lại mong chờ hoàng vị. Tình thế chỉ sợ lại dậy sóng ngập trời nữa."

Cố Vân Cảnh biết Tiêu Mộ Tuyết lo lắng. Chiêu Vương Tiêu Tông và Đoan Vương Tiêu Dương mặc dù đấu với nhau nhưng Hoàng đế vẫn còn tọa trấn, cũng có chỗ thu liễm, không dám làm càn. Lần này Hoàng đế ngã rồi, hai vị Hoàng tử tất yếu nối dậy. Ngoại Tiêu Quốc đang đánh Tây Lương, nội lại xảy ra chuyện này, Cố Vân Cảnh cảm thấy thật có thể dùng "bấp bênh" để hình dung triều cục bây giờ.

Bữa tối, hai người đều không có tâm tư ăn cơm, chỉ tùy ý ăn rồi trở về phòng.

Thương thế Tiêu Mộ Tuyết mới vừa khỏi không lâu, liên tiếp bôn ba khiến nàng không chịu nổi. Cố Vân Cảnh cũng vậy, đi Hộ Bộ, rồi đi bộ xa, nàng cũng nhức mỏi không thôi.

Lúc Cố Vân Cảnh cởi áo ngoài mới phát hiện một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Đó là ngọc bội nàng một mực đeo bên hông không thấy. Nàng tìm kiếm xung quanh một hồi cũng không phát hiện tung tích của nó.

"Phò mã đang tìm cái gì?"

"Không có gì, chỉ là ngọc bội không thấy."

Đối với thường nhân, ngọc bội là một món đồ trân quý, nhưng đối với Công chúa Phò mã thì cũng không có gì. Tiêu Mộ Tuyết không nghĩ nhiều, nói:

"Nước lạnh rồi, tắm trước đi."

Cố Vân Cảnh gật đầu. Hai người vì trừ bỏ mệt mỏi, nhảy vào thùng tắm thư giãn. Tây song nguyệt hạ, hoa biện uyên ương dục, rất có phong tình. Lúc này là lúc nên cá nước thân mật a... Nhưng gần đây nhiều chuyện phát sinh liên tiếp, ngay cả tắm Phò mã cũng trầm tư suy nghĩ, hoàn toàn không tâm tư tiến hành chuyện nữ nữ tình ái.

Khi dòng nước ấm chạm vào Tiêu Mộ Tuyết, nội tâm nàng cũng rung động theo trận trận tê dại. Cảm giác mệt mỏi biến mất không ít và hào hứng cũng đồng thời tới. Tính toán thời gian, nàng và Phò mã gần đây khá là bỏ bê phòng the, vì vậy Tiêu Mộ Tuyết nhẹ giọng gọi Cố Vân Cảnh:

"Phò mã."

Cố Vân Cảnh thì đang vọc bọt nước và trầm tư vào tình tiết vụ án, thỉnh thoảng thì thở dài, thỉnh thoảng thì nhíu mày, như không nghe thấy Tiêu Mộ Tuyết nói. Công chúa nhìn xem dáng vẻ Phò mã, cũng không đành lòng lại đi quấy rầy, đành thở dài rồi để tiểu dụ.c vọng chậm rãi biến mất.

Tiêu Mộ Tuyết vô vị tắm xong, mặc quần áo trong và lên giường nghỉ ngơi. Cố Vân Cảnh thì vẫn còn trầm tư, ngay cả Công chúa điện hạ rời đi cũng không biết.

Tiêu Mộ Tuyết nằm ở trên giường hồi lâu khó chìm vào giấc ngủ, lại thêm lo lắng nước lạnh, Cố Vân Cảnh sẽ bị cảm. Bởi vậy lại xuống giường, đi đến bên thùng tắm, cầm muỗng múc nước nóng cho vào.

Cố Vân Cảnh cứ ngồi trong thùng tắm tự hỏi, Tiêu Mộ Tuyết cứ đổ nước nóng. Cứ như vậy lặp đi lặp lại. Tiếng nước với bóng đêm dần dần lặn xuống.

Không biết qua bao lâu, Cố Vân Cảnh bỗng nhãn tình sáng lên, mày giãn ra, hưng phấn nói: "Tuyết Nhi, ta đã nghĩ thông suốt."

Nàng còn tưởng rằng Tiêu Mộ Tuyết đang tắm, bởi vậy khi quay đầu sang lại không phát hiện Công chúa ở đâu.

Cố Vân Cảnh lau người, choàng y phục, nhìn trong phòng một vòng cũng không thấy bóng người.

Phò mã bối rối, tự nhủ: "Kỳ quái, hơn nửa đêm, Tuyết Nhi đi đâu?"

Vừa nói xong, Tiêu Mộ Tuyết đã xách theo thùng nước nóng, đẩy cửa vào.

Cố Vân Cảnh vội qua tiếp thùng gỗ, hỏi: "Tuyết Nhi, tắm xong rồi còn xách nước nhiều như vậy làm gì?"

"Ngươi cứ ngâm mình ở trong đó, ta đây không phải sợ ngươi bị cảm sao?"

Cố Vân Cảnh sờ mũi thở, có chút xấu hổ.

"Đã tắm xong rồi vậy nghỉ ngơi đi, muộn rồi đó." Tiêu Mộ Tuyết nói.

"Tuyết Nhi, ta hiện tại rất hưng phấn." Cố Vân Cảnh buông xuống thùng gỗ, lôi kéo tay của nàng nói, " Nàng biết không? Ta đã nghĩ thông suốt."

Nhìn phò mã kích động như con nít, Tiêu Mộ Tuyết hỏi:

"Chuyện gì chứ?"

Cố Vân Cảnh chậm rãi kể lại: "Việc mất ngọc bội cho ta đầu mối. Khối ngọc bội này ta đeo lâu rồi, hôm nay vô duyên vô cớ mất đi, thực sự ý vị sâu xa."

"Vừa nãy khi tắm, ta suy nghĩ rất lâu. Ngọc bội tuyệt không phải ngẫu nhiên mà mất đi. Hôm nay, ta từ Hộ Bộ hồi phủ đụng phải một chuyện kỳ quái."

Cố Vân Cảnh kể lại chuyện hai mẹ con kia cho Tiêu Mộ Tuyết nghe. Tiêu Mộ Tuyết nghe xong, hỏi: 

"Ý ngươi là hai mẹ con kia đã trộm ngọc bội."

Cố Vân Cảnh gật đầu: "Chính xác hơn là bà lão kia trộm ngọc bội. Bởi vì tiếp xúc với ta chỉ có bà ấy."

"Cũng không hẳn, vạn nhất ngọc bội trước lúc đó đã mất rồi thì sao?"

Cố Vân Cảnh cười, "Mặc kệ nó mất như thế nào, đều không quan trọng."

Tiêu Mộ Tuyết sững sờ, không biết Cố Vân Cảnh có ý gì. Phò mã ngâm mình trong thùng nước hơn nửa đêm, xa cách nàng, còn không phải bởi vì ngọc bội mất? Vậy sao còn nói nó mất không quan trọng?

"Ta không hiểu, chẳng lẽ ngươi quan tâm không phải ngọc bội?"

"Tuyết Nhi, ta suy nghĩ hơn nửa đêm không phải bởi vì ngọc bội." Cố Vân Cảnh nói, " mà là theo đó phỏng đoán kho ngân bị mất."

Thấy ổ khóa khố phòng không có bất kỳ vết tích hư hao, lúc ấy Cố Vân Cảnh hỏi Đặng Khoan có phải là có người trộm chìa khoá hay không, Đặng Khoan lại minh xác biểu thị chìa khoá chưa từng rời khỏi người, bởi vậy Cố Vân Cảnh bị bối rối, rốt cục là thế nào kho ngân không cánh mà bay? Cho đến khi vừa rồi, nàng mới nghĩ thông suốt. Chìa khoá tuyệt đối bị trộm, nhưng ngay sau đó được trả về.

Cố Vân Cảnh tiếp tục nói: "Ổ khóa khố phòng hoàn hảo không tổn hại, bên ngoài còn có trọng binh trấn giữ, bên trong cũng không có bí đạo. Kho ngân vô cớ mất đi là bởi vì có người trộm lấy chìa khoá của Đặng Khoan!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.