Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Khế Ước Phò Mã - Chương 100 : truyenyy.mobi

Khế Ước Phò Mã

Chương 100




100.

Hoàng Phủ Vân suy nghĩ hồi lâu, lại nói:

"Vừa rồi vi sư quá nóng nảy, không cẩn thận phân rõ thế cục. Lữ Trọng nên chết, nhưng không phải lúc này. Mấu chốt là nếu chúng ta hại chết Lữ Trọng, triều đình sẽ tra ra được, chẳng may lại tìm tới chúng ta."

"Ý sư phụ là...?"

"Cứu!"

"Hãy cứu hắn trước. Đợi phong ba lắng lại cho hắn lên đường. Cha con chúng đã biết bí mật của ta, không giữ lại được. Hiện tại Lữ Lâm sẽ không khai nhưng khó đảm bảo về sau. Lữ Lâm không phải Lữ Trọng, hắn tâm cơ nhiều lắm." 

"Phi Khanh, ngươi đi gặp Lữ Lâm, thuyết phục hắn từ bỏ lật án. Chỉ cần định án rồi, triều đình sẽ không rảnh tra lại, tự nhiên cũng sẽ không chú ý đến Vạn Xuân Lâu."

Khúc Phi Khanh cả kinh: 

"Sư phụ, Lữ Lâm nôn nóng cứu Lữ Trọng, bảo hắn từ bỏ lật án chỉ sợ khó như lên trời."

Hoàng Phủ Vân cười quỷ quyệt: 

"Rất đơn giản. Để hắn tìm người gánh tội là được. Lữ Lâm thông minh như vậy, ngươi chỉ cần tùy tiện chỉ điểm, hắn sẽ rõ."

Lữ Lâm thông minh, Khúc Phi Khanh cũng thông minh. Hoàng Phủ Vân chỉ nói mấy câu nhưng Khúc Phi Khanh đã biết nên làm gì. Nàng từ biệt Hoàng Phủ Vân, đi Ninh Quốc Công Phủ.

Giờ khắc này, Lữ Lâm đang chắp tay sau lưng, cau mày, đi qua đi lại trong sảnh.

"Lão gia." Hạ nhân cung kính nói.

Lữ Lâm tưởng báo tin tốt, hỏi vội:

"Dư Lương truyền tin?"

"Dạ không phải, là bà chủ Khúc tới."

"Khúc Phi Khanh tới làm gì?"

Khúc Phi Khanh lòng tham không đáy, lần trước lấy đi không ít người, lần này không biết lại thêm yêu cầu gì quá phận! Lữ Lâm hiện tại vừa nghe tên đã thấy tức, nói:

"Không gặp!"

"A nha, tiểu nữ nơi nào đắc tội Quốc công? Sao không được chào đón?"

"Bà chủ, ngươi khi chưa cho phép tự tiện xông vào nội phủ, này không quá hợp lễ đi." Lữ Lâm cau mày nói.

Khúc Phi Khanh cũng không ưa Lữ Lâm, những giờ chỉ có thể tươi cười.

"Tiểu nữ phiêu bạt giang hồ đã quen, bốn biển là nhà, không hiểu nhiều quy củ. Chỗ nào mạo phạm, mong Quốc công rộng lòng tha thứ."

"Hừ, chỗ ngươi mạo phạm còn ít?" Lữ Lâm cười lạnh, "Nói đi, hôm nay tới làm gì?"

"Hôm nay ta đến là bởi vì nghĩ cách cứu Lữ công tử, bất quá Quốc công đã không chào đón, vậy ta vẫn nên thôi nhọc lòng cho thỏa đáng. Tiểu nữ cáo từ."

Vừa nghe đến Khúc Phi Khanh nói muốn cứu Lữ Trọng, Lữ Lâm quả thực giật mình. Từ khi tiếp xúc, Lữ Lâm biết người này tuyệt đối không có hảo tâm như vậy, có lừa dối gì hay không? Hắn nửa tin nửa ngờ nói:

"Ngươi có cách nào?"

Khúc Phi Khanh không để ý thần sắc Lữ Lâm, nàng không nhanh không chậm nói:

"Tiểu nữ đường xa mà đến, bôn ba mệt nhọc ngay cả hớp trà đều không có mà uống."

Lữ Lâm: "Người đâu, dâng trà!"

Hạ nhân bưng trà lên, Khúc Phi Khanh ngồi trước bàn, nâng trà tinh tế thưởng thức. Nàng nhàn nhã, hoàn toàn không giống đang bàn đại sự, lại giống trà khách an nhàn hơn.

"Bà chủ, nghỉ cũng nghỉ rồi, trà cũng uống xong, là thời điểm nên nói chuyện chính đi."

Khúc Phi Khanh như điếc, không nghe thấy Lữ Lâm nói, vẫn thảnh thơi uống trà; vừa uống vừa nhìn Lữ Lâm đen mặt, cảm giác thật sự sảng khoái.

Gặp Khúc Phi Khanh thờ ơ, Lữ Lâm càng giận. Đường đường Quốc công gia, chưa từng có ai dám như Khúc Phi Khanh coi hắn như khỉ mà đùa.

"Bà chủ có cách gì cứu Lữ Trọng rồi?

Mài mòn hết Lữ Lâm kiên nhẫn, Khúc Phi Khanh lúc này mới chậm rãi nói:

"Trà ngon quá. Thơm ngát vương vấn mãi. Mãi đắm chìm trong thế giới trà, không nghe thấy Ninh quốc công. Vừa rồi ngài nói cái gì thế?"

Lữ Lâm nén giận:

"Lão phu hỏi ngươi có cách gì cứu Lữ Trọng?"

"A, Quốc công nói cái này." Khúc Phi Khanh nói, "Đúng là ta có một cách, nhưng chỉ sợ ngài không đồng ý."

"Nói đi."

"Từ bỏ lật án."

Một cậu ngắn ngủi như ngũ lôi oanh đỉnh cho Lữ Lâm. Không lật án, vậy chẳng phải trơ mắt nhìn con đi chết?

"Đây là biện pháp tốt của bà chủ ư?" Lữ Lâm hung ác nói, ánh mắt tựa như mũi tên muốn bắn thủng Khúc Phi Khanh, "Ta thấy ngươi muốn đưa con ta đi chết thì có!"

"Hiểu lầm hiểu lầm." Khúc Phi Khanh giải thích, "Quốc công đừng có gấp, hãy nghe ta nói hết lời. Ngài cũng biết vụ án này liên lụy đến rất nhiều.... Bây giờ triều đình đang tra án, nếu như thật tra được thật sự đều bất lợi đối với chúng ta. Nói không chừng sự tích của Lữ công tử cũng bị đưa ra ánh sáng."

Khúc Phi Khanh thao thao bất tuyệt: 

"Quốc công đừng quên lệnh công tử có một tòa kim ốc tàng kiều tại ngoại ô, quy mô của nó thật khiến người nghẹn họng nhìn trân trối. Trong đó phần lớn đều là các cô gái thiện lương xinh đẹp, không biết Lữ công tử lại dùng loại thủ đoạn gì để thu nạp họ nữa."

Lữ Lâm biết đức hạnh của con trai mình, khẳng định dùng thủ đoạn bỉ ổi đi. Và việc này một khi bị phát hiện, bệ hạ biết được- Lữ Trọng chắc chắn có quả ăn. Tùy ý cầm tù người khác, dựa theo luật là trọng tội!

Nơi này vẫn luôn rất bí mật, ngoại nhân căn bản không biết, chúng thị vệ canh gác lại võ công cao cường, phàm là có người xâm nhập bọn hắn nhất định sẽ phát hiện. Lữ Lâm hiếu kỳ Khúc Phi Khanh như thế nào biết được chuyện này.

"Không ngờ tin tức bà chủ linh thông như vậy, ta thấy ngươi mưu đồ hại Lữ Trọng đã lâu đi." Lữ Lâm nói.

"Quốc công nói quá lời. Ta lúc nào muốn hại Lữ công tử? Ta vẫn luôn cho người âm thầm bảo hộ hắn đó chứ."

"Thế thì đa tạ!"

"Khách khí khách khí." Khúc Phi Khanh cười nói, "Quốc công thông hiểu luật pháp, chắc hẳn hiểu rõ tình thế nghiêm trọng hơn ta. Trên đường tới đây ta nhìn thấy không ít người đang truy nã một nàng có vẻ có nhan sắc. Hỏi ra mới biết, đó là quý phủ. Mặc dù ta không biết nàng là người phương nào, nhưng ta có thể khẳng định nàng nếu đã là người Quốc công khổ tâm tìm kiếm tất có liên quan đến án Lữ công tử."

Khúc Phi Khanh chợt nghiêm túc:

"Nói thật, quý công tử không phải đèn cạn dầu, hắn luôn luôn thích mỹ nhân, ta suy đoán giữa bọn họ khẳng định có quan hệ mờ ám."

Khúc Phi Khanh lập tức đề tỉnh Lữ Lâm. Hắn nghe xong đột nhiên cảm thấy chuyện trở nên khó giải quyết. Hắn muốn cứu con trai. Nhưng chỗ chết người nhất là con trai hắn không sạch sẽ. Không những đụng chạm tới đạo đức mà càng là phạm pháp! Mặc dù biết con bị oan nhưng bản án vòng vòng đan xen. Đúng là người bị hại, nhưng nếu lên công đường thẩm án, phán quan hỏi chuyện gì đã xảy ra, hai cha con thật đúng á khẩu không trả lời được. Không phải không thể thành thật, mà là không cách nào trả lời! Án này một khi truy xét đến cùng, hành vi của Lữ Trọng tất bị lộ. Đến lúc đó, bệ hạ sẽ không truy cứu tội mạo phạm Vương phi nữa mà là tàng trữ người trái phép.

Cứu cũng thế, không cứu cũng không phải, Lữ Lâm làm quan nhiều năm, lần này thật sự đá trúng gậy sắt, thế đã leo lên lưng cọp.

Khúc Phi Khanh nhìn ra Lữ Lâm khốn quẫn, nàng cười nói:

"Xem ra Quốc công đã hiểu ý ta. Hiện tại, biện pháp tốt nhất là từ bỏ lật án. Nghe là từ bỏ nhưng thật ra là cứu Lữ công tử."

"Lão phu ngu dốt, không hiểu thấu đáo bà chủ ý tại ngôn ngoại, lời ấy có nghĩa là gì?"

"Tìm dê thế tội."

"Quý phủ có nhiều người như vậy, tùy tiện kéo ra là được. Quốc công là trọng thần hai triều, lại là đế sư, rất được bệ hạ coi trọng, coi như hung thủ ở nội phủ, bệ hạ cũng chỉ sẽ giáng tội với hung thủ, không hẳn sẽ giận chó đánh mèo toàn bộ Quốc Công Phủ."

Lữ Lâm vẫn luôn nghĩ là phải bắt được hung thủ chứ chưa từng nghĩ tới cách này. Hắn nói:

"Đại Lý Tự không phải đồ ngốc, bọn hắn chưa chắc tin tưởng."

Khúc Phi Khanh nâng chung trà, bình tĩnh thổi trà mấy hơi, chậm rãi nói:

"Chỉ cần lý do đầy đủ, chứng cứ đầy đủ, giả cũng có thể nói thành thật. Nếu không phải hung thủ dĩ giả loạn chân, Lữ công tử làm sao khổ sở lao ngục tai ương?"

Lữ Lâm suy nghĩ hồi lâu, nói:

"Biện pháp bà chủ nói thật sự để lão phu mở rộng tầm mắt."

"Quốc công không cần cảm kích ta, nhớ kỹ lời ngài từng nói là được." Khúc Phi Khanh cười nói.

"Lão phu đã từng nói, chỉ cần ngươi có thể cứu Lữ Trọng, chuyện ngân phiếu tất nhiên kín như bưng. Quân tử nhất ngôn thủ tín." Lữ Lâm trầm giọng nói.

Khúc Phi Khanh nhìn không chớp mắt xem Lữ Lâm. Bị người xinh đẹp vũ mị mà không mất uy nghiêm nhìn chằm chằm Lữ Lâm rất không thoải mái.

"Có quỷ mới tin ngươi!" Khúc Phi Khanh lạnh lùng nói ở trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.