Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Nghinh Phụng Hoàn Triều - Quyển 1 – Chương 40: Mất tích bí ẩn : truyenyy.mobi

Nghinh Phụng Hoàn Triều

Quyển 1 – Chương 40: Mất tích bí ẩn




Đội quân đi đến đại mạc, mỗi ngày đều sẽ có ám vệ truyền đến tin tức khi nào đại quân đến nơi , Ôn Nhã lo lắng Binh vương gia cùng Mặc Khanh , nên phần lớn thời gian nàng đều là ở Ngự Thư phòng chờ tin tức ám vệ , ngày hôm nay đáng lẽ tin tức đã có vào buổi sáng , thế nhưng đã quá giờ ngọ vẫn chưa nhận được tin , Ôn Nhã lòng như lửa đốt .

" Nàng đừng vội , chắc có lẽ bởi vì hành quân còn chưa tới điểm đến , nên ám vệ mới không có kịp thời hồi báo , nàng nên kiên trì chờ chút ". Ôn Nhã luôn ở trong phòng đi tới đi lui , làm hại Vân Lâm cũng không thể chuyên tâm xử lý quốc sự .

Vân Lâm tuy là ngoài miệng an ủi Ôn Nhã , nhưng trong lòng vẫn là có chút lo lắng , theo lời ám vệ bẩm báo ngày hôm qua về lộ trình , nhìn trên bản đồ , hiện tại đã quá hai canh giờ , đáng lẽ bọn họ nên sớm đã đến nơi mới đúng , không thể để lỡ thời gian lâu như vậy , trừ phi thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi .

" Có thể phái người đi tiếp ứng hay không ?" Ôn Nhã lo lắng hỏi .

Vân Lâm không nói gì , chỉ là gật đầu , sau đó Ôn Nhã liền nhận ra được không khí bên trong dường như đang dậy sóng .

" Nhanh ! Mau tìm xem ! Bình vương gia vẫn luôn ở trong quân ,làm sao lại có khả năng đột nhiên biến mất không tăm hơi như vậy ! ". Trợ thủ của Bình vương gia , , hô to . Đại quân cơ bản đang từng bước đi đến doanh trại , sắp tới điểm đến , Mạnh Rông muốn đi thỉnh giáo vương có muốn nghỉ ngơi một lát hay không , lại phát hiện ra trong xe ngựa không còn hình bóng nào của vương gia nữa , ngay cả bảo vệ bên cạnh Bình vương Mặc Khanh cũng liền không thấy đâu .

Đại quân còn chưa đi tới biên cảnh , chủ soái liền kỳ lạ biến mất không chút tăm hơi , chuyện này lại phát sinh dưới mắt của mười vạn đại quân ,không một ai phát hiện ra sự mất tích của vương gia ! Mạnh Rông cảm giác đầu trên thân mình khó giữ được , Bình vương gia là ai , là Thừa Thắng tướng quân của Vân Đình vương triều , là vương gia đỉnh cao chiến công , huống chi lại là phụ thân của hoàng hậu , cũng chính là Vân đình vương triều quốc cữu ! Thân phận cao quý như thế , đột nhiên liền mất tích không thấy , hẳn khả làm sao có thể cùng hoàng hậu và hoàng thượng mà bẩm báo đây .

" Mạnh giang quân , chúng tôi đã hướng về đường cũ để tìm , nhưng vẫn không phát hiện ra tung tích của Bình vương gia ".

" Mạnh giang quân , điều tra trong quân , đều không thấy có kẻ khả nghi ". Mạnh Rông phái người đi lục soát , tìm kiếm bình vương gia đã trở về , nhưng đều là không có tin tức gì .

" Tướng Quân ! Chúng tôi ở ngay bờ sông phát hiện ra một bộ thi thể ! ". Đang lúc suy nghĩ , mấy tướng sĩ phái đi bờ sông đã mang bộ thi thể trở về .

" Người chết chưa tới hai canh giờ , vết thương chỉ có ở một nơi , một đao trí mạng , xem ra đối phương tuyệt đối là cao thủ ". Mạnh Rông khái quát kiểm tra thi thể , liền phát hiện ra nguyên nhân cái chết .

" Tướng quân , người chết này có thể cùng việc Bình vương gia mất tích cùng có quan hệ hay không ? " Bên cạnh tướng sĩ nhỏ giọng nói .

" Lục soát trên người hắn còn có món đồ gì ". Mạnh Rông sắc mặt đã có chút khó coi , nếu thật sự là như vậy , Bình vương gia khả năng lành ít dữ nhiều .

" Tướng quân , ở phía dưới cánh tay của thi thể phát hiện ra khối ngọc bội , trên ngọc bội hình như còn có chữ viết ". Quân y mang theo miếng ngọc bội trên đó còn có dính máu đem đến giao cho Mạnh Rông .

" Đây là "Vân" tự ! Người này nhất định là ám vệ của hoàng thượng phái đến bảo vệ Bình vương gia ! Nguy rồi , ám vệ của hoàng thượng đều bị giết , vậy Bình vương ..!" Mạnh Rông cuốn lên , vân tự này không phải ai cũng có thể dùng , chỉ có hoàng thượng cho phép mới được sử dụng , hôn nữa ám vệ của hoàng thượng lại bị giết , đối phương đến cùng lai lịch như thế nào !

" Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ ? Không có Bình vương ở đây , đại quân như rắn mất đầu , cho dù có đến được biên cảnh , không có người chỉ huy , e rằng sẽ là tán sa một bàn , chỉ có chịu chết an uổng thôi ! ". Bênh cạnh các tướng sĩ vội la lên .

" Không được nói bậy ! Hiện tại quốc nạn ập đầu , bọn chúng muốn người thân của chúng ta , nếu như chúng ta không thể đem kẻ địch đẩy lùi , vậy bọn họ làm sao có thể chống lại ! Nhìn tướng sĩ đang bị hạ thấp tinh thần , Mạnh Rông la to .

" Ta ! Mạnh Rông ! Tuy rằng không phải là Đại tướng quân , cũng không phải là nhân vật tài giỏi , nhưng ta cũng đã từng theo Bình vương gia một đường quyết chiến , nếu như , các tướng sĩ ở đây , tin tưởng ta , liền mau chóng tinh thần phấn khởi , đem hết sức mình đánh đuổi kẻ địch , bảo vệ người thân của chúng ta ! ". Mạnh Rông hét to , rắn mất đầu , chung quy phải có người nắm lấy lá gan đứng lên , vì là trợ thủ của Bình vương gia , hắn bắt buộc phải làm như vậy .

" Chúng tôi nghe theo Tướng quân , chúng tôi muốn bảo vệ xã tắc , bảo vệ xã tắc của chúng ta , bảo vệ gia đình của chúng ta !" . Chúng tướng sĩ nghe xong lời nói của Mạnh Rông , như được đại thụ cổ vũ , sĩ khí cũng mau chóng khôi phục .

" Phái mấy người trở về bẩm báo việc Bình vương mất tích , những người khác tiếp tục đi đến địa điểm ! " Mạnh Rông hô to chấn động cả vùng , xoay người lên ngựa , xông lên phía trước , hướng về địa điểm mà chạy đi .

Nhưng mà , bọn hắn không biết ở một nơi gần đó , ám vệ của Vân Lâm đã nghe hết sự việc phát sinh , không sót một chữ , trong bóng tối , lấy tốc độ nhanh nhất truyền tin tức tới Vân Thành .

" Làm sao có khả năng biến mất một cách thần bí như vậy ! Các ngươi có cẩn thận lục soát hay không ? " Nghe được tin tức , Ôn Nhã kém chút nữa đứng không nổi , gắt gao tóm chặt cổ áo của ám vệ , vẻ mặt tức giận cực điểm .

" Thuộc hạ đã lục soát qua , cũng không phát hiện ra hình bóng của Bình vương gia , trong xe ngựa cũng không có dấu vết tranh đấu ". Ám vệ bị Ôn Nhã nắm chặt lấy cổ áo , sắc mặt có chút ức chế đến đỏ chót , thế nhưng hắn không dám động thủ với Ôn Nhã .

" Vân Lâm ! Ngươi không phải đã nói phụ thân của ta sẽ không gặp nguy hiểm sao ? Vậy hiện tại sao lại đột nhiên biến mất thần bí như vậy ! ". Ôn Nhã xoay người , chạy đến , đem đầu của mình tới gần Vân Lâm , nếu lúc trước nàng kiên quyết cùng Bình vương gia đi , thì đâu đến nỗi tin tức gì cũng không biết , chỉ có thể ngồi ở đây chờ đợi .

" Ta cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra như vậy , dưới con mắt của vạn người , hai cái người sống sờ sờ không thể liền như thế mà biến mất , trong đó nhất định có người đã giở trò ma quỷ ". Tuy rằng Vân Lâm thấy Ôn Nhã hành động như vậy có chút không vui , nhưng hắn ngẫm lại , Ôn Nhã cũng chỉ là nhất thời tình thế cấp bách , cho nên mới luống cuống , hắn vẫn là khoan dung nàng làm càn một chút .

" Vậy nên làm thế nào bây giờ ? ta nên nói như thế nào với mẫu thân ? Không được , ta nhất định phải đi tìm phụ thân ! ". Ôn Nhã nói , liền muốn chạy ra ngoài .

" Nàng muốn đi đâu ? " Vân Lâm liền vội vàng kéo tay Ôn Nhã .

" Ta muốn đến đại mạc biên cảnh , ta muốn đích thân mang phụ thân về trước mặt mẫu thân ." Ôn Nhã nói , muốn gỡ bỏ tay của Vân Lâm ra , Vân Lâm làm sao lại tóm nàng nhanh như vậy , nàng làm như thế nào cũng không tránh thoát được .

" Ôn Nhã ! Vào lúc này , nàng có thể đừng làm loạn thêm loạn được hay không ? Nàng cho rằng , nàng đến đó liền có thể tìm được Bình vương gia sao ? Nếu cả nàng cũng xảy ra chuyện , vậy Bình vương phi sẽ như thế nào ? Nàng có từng nghĩ tới hậu quả hay không ?". Vân Lâm ôm chặt lấy Ôn Nhã , không cho nàng tránh thoát , nếu có thể , hắn cũng đích thân đi tìm Bình vương gia , nhưng thân phận của hắn , không cho pháp hắn manh động .

Ôn Nhã ở trong lồng ngực Vân Lâm giãy dụa một lúc lâu cũng chưa thành công , từ từ nàng cũng đã bắt đầu bình tĩnh lại . Nàng mãi mãi chỉ nghĩ là muốn đến người ở bên cạnh , nhưng không nghĩ tới còn liên quan đến nhiều người khác , nàng là hoàng hậu , nếu nàng xảy ra chuyện , toàn bộ Vân đình vương triều sẽ biến động , thân là kẻ bề trên , rất nhiều chuyện thân bất do kỷ .

" Người nói ta đều biết , nhưng để ta như thế chờ đợi , trong lòng ta thực sự là khó chịu lắm ". Ôn Nhã bình tĩnh ở trong lồng ngực của Vân Lâm nghẹn ngào nói .

" Chờ một chút , tin tưởng ta , ta sẽ phái nhiều người đi tìm bọn họ , tạm thời chuyện này đừng để cho Binh vương phi biết , miễn cho bà sẽ lo lắng ". Vân Lâm ôm nàng , ôn nhu khuyên nhủ .

" Vậy hiện ta ta nên làm gì ? Ta chán ghét cảm giác cái gì cũng đều không làm được ". Ôn Nhã hồn nhiên quên mất chính mình còn đang bị Vân Lâm ôm vào trong lòng , luống cuống hỏi .

" Nàng cái gì cũng không cần làm , thanh thản ổn định tinh thần chờ đợi tin là tốt rồi ". Ngay cả bản thân của Vân Lâm cũng không có phát hiện ra , hắn đối với Ôn Nhã đã ôn nhu rất nhiều .

" Hoàng thượng , hiện trường cũng không có dấu vết tranh đấu , thuộc hạ cho rằng Bình vương gia khả năng chính mình rời khỏi " . Ám vệ nhẹ giọng nói , dù sao ở dưới mắt của mười vạn đại quân mà biến mất , chuyện này thực sự là quá lạ kỳ .

" Ngươi là có ý gì ! Ngươi đang nói phụ thân ta không đánh đã chạy sao ! Tuyệt đối không thể , ngươi nói bậy , cẩn thận ta một kiếm liền giết chết ngươi ! ". Ôn Nhã cuống lên , nàn thà tin rằng Bình vương gia bị người bắt đi , còn hơn là để người hoài nghi phụ thân nàng đã không đánh mà chạy .

" Thuộc hạ tuyết đối không có ý đó , chỉ là thuộc hạ cho rằng , người mang vương đi có thể là người quen biết vương gia ". Ám vệ cúi đầu , nhắm mắt nói .

" Được rồi , nên nói ít vài câu , mặc kệ là như thế nào , chuyện này , trẫm nhất định phải tra rõ ". Vân Lâm mắt lạnh quét qua ám vệ , lúc này ám vệ không dám mở miệng nữa . Vân Lâm cũng không tin Bình vương gia lâm trận bỏ chạy , hay thật sự người đã gặp chuyện gì , bất đắc dĩ mới rời khỏi .

Lúc này , đại mạc biên cảnh của Vân đình vương triều , một già một trẻ , hai người nam nhân mặc y phục vải bố cưỡi đại mã , phi thật nhanh hướng về phía đại mạc .

" Còn bao lâu mới đến địa điểm ?" Tuổi già nhìn đại mạc biên cảnh , không thể nhìn thấy trại lều vải , hắn nói một cách lạnh lùng

" Nhanh thôi , đại khái còn hai canh giờ sẽ đến ". Nam tử trẻ tuổi áy náy hồi đáp .

" Tiểu Nhã thực sự là mắt đã bị mù , nên mới tin tưởng loại người như ngươi ! ". Nam tử tuổi già lạnh lùng nhìn người bên cạnh , bởi vì tiểu Nhã an bài hắn đến bên cạnh ông , ông chưa nay từng nghi ngờ hắn , nhưng không nghĩ tới , hắn cư nhiên là người đại mạc.

" Vương gia , ta thật là có nỗi khổ tâm , xin người tin tưởng ta , chờ đến lúc ngươi cùng ta đến đại mạc , đại mạc và Vân Đình tất cả mọi người đều sẽ không có chuyện gì ". Mặc Khanh thống khổ nhắm mắt lại , nếu việc này Ôn Nhã biết , hắn chính là bắt cóc Bình vương , e sợ sau này nàng cũng sẽ không bao giờ nhìn hắn . Nhưng vì Ôn Nhã , vì Bình vương gia , vì thết thảy ánh bình minh của bách tính thường dân , hắn nhất định phải mang Bình vương gia đi .

" Ngươi nếu là có nỗi khổ tâm trong lòng , ngươi có thể nói ra , ta mới có thể giúp ngươi , nhưng ngươi lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy ,mang tính mệnh của mười vạn đại quân uy hiếp ta ! Coi như là ngươi có nỗi khổ trong lòng , ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi ! ". Bình vương gia nói một cách lạnh lùng , hành động của Mặc Khanh ngày hôm nay , thực sự khiến hắn quá đau lòng .

" Việc đã đến nước này , ta giải thích như thế nào cũng chỉ là vô dụng , ta tin tưởng Bình vương gia chẳng mấy chốc nữa sẽ rõ ràng ! ". Mặc Khanh cười khổ nói , hắn đã đáp ứng nàng , cùng Bình vương gia đồng thời trở vể , tuy rằng đã đáp ứng , tuy rằng hiện tai đã nuốt lời , nhưng cuối cùng , dù có việc gì xảy ra , dù cho hắn có chết , cũng phải mang Bình vương gia an toàn trở về Bình vương phủ ! Đây là lời hứa của hăn với nàng .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.