Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này - Chương 3 : truyenyy.mobi

Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 3




Mùa đông vốn dĩ trời tối sớm, hơn nữa lại đổ một trận mưa lớn, toàn bộ thế giới gần như chìm trong bóng tối.

Rạp chiếu phim phía trước liền trở thành nơi có ánh sáng duy nhất trong bóng đêm.

Nó rất nhỏ, giữa hai bức tường chỉ có một cánh cửa gỗ đủ cho một người ra vào, trước cửa treo hai chuỗi đèn lồ||g, đèn lồ||g treo dài ở hai bên cửa, nó phát sáng ánh sáng màu cam ấm áp trong gió và mưa. Nó rất cổ xưa, ngay cả tấm áp phích dán trên tường dường như đã được dán từ những năm 1970 đến giờ, với màu sắc loang lổ và nét chữ bị mờ. Nó làm cho bất cứ người nào nhìn thấy khó mà bỏ qua được, bởi vì nó có tên là Rạp chiếu phim Nhân Sinh, tọa lạc ngay ngã tư đường Yên Chi, nó là nơi mà Ninh Ngọc Nhân lúc sắp chết trong lòng vẫn không thể nào quên được.

Ninh Ninh đi về phía nó, nhưng bị một người ngăn lại.

Đó là một người đàn ông trên mặt mang một chiếc mặt nạ trắng như tuyết, ăn mặc như một tay anh chị giang hồ thời đại cũ, thân trên mặc áo ngắn màu trắng, bên hông buộc đai lưng vải màu đen, chân đi đôi giày vải màu đen, xuyên qua tấm mặt nạ, ồm ồm nói với cô:

– Còn chưa tới giờ chiếu.

– Chú nhìn xem.- Ninh Ninh đưa tay ra, mưa rơi vào lòng bàn tay cô, – Mưa to như này, có thể cho cháu mua vé vào trước rồi chờ được không?

Đối phương lắc đầu.

Ninh Ninh xin xỏ mãi nhưng đối phương vẫn chỉ lắc đầu.

Thời đại này rồi thế mà vẫn có một nơi quỷ quái như này, người bảo vệ quỷ quái như này! Ninh Ninh chỉ ước mở ngay ra trang đánh giá công khai để đánh giá cho nó điểm thấp nhất, cô tức giận hậm hực quay người lại, giơ tay vẫy gọi taxi.

Xe taxi đưa cô đi thật nhanh, taxi lại đưa cô quay trở lại.

Mở cửa xe, Ninh Ninh một lần nữa trở lại trước mặt người trông cửa, hỏi:

– Giờ đã đến giờ chưa ạ?

Người trông cửa bình tĩnh nói:

– Còn năm phút nữa.

Ninh Ninh cúi đồng hồ trên tay, 11 giờ 55 phút.

Cô không khỏi nhớ những gì mẹ đã nói với mình trước khi chết:

– Buổi tối 12 giờ, đi đến Rạp chiếu phim ở số 35 đường Yên Chi xem một bộ phim, chỉ được đi một mình.

Đúng 12 giờ, nhiều một phút không được, kém một phút cũng không được.

Ninh Ninh giơ túi xách lên che đỉnh đầu, mưa càng lúc càng lớn, cô đi qua đi lại ở cửa, cảm thấy mình như một kẻ ngốc. Năm phút vừa qua, cô đi thẳng vào trong, lại lần nữa bị người trông cửa đưa tay ngăn lại.

– Vé vào cửa. – Người trông cửa vẫn ồm ồm nói.

Ninh Ninh lục lọi một hồi, cuối cùng từ trong túi xách lấy ra một tấm vé xem phim cũ, đó là một tờ giấy mỏng màu vàng, bên trái có một dấu hình tròn, dấu tròn ghi vé vào cửa, bên phải là một khung vuông hình chữ nhật, giữa khung vuông có viết “Rạp chiếu phim Nhân Sinh”, phía dưới viết số 45 hàng thứ 8 đằng trước.

Người trông cửa có vẻ như không ngờ cô thật sự lấy được vé vào cửa, vì vậy liếc nhìn cô một cái, sau đó xé vé vào cửa, nhường ra cửa gỗ phía sau:

– Một người một vé, đi vào thì không còn giá trị.

Cuối cùng đã có thể đi vào rồi, Ninh Ninh thở phào nhẹ nhõm, trước khi đi vào, cô liếc nhìn tấm áp phích dán trước cửa.

Đó là một tấm áp phích rất cũ, nó giống như một di vật từ những năm 70-80, màu sắc của nó rực rỡ như một bức tranh sơn dầu, có lẽ nó đã bị mưa rửa trôi mà màu sắc và nét chữ hơi loang lổ, hai diễn viên chính trên đó tuy rằng rất đẹp, nhưng gương mặt lại rất lạ lẫm, Ninh Ninh không nhận ra người nào trong đó, chỉ có thể đọc tên của họ từ danh sách diễn viên.

Bộ phim: “Đoàn xiếc thú Dân quốc”.

Diễn viên chính: Trần Quân Nghiên, Lý Tú Lan.

– Chưa từng nghe bao giờ cả.

Ninh Ninh lẩm bẩm, quay đầu trở lại đi vào cửa lớn.

Khác hoàn toàn với vẻ cũ nát của mặt tiền, bên trong lại gọn gàng đến không ngờ.

Những chiếc ghế gỗ chạm trổ xếp thành hàng ở bên trong, thoạt nhìn giống như rạp hát ở thời Dân Quốc, nhưng phía trước không phải là sân khấu với tấm màn lớn màu đỏ, mà là màn hình chiếu phim màu trắng.

– Chỗ ngài ở đây ạ.

Một nhân viên công tác dẫn Ninh Ninh đến trước chỗ ngồi, đó là một cô gái nhỏ trong bộ sườn xám hoa, giọng nói mềm mại, trên mặt cũng mang một chiếc mặt nạ, không phải là mặt nạ màu trắng nhạt nhẽo giống như người trông cửa, mà là một chiếc mặt nạ sĩ nữ cổ đại đang cười, giữa cánh môi điểm một vệt đỏ thắm.

Ninh Ninh ngồi xuống chỗ ngồi, nhìn quanh ban phía, tới tới lui lui đều là người mang mặt nạ, thậm chí ngay cả bác gái quét rác cũng mang một chiếc mặt nạ khóc.

– Vì sao mọi người đều đeo mặt nạ hết vậy? – Ninh Ninh nhận ly nước nóng từ cô gái nhỏ mặc sườn xám, vừa làm ấm tay vừa hỏi.

Cô gái nhỏ cười đáp:

– Nhân viên công tác đều phải mang mặt nạ ạ.

Cuối cùng Ninh Ninh đã hiểu cảm giác kỳ lạ khi mình vừa mới đi vào là gì rồi. Nhìn xung quanh toàn bộ nhân viên đều đeo mặt nạ, chỉ có vị khách duy nhất không mang mặt nạ là cô mà thôi.

Cho dù là xuất chiếu lúc đêm muộn thì cũng không nhất thiết phải vắng lặng như vậy chứ?

Cô đang muốn hỏi còn có khán giả nào nữa không thì bác gái đang cắm cúi quét rác đột nhiên đứng thẳng lên, cầm theo chổi đi ra phía ngoài, các nhân viên khác cũng giống như nghe thấy tiếng chuông mà chỉ có họ nghe thấy được, lần lượt dừng công việc, lần lượt rút lui về phía ngoài cửa.

Tình huống này giống như chạy thoát khỏi chuông báo cháy, Ninh Ninh không nhịn được đứng bật lên, hỏi bọn họ:

– Mọi người đi đâu thế ạ?

Một nhóm người cùng dừng lại và cùng nhau quay lại.

Mặt nạ khóc, mặt nạ con khỉ, mặt nạ thư sinh…đủ loại kiểu dáng mặt nạ nhìn về phía cô, đằng sau mặt nạ sĩ nữ cổ đại, cô gái nhỏ mặc sườn xám dùng giọng Ngô nông mềm mại nói:

– Phim sắp bắt đầu rồi, mời chị thưởng thức ạ.

Ninh Ninh còn muốn hỏi thêm nữa nhưng đột nhiên, đèn điện bị tắt hết, ước chừng sau ba giây đồng hồ, màn hình nơi xa sáng lên, trong bóng tối, trắng bóng một mảnh.

– Mình không sợ mình không sợ mình không sợ.

Ninh Ninh một mặt tự thôi miên mình một mặt ngồi xuống, thuận tiện ngậm ống hút, nhấp một ngụm nước ấm để áp cơn sợ hãi xuống.

Màn hình trắng sau một lúc lâu mới chậm rì rì hiện lên một hàng chữ.

“Bộ phim này dựa trên một câu chuyện có thật”

Rồi giọng một người đàn ông chậm rãi hát lên:

– Bắt cóc được rồi, hãy chọn một tượng gỗ, được người què, người mù và người cụt tay, tất cả hãy nhận lấy hình dạng mà làm, làm kẻ ăn mày xin tiền.

Ninh Ninh mồ hôi chảy ròng ròng.

Cô ngồi bất động trên ghế, chỉ có đôi mắt trợn tròn kinh hãi.

Không phải cô không muốn cử động, mà là khi giọng người đàn ông bắt đầu nói chuyện, thì cô đã không thể cử động được.

Cô tuyệt vọng mở miệng, muốn phát ra âm thanh kêu cứu, nhưng lại không thốt ra được một câu, mà ngược lại giọng nói của những người khác càng lúc càng lớn, giọng nói của người đàn ông, giọng nói của phụ nữ, từ xa đến gần, càng ngày càng rõ ràng kêu lên ở bên tai cô: Tỉnh lại, tỉnh lại, tỉnh lại đi…

– Ninh Nhi, tỉnh lại đi!

Ninh Ninh bỗng nhiên chớp đôi mắt.

Cô có thể cử động rồi, nhưng lại sợ tới mức không dám động.

Cô có thể nói, nhưng lại không biết nên nói gì.

Trước mắt là ba người hai nam một nữ, ba khuôn mặt xa lạ.

Một người là một đại phu già với bộ râu xám mặc áo khoác ngắn màu trắng, đang dùng hai ngón tay vạch mí mắt của cô, một người là một phụ nữ trung niên ăn mặc kiểu người hầu thời Dân quốc, đang chắp tay trước ngực không ngừng niệm Bồ Tát, cuối cùng là một đàn ông hơn ba mươi tuổi, gương mặt gầy gò, với bộ ria mép ngộ nghĩnh trên môi, tóc tai quần áo như là đã mấy ngày chưa tắm gội, đôi mắt đỏ ngầu như đã mấy ngày không ngủ, nắm lấy tay cô khóc lên:

– Ninh Nhi, con đừng ngủ nữa, đừng làm ba sợ.

Ninh Ninh nhìn tay mình đang được ông nắm lấy, một bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn được bao lấy bởi một bàn tay to rộng màu đồng cổ.

Hình ảnh dừng ở trên hai bàn tay này, màn ảnh dần dần kéo xa, rạp chiếu phim không có một bóng người, chỉ có một ly nước uống nóng ấm đặt ở vị trí Ninh Ninh vừa mới ngồi, lẳng lặng bốc lên chút hơi nóng cuối cùng.

Bên ngoài cửa lớn, nước mưa theo mái hiên rơi xuống đất tạo nên những tiếng rầm rì, người trông cửa chậm rãi quay sang, nhìn tấm poster dán ở trước cửa kia.

Phía sau danh sách diễn viên chính vốn là vị trí trống không bỗng nhiên xuất hiện một chấm mực, tiếp theo đó là từng nét từng nét bút, giống như có một cây bút vô hình, một cái tên mới được thêm vào ở phía sau đó.

Bộ phim: “Đoàn xiếc thú Dân quốc”.

Diễn viên chính: Trần Quân Nghiên, Lý Tú Lan, Ninh Ninh.

Hết chương 3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.