Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần - Chương 45: Đáp Án : truyenyy.mobi

Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 45: Đáp Án




Không ngờ vừa đến Trường Quy Hoạch Đô Thị, đã có thêm một án mạng.

"Người chết là một giáo viên nữ, 35 tuổi." - Một đồng nghiệp đến trước Do, nói tình hình với nàng: "Cô ấy chết ở dãy cuối cùng của thư viện. Pháp y đã tới, nói người chết bị vỡ túi mật, chắc là chết vì quá sợ hãi."

"Quá sợ hãi?" - Do cau mày, nàng với Tô Tín Diệp đi đến hiện trường vụ án, thấy những cuốn sách nằm rải rác khắp nơi, rõ ràng có dấu hiệu vật lộn.

Do đang nhìn và suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Tôi là giáo viên ở đây, tại sao không thể tìm hiểu tình hình? Để tôi vào!!" - Do nghe thấy, hình như là Tân.

Do cùng Tô Tín Diệp đi ra ngoài, thấy Tân và Bộ Tiểu Ngạn đang tranh cãi với đồng nghiệp. Họ muốn vào.

"Lại là hai người." - Do liếc mắt nhìn Tân cứ như đang hít thuốc /lắc, ánh mắt đều đặt lên người Bộ Tiểu Ngạn. Bất đắc dĩ nói: "Bộ Tiểu Ngạn, cô thật sự lợi hại, chỗ nào có án mạng thì có cô."

Bộ Tiểu Ngạn đã miễn dịch với mấy lời như vậy, cười khổ nhìn Do.

Tân nhìn Do, đang định nói với cô ấy để họ qua, đột nhiên nhìn thấy phía sau Do có một phụ nữ rất gầy. Người phụ nữ đó cứ nhìn chằm chằm Bộ Tiểu Ngạn, không nói gì, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ. Bộ Tiểu Ngạn bị cô ấy nhìn cũng thấy sợ, Tân cũng cảm thấy rất lạ. Họ dường như bị quỷ khí của cô ấy đè ép, không nói nên lời.

Do cũng không biết, Tô Tín Diệp nhìn chằm chằm Bộ Tiểu Ngạn là có ý gì.

"Cô...." - Tô Tín Diệp nói: "Cô có phải, rất hay gặp phải những sự kiện chết người không?"

Tô Tín Diệp nói câu này, làm Bộ Tiểu Ngạn toàn thân ngây dại.

Bộ Tiểu Ngạn, Tân, Tô Tín Diệp, Do, 4 người nhìn nhau, nhưng không ai nói gì.

Rời khỏi Trường Quy Hoạch Đô Thị, ở trong một quán cafe yên tĩnh, trang trí rất tao nhã. Bộ Tiểu Ngạn khá thích nơi này, vì thế rất nhiều lần Tân đều đưa nàng tới đây. Cho dù hai người chẳng nói gì, nhưng hoàn cảnh nơi này làm họ thấy thoải mái.

Giờ phút này, 4 người ngồi đối diện với nhau.

Tô Tín Diệp ho liên tục, hoàn toàn không thể nói chuyện một cách bình thường. Do nói với phục vụ muốn một ly nước, lấy thuốc từ trong túi Tô Tín Diệp đang gục xuống bàn ra, dìu cô dựa vào ghế, đút cho cô uống thuốc.

Bộ Tiểu Ngạn với Tân im lặng uống rượu vang. Bộ Tiểu Ngạn rất để ý đến người phụ nữ đột nhiên xuất hiện, rồi nói những lời về những chuyện đã khiến nàng băn khoăn rất lâu, cô ấy là ai? Tại sao câu đầu tiên cô ấy nói lại ngay điểm quan trọng? Có điều, Bộ Tiểu Ngạn cũng tò mò....Người phụ nữ gầy yếu này, sau khi đi tới quán cafe liền gục xuống, không nói được một câu nào, chỉ ho, cơ thể sao lại yếu ớt đến vậy?

Mà Tân từ đầu, đã chú ý cái còng ở trên tay Do với Tô Tín Diệp khóa cùng nhau. Theo đó suy đoán, cô ấy là tội phạm. Có điều nhìn dáng vẻ của cô ấy, cho dù không còng, thì bản thân cô ấy cũng rất khó mà hoạt động thoải mái.

"Xin lỗi...." - Uống thuốc một lúc lâu, Tô Tín Diệp mới có thể nói: "Bệnh cũ, sẽ không truyền nhiễm, đừng để ý....."

Bộ Tiểu Ngạn khẽ nhíu mày, trong ánh mắt lộ vẻ lo lắng. Xem ra Tô Tín Diệp rất gầy yếu, lại có bệnh nặng. Đây à sự đau buồn từ tận đáy lòng.

"Không cần lo." - Tô Tín Diệp hình như nhìn thấu tâm tư của Bộ Tiểu Ngạn, cười nói: "Tôi vẫn chưa chết đâu."

Do xoay ly rượu trong suốt trên tay, nhớ lại những gì Tô Tín Diệp đã nói khi nằm trên giường bệnh tràn ngập ánh nắng --- Tôi, có lẽ sẽ không sống nổi qua mùa hè.

"Cô tên là...." - Tô Tín Diệp hỏi.

"Bộ Tiểu Ngạn...."

"Bộ Tiểu Ngạn.....cái tên dễ thương. Cô có từng nhìn thấy, thứ mà người khác không nhìn thấy chưa?"

Tân cảm thấy vấn đề này thật sự quá thần bí, chẳng lẽ thứ người khác không thấy gì đó, Âm Dương Nhãn à?

Thật bất ngờ, Bộ Tiểu Ngạn gật đầu, trả lời: "Lúc 10 tuổi, tôi có thể nhìn thấy một số thứ. Nhưng sau đó thì càng ngày càng ít, bây giờ thì không thấy nữa. Nhưng.....nhưng những người bên cạnh tôi đều chết, tôi rất đau khổ, không biết có phải bởi vì tôi là người đem tới bất hạnh cho người khác. Những nơi tôi xuất hiện, người ở bên cạnh tôi, dù chỉ là một chút liên quan, cũng có khả năng vì tôi mà chết..... Cảm giác này rất tồi tệ...." - Bộ Tiểu Ngạn cảm thấy Tô Tín Diệp có thể cho nàng đáp án! Chưa từng gặp người như vậy, nên nàng có chút nóng lòng muốn nói hết cảm xúc.

Tô Tín Diệp rất nghiêm túc nói: "Cô không phải là kẻ đem xui xẻo đến cho người khác, những người đó cũng không phải vì cô mà chết. Cô chỉ là có một sự nhạy cảm bẩm sinh với cái chết, nên sẽ cảm nhận được những người sắp chết."

Bộ Tiểu Ngạn sững sờ: "Nhạy cảm bẩm sinh....với cái chết?"

"Phải, giống như khi còn bé, cô có thể nhìn thấy những thứ người khác không thấy gì đó....." - Tô Tín Diệp mệt mỏi vì ngồi thẳng, không quan tâm đến hình tượng, như động vật thân mềm, nằm nhoài trên bàn. Nhẹ nhàng giơ tay trái lên, chỉ vào Bộ Tiểu Ngạn: "Lúc còn nhỏ, thứ cô nhìn thấy có phải là một lớp sương mỏng màu đen đúng không. Chúng sẽ bất ngờ ngưng tụ lại với nhau, tạo thành một hình dáng như bóng người?"

Tân cảm thấy những lời này thật khó tin, theo những gì Tô Tín Diệp nói, thứ đó chẳng lẽ là --- ma?

Tân quay đầu nhìn Bộ Tiểu Ngạn, thấy nét mặt Bộ Tiểu Ngạn rất khó coi, hình như đang nhớ tới thứ gì đó làm cô không thoải mái. Tân ở dưới bàn nắm chặt tay cô, làm cô bình tĩnh lại.

Cảm nhận được hơi nóng ấm áp từ bàn tay Tân, trái tim đang đập loạn của Bộ Tiểu Ngạn đã từ từ chậm lại.

"Phải....chính là nó."

Tô Tín Diệp gật đầu nói: "Trước 18 tuổi, tôi không thể nhìn thấy. Vì không thể nhìn thấy gì, nên thính giác nhạy bén hơn so với người bình thường. Rất nhiều lúc, tôi có thể nghe thấy những âm thanh, không thuộc về thế giới này.... Sau đó vì một tai nạn bất ngờ, thị lực của tôi hồi phục. Không biết có phải bản thân khác người hay không, sau khi hồi phục thị lực, dường như tôi có thể nhìn thấy một số thứ ở thế giới này giao nhau với thế giới khác --- chính là giống với những gì cô đã thấy. Điểm khác biệt duy nhất là, bây giờ tôi vẫn có thể thấy những đám sương mỏng đó, giống như lúc này....." - Tô Tín Diệp vẫn nhìn vào Bộ Tiểu Ngạn, ánh mắt hơi hướng lên, nhìn vào bả vai của cô nói: "Ở phía sau cô, có một lớp sương mù dày đặc."

Tân phản xạ có điều kiện, cùng với Bộ Tiểu Ngạn nhìn ra sau, nhưng chỉ nhìn thấy không khí mà thôi. Dù rằng Tân tin Bộ Tiểu Ngạn, nhưng nàng vẫn không tin mấy chuyện quỷ thần kia, Bộ Tiểu Ngạn đan chặt hai tay đặt lên bàn, Tân nhìn thấy những ngón tay Bộ Tiểu Ngạn đan vào nhau, siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch. Tân đưa tay nắm chặt tay Bộ Tiểu Ngạn, dùng sức tách ra, không muốn nàng tự làm tổn thương mình.

"Cảm ơn....." - Cuối cùng, Bộ Tiểu Ngạn nói.

Tô Tín Diệp có không không hiểu, nhìn Bộ Tiểu Ngạn, rồi quay đầu nhìn Do.

"Bởi vì từ nhỏ, người khác luôn nói tôi là thứ xui xẻo, những ai tới gần tôi đều chết....Thật ra, tôi vẫn luôn nghĩ như vậy, nên tôi muốn tránh xa mọi người, không muốn bất cứ ai vì tôi mà bị tổn thương....Tôi đã rất....rất đau khổ vì điều này. Thế nhưng.....may là gặp cô, cô nói cái chết của họ không phải do tôi....Cho dù có phải sự thật hay không, tôi thật sự cám ơn cô...." - Bộ Tiểu Ngạn nói xong, đôi mắt đã đỏ bừng. Tân đau lòng nắm chặt tay nàng, không ngừng vuốt ve.

Do dựa vào ghế, nét mặt không thay đổi nhìn Tô Tín Diệp. Tô Tín Diệp có lông mày rất đậm, các đường nét trên khuôn mặt nổi bậc, màu môi nhàn nhạt. Cô ấy nhìn Bộ Tiểu Ngạn, rất ấm áp mà nở nụ cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.