Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Khế Ước Phò Mã - Chương 96 : truyenyy.mobi

Khế Ước Phò Mã

Chương 96




96.

"Con cảm thấy là ai? Là kẻ thù nào trăm phương ngàn kế để con và Lữ Lâm tranh đấu, hắn ngồi ngư ông đắc lợi?"

Tiêu Tông ngang ngược càn rỡ, đắc tội không ít người. Mặc dù bây giờ đắc thế, nhiều đại thần tranh nhau nịnh bợ nhưng cũng không ít người oán hận, giận mà không dám nói gì.

Tiêu Tông sững sờ, "Địch nhân con có không ít, làm sao xác định được là ai?"

"Không sai, điện hạ thụ địch không ít. Nhưng trong số đó ai có tư cách leo lên hoàng vị?"

"Tiêu Trạm, Tiêu Dương? Ý cậu muốn nói hung thủ là một trong hai người bọn họ?"

"Không chỉ hai. Tam hoàng tử Tiêu Liên cũng có hiềm nghi."

Tiêu Tông suy nghĩ hồi lâu mới miễn cưỡng lục lọi trong đầu ra cái tên: Khang vương Tiêu Liên, thứ hoàng tử trung thực vô năng. Tiêu Tông chưa từng để hắn vào mắt. Con chó con mèo trong cung còn có khả năng để Tiêu Tông ấn tượng hơn đi.

"Tiêu Liên?" Tiêu Tông cực kì khinh thường, "Cậu không nhầm chứ? Chỉ là một thằng ngớ ngẩn, có năng lực tranh hoàng vị cùng ta?"

Tần Nhiếp không rõ thâm ý cười:

"Tiêu Liên xác thực bình thường, nhưng Đức tần mẹ hắn không phải đèn cạn dầu. Cũng may bệ hạ không sủng Đức tần, nếu không mẫu phi con tuyệt không phải đối thủ của bà ta. Việc này nói không chừng có quan hệ với bà ta đấy."

"Có nhiều khi, cậu nghĩ..." Tần Nhiếp chậm rãi nói, "Ưu tú nổi trội đến cùng là tốt hay xấu? Trong chư hoàng tử, bệ hạ hiện sủng ái con và Đoan vương nhất... Tiêu Trạm thì dần bị bỏ rơi, Tiêu Liên thì chưa từng gây chú ý. Con với Tiêu Dương đánh nhau, đấu đến đấu đi chỉ sợ nguyên khí đại thương, còn chưa kịp ngồi lên hoàng vị đã bị hai người này rình rập đến phổng tay trên."

Tần Nhiếp tuy là võ tướng nhưng là cựu Binh mã đại nguyên soái, bản lĩnh phỏng đoán lòng người vẫn là không thể khinh thường. Hắn phục vụ Tiêu Quan nhiều năm, thường xuyên lấy thân phận hoàng thân quốc thích xuất nhập hậu cung, thỉnh thoảng giúp Lệ quý phi phân ưu giải nạn, tâm cơ và tầm nhìn võ tướng bình thường không thể sánh kịp.

"Coi như con với Tiêu Dương lưỡng bại câu thương đi- nhưng phụ hoàng vắng vẻ Tiêu Trạm, càng là khịt mũi coi thường Tiêu Liên, quả quyết sẽ không giao hoàng vị cho bọn hắn." Tiêu Tông buồn bực nói.

"Tông nhi, con vẫn còn quá đơn thuần." Tần Nhiếp nói, "Thông qua chuyện này, chẳng lẽ con còn nhìn không rõ? Nhiều chuyện thường sẽ ngoài dự liệu đến đáng sợ hơn nữa kìa. Tại thọ yến, có người đã có thể thiết kế Lữ Trọng mạo phạm Chiêu vương phi, vậy chẳng lẽ hắn không thể mưu hại bệ hạ?"

"Bệ hạ còn, con là thân vương thụ ân sủng. Bệ hạ không còn, con chỉ là tù nhân!"

Tần Nhiếp nhấn mạnh tù nhân khiến Tiêu Tông nghe mà run.

"Con biết cậu nói có lý, nhưng trước mắt vẫn là tìm ra hung thủ quan trọng hơn."

Trên mặt Tần Nhiếp lóe qua vẻ thất vọng. Xem ra, Tiêu Tông vẫn không lĩnh ngộ được. Hắn lắc đầu nói:

"Trên đời này không có chuyện gì quan trọng hơn việc con đoạt đích. Nếu con là Hoàng đế, con muốn Lữ Trọng chết hắn liền phải chết, căn bản không cần lật án cái gì. Cũng không cần cân nhắc việc này là ai làm, hay ai có hiềm nghi, cứ việc bắt chém, quản hắn là Tiêu Trạm, Tiêu Liên hay Tiêu Dương?"

Tần Nhiếp nắm chặt nắm đấm giương trước mặt Tiêu Tông:

"Chỉ có hoàng quyền chí cao vô thượng mới là quan trọng nhất!"

Lúc đầu, Tần Nhiếp còn chuẩn bị để Tiêu Tông im lặng chờ thời cơ, nhưng yến hội có chuyện bất ngờ phát sinh như thế, hắn cảm thấy địch nhân trong bóng tối khá đáng sợ, chờ thêm một ngày Tiêu Tông lại có khả năng không thể phát triển.

Nói thẳng ra, Tiêu Tông rốt cuộc hiểu:

"Ý cậu là muốn con mau chóng leo lên hoàng vị?"

"Không sai. Chúng ta không thể chờ đợi thêm được nữa. Ta đã an bài tốt hết thảy, tiếp theo chỉ còn trông chờ vào con."

Tần Nhiếp lấy ra mấy chục viên thuốc.

"Đây là độc dược mạn tính, con cho tâm phúc trà trộn vào Thái Y Viện, tìm cơ hội bỏ nó vào ngự thiện. Hãy nhớ, một ngày một viên, bằng không sẽ lộ sơ hở."

Tiêu Tông tâm địa ác độc, biết trên đường đoạt đích không nên nhân từ nương tay, nhưng dù sao cũng là cha ruột luôn sủng ái hắn có thừa, khi hắn vừa trưởng thành đã gia phong hắn làm thân vương, lúc đó hắn còn không có công trạng... Điều này trong hoàng thất là hiếm có.

Tiêu Tông tiếp nhận đan dược Tần Nhiếp đưa tới, tay không khỏi run rẩy, chân cũng có vẻ nhũn ra. Hắn muốn làm Hoàng đế, cũng từng tưởng tượng yếu hại Tiêu Quan, nhưng giờ khắc chân chính đến thì nội tâm vẫn có không ít áy náy.

"Phụ hoàng đối với con rất tốt, con không đành lòng." Hắn thấp giọng nói.

Ánh mắt Tần Nhiếp bỗng lạnh lẽo:

"Người thành đại sự nhất định phải tâm ngoan thủ lạt, không quả quyết tuyệt đối không phải chuyện tốt."

Tần Nhiếp cười lạnh:

"Đối đãi rất tốt? Tại việc nhỏ bệ hạ đúng là rất tốt, nhưng đại sự thì chưa chắc. Lữ Trọng làm cả Chiêu Vương Phủ hổ thẹn, để con trước mặt người khác không ngẩng đầu lên được, nhưng bệ hạ sẽ bởi vì ân tình của Lữ Lâm mà tha cho Lữ Trọng. Người ta nhìn vô còn thấy hoàng trường tử cao cao tại thượng còn không bằng Lữ Trọng."

Tần Nhiếp cảm thấy Lữ Trọng đáng chết, mặc kệ là bị hãm hại hay không, chỉ cần tay hắn đã chạm qua Chiêu vương phi đã đủ để cấu thành tội chém đầu, nhưng cũng vì đại cục hắn mới ngăn cản Tiêu Tông động thủ. Đối với bất kỳ người đàn ông nào, chuyện vợ mình bị mạo phạm đều không cách nào tha thứ - Tiêu Tông vốn tâm tình phiền muộn, lại bị kích, áy náy vừa rồi tan thành mây khói. Như nhận lấy cổ vũ, Tiêu Tông khẩu khí kiên định hơn:

"Lữ Trọng đã dám đụng người của ta, hắn phải chết! Phụ hoàng không chịu giết hắn, vậy để ta làm thay!"

"Cậu nói rất đúng, ta nhất định phải trở thành Hoàng đế, mới có thể giết người ta muốn giết!" Tiêu Tông hai tay ôm quyền, "Ta nhất định nghe theo cậu chỉ thị!"

......

Trấn Viễn Hầu Phủ.

Phân tích xong thế cục, công chúa có vẻ buồn ngủ. Nàng thương thế chưa khỏi, hôm nay lại cùng phò mã đi Vạn Xuân Lâu bôn ba nửa ngày, mệt mỏi không chịu nổi. Cố Vân Cảnh giúp Tiêu Mộ Tuyết uống thuốc, dặn dò nàng nghỉ ngơi, đắp chăn cho nàng, mới chuẩn bị đi tìm Thượng Quan Lan thương nghị. Thượng Quan Lan là người hiểu rõ Hoàng Phủ Vân.

Phò mã mới vừa đi, Tiêu Mộ Tuyết khẽ gọi:

"Phò mã."

Cố Vân Cảnh cười, "Tuyết Nhi, thế nào?"

"Không có gì, ta chỉ là muốn nhìn thấy ngươi. Cho dù là ngủ thiếp đi, cũng hi vọng ngươi làm bạn với ta." Tiêu Mộ Tuyết cắn môi, "Ta có phải rất tham lam hay không?"

Mặc dù Cố Vân Cảnh nói đến mây trôi nước chảy nhưng Tiêu Mộ Tuyết vẫn có cảm giác sự kiện lần này không đơn giản. Một Lữ Lâm đã rất khó đối phó, hiện tại lại tăng thêm Khúc Phi Khanh và Hoàng Phủ Vân, cả ba đều không phải người thường. Phò mã dù có tài nhưng quỷ thần khó lường, tuổi trẻ lịch duyệt cạn, Tiêu Mộ Tuyết lo lắng Cố Vân Cảnh có gì bất trắc cho nên nàng hết sức lưu luyến mỗi thời mỗi khắc cùng phò mã.

"Làm sao lại thế? Đây không phải là lòng tham, mà là biểu hiện của tình sâu vô cùng." Cố Vân Cảnh cười nói, vén vạt áo, ngồi ở trên giường ôm công chúa điện hạ, "Vậy ta ở đây với nàng nha."

Tiêu Mộ Tuyết tham lam hít hết mùi trên người Cố Vân Cảnh. Nàng cảm thấy mùi thuốc nhàn nhạt này là hương vị dễ nghe nhất thiên hạ. Chỉ nghe thôi đã động tâm. Một hồi sau, Tiêu Mộ Tuyết nói:

"Phò mã hãy hứa với ta, ngươi nhất định phải cẩn thận, được chứ? Ta không muốn nhìn thấy ngươi có bất kỳ sơ xuất, ta không chịu đựng nổi. Nếu tình huống hung hiểm, ngươi rời khỏi ngay có được hay không? Hoàng vị không quan trọng bằng ngươi, phò mã...."

Tiêu Mộ Tuyết khẩn cầu, không còn dáng vẻ công chúa gì nữa mà là người vợ gợi tình trước mặt chồng... Nhớ hồi mới quen, Cố Vân Cảnh khi đó còn không nghĩ dính dáng đến Hoàng gia, là chính Tiêu Mộ Tuyết giáo dục Cố Vân Cảnh. Nhưng bây giờ công chúa điện hạ rất hối hận, nàng không nên để phò mã sa vào vũng bùn... Cái gì quốc gia trong sạch, cái gì lê dân bách tính hạnh phúc tất cả so với Cố Vân Cảnh đều không có ý nghĩa! Từ trên trời cho tới dưới đất, trong lòng này, ánh mắt này chỉ có duy nhất Cố Vân Cảnh! Thực tình khi yêu một người, nàng chính là cả thế giới!

Phò mã vốn đang đan tay vào tay công chúa điện hạ, kỳ thật trò này rất ngây thơ nhưng Cố Vân Cảnh lại thích, có lẽ là vì ở cùng người mình yêu, tất cả trò nhàm chán đều trở nên thú vị. Tiêu Mộ Tuyết vừa nói, Cố Vân Cảnh không kìm được sững sờ, không khí dịu dàng tràn ngập tình yêu đột nhiên ngưng trọng hơn nhiều... Nói thật, Cố Vân Cảnh có thể đối phó cha con Lữ Trọng, nhưng xác thực nàng không nắm chắc thành công đối phó Hoàng Phủ Vân. Nàng không biết thế lực phía sau Vạn Xuân Lâu là dạng gì, chờ đợi nàng đều là không biết và nguy hiểm- nhưng tên đã phóng, há thu hồi?

Cố Vân Cảnh cúi đầu hôn trán Tiêu Mộ Tuyết, nói:

"Vì nàng, ta nhất định sẽ bảo vệ mình. Nàng hãy an tâm, được không?"

"Nhưng ta sợ..."

Cố Vân Cảnh đưa tay che môi Tiêu Mộ Tuyết trên, an ủi:

"Đừng sợ. Ta có lúc nào để nàng lo lắng chứ? Nàng phải tin tưởng ta luôn luôn có thể đối phó những yêu ma quỷ quái kia."

Giọng điệu Cố Vân Cảnh dần trở nên nghiêm túc:

"Tuyết Nhi, ta không thể lùi bước. Đã lựa chọn, phải dũng cảm đi tiếp, mặc kệ phía trước cỡ nào khó khăn."

Cố Vân Cảnh nhớ tới lời cha đã từng dạy bảo, nội tâm tuôn ra vô hạn hào hùng. Bên trong hào hùng là Cố gia khí khái.

"Cũng như cha biết rất rõ chiến sự hung hiểm, lại không để ý thân trọng thương lựa chọn mặc giáp ra trận, anh dũng giết địch. Ở trên người hắn, ta thấy được cái gì gọi là kiên trì và tín niệm! Thân là người Cố gia, xưa nay sẽ không nghĩ đến hai chữ lùi bước."

Thân thể Cố Vân Cảnh yếu đuối, dựa vào Thượng Quan Lan y thuật mới nhặt được mạng về, cho nên Cố Uy chưa từng yêu cầu nghiêm khắc với nàng, càng không dùng chế độ quân nhân thế gia đến quy phạm Cố Vân Cảnh. Nhưng sinh ra ở nhà hầu tước thẳng thắn cương nghị, Cố Vân Cảnh mưa dầm thấm đất từ nhỏ, huyết tính và trung thành đã đúc tại linh hồn của nàng.

"Chớ nói hành trình dài đằng đẳng, nguyện cống hiến cho non sông không cần hồi báo! Ta tuy là con gái, nhưng Cố gia khí khái vẫn là phải kế thừa." Cố Vân Cảnh khí khái nói.

Tiêu Mộ Tuyết vuốt ve gương mặt phò mã ửng hồng bởi vì kích động, cảm thụ linh hồn kiên cường bên trong cơ thể gầy yếu.

"Có thể gả cho ngươi, có thể gả vào Trấn Viễn Hầu Phủ là chuyện may mắn nhất đời ta." Tiêu Mộ Tuyết nói, "Phò mã đã không sợ, vậy ta cũng sẽ không sợ, mặc kệ phát sinh chuyện gì chúng ta đều cùng đối mặt. Sinh tử không rời, đồng hội đồng thuyền!"

"Tốt, sinh tử không rời, đồng hội đồng thuyền!" Cố Vân Cảnh dứt lời, lại híp mắt, "Tám chữ này tốt thì tốt, nhưng ta cảm thấy quá mức bi thiết. Mọi thứ nên nghĩ ở phương diện tốt hơn, cho nên ta thích nhất là nắm tay cả đời, bên nhau đến già."

"Nắm tay cả đời, bên nhau đến già." Tiêu MộTuyết đọclời thề đẹp nhất trên đờiở trong lòng: "Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão, tử sinh khiết khoát, dữ tử thành thuyết."

** 執子之手,Chấp tử chi thủ, Ta nắm tay nàng,

與子偕老。Dữ tử giai lão. (Hẹn ước) sẽ sống chung với nhau đến tuổi già.

死生契闊,Tử sinh khiết thoát, Chết sống hay xa cách,

與子成說。Dữ tử thành thuyết. Đã cùng nàng thành lời thề ước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.