Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần - Chương 29: Có Ma Không? : truyenyy.mobi

Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 29: Có Ma Không?




Con người hiện đại sống rất cảm tính, lại quá lạc quan. Dù nguy cơ trước mắt, nhưng lại không muốn đối mặt.

Phụ nữ còn tệ hơn.

Ngày hôm sau, Do ngủ đến trưa, vừa thức dậy đã ngửi thấy mùi thơm. Nàng mặc váy ngủ, đi vào phòng khách, thấy Nhậm Nhiễm đang chuẩn bị cơm trưa.

Nhậm Nhiễm thấy Do đứng đó, cười với cô, nói: "Thân ái, em ngủ ngon. Đi tắm rửa chuẩn bị ăn cơm thôi."

Do nhìn Nhậm Nhiễm đang vén mái tóc dài, thật đảm đang và dịu dàng.

Do cảm thấy, nàng không nên quan tâm đến quá khứ của Nhậm Nhiễm. Ai cũng từng có quá khứ, ai cũng có bí mật. Trong 5 năm, cả hai ngày đêm đối mặt nhau, Nhậm Nhiễm bao dung Do về mọi mặt, cho dù nàng công việc bận rộng không có thời gian cùng nhau, hay áp lực công việc quá lớn mà nổi giận với cô, thì cô luôn dịu dàng làm tất cả việc nhà, chờ Do trở về.

Nhậm Nhiễm là một người vợ tốt hiếm có, Do không biết nếu bỏ lỡ cô, thì đời này có thể kiếm được một người phụ nữ giống cô, luôn vì nàng, cho nàng một mái ấm...

Do vệ sinh xong xuôi, ngồi trước bàn, thấy đồ ăn hôm nay không phải những món tối qua. Nhậm Nhiễm biết Do đang nghĩ gì, cười gian nói: "Làm sao mình có thể để thân ái của mình ăn đồ thừa được, dù có chút lãng phí, nhưng sức khỏe thân ái là quan trọng nhất."

Chu đáo một cách khoa trương, nhưng Do lại bị cái tính này thu phục. Ngoài mặt thì không có gì, với vẻ mặt lạnh tanh đã ăn hết tất cả.

Nhậm Nhiễm từ sớm đã thức dậy nấu cơm cho nàng, nên nàng không muốn lãng phí.

Lúc xế chiều, Do lái xe của đơn vị đi đến Trường Quy Hoạch Đô Thị.

Bộ Tiểu Ngạn đang lên lớp giữa chừng thì thấy cửa mở, tưởng có sinh viên đi trễ, thì ra là cảnh sát Do.

Do ngồi ở hàng cuối cùng, đeo kính tóc dài, thật ra dáng sinh viên đại học. Bộ Tiểu Ngạn biết cảnh sát đang nghi ngờ mình, nhưng nàng không thẹn với lương tâm, nàng cũng không phải hung thủ. Vì thế, cô ấy cứ việc điều tra, dù sao cũng là công việc của người ta.

Nghe xong một tiết của Bộ Tiểu Ngạn, Do đi tới nhà vệ sinh Lâm Tiên xảy ra chuyện.

Khi vào cửa, Do nghe dì quản lý ktx nói rằng, từ sau khi vụ án xảy ra, rất nhiều sinh viên yêu cầu đổi ktx, nhưng trường không phê duyệt, đám sinh viên phản đối, nói rằng tòa nhà này bị ma ám thậm chí có người chết, còn ai dám ở. Nhưng nhà trường cũng thật sự rất khó xử, trường mới xây dựng không lâu, lứa đầu tiên tốt nghiệp vừa mới rời khỏi trường, trường vẫn còn đang trong quá trình kiến thiết lại, nên không có dư phòng để các sinh viên di dời. Sinh viên gây rối, thậm chí phụ huynh cũng tới gây rối, gia đình của Lâm Tiên mỗi ngày đều đập phá cửa phòng hiệu trưởng, sợ ngay cả hiệu trưởng cũng không dám đến trường. Hiện giờ toàn bộ khuôn viên trường bị bao phủ trong nỗi kinh hoàng, một số sinh viên còn dọn về nhà.

Gần đây, cục trưởng sở cảnh sát cũng không có ngày tháng yên ả, liên tục xảy ra nhiều vụ án, cấp trên gây áp lực, rồi ông lại gây áp lực cho cấp dưới. Tiểu Trần oán giận vì phải tăng ca liên tục, đã ốm đi rất nhiều.

Do làm cảnh sát, tất nhiên là muốn nhanh chóng phá án. Nhưng vụ án Tô Á vẫn chưa xong, đột nhiên lại có sinh viên chết một cách ly kỳ. Nếu như nói Tô Á tự sát có độ khả thi lớn, vậy vụ án Lâm Tiên thì khả năng bị sát hại là 100%.

Trực giác của Do cho nàng biết, hai vụ án này, Bộ Tiểu Ngạn chính là bước đột phá.

1

Do lại đi tới buồng nhà vệ sinh Lâm Tiên bị giết, muốn tìm một chút manh mối.

Do mô phỏng lại cảnh Lâm Tiên chết, Lâm Tiên bị siết cổ bằng một sợi dây thừng, chết trong tư thế đang quỳ. Nếu là đàn ông, sẽ không dùng dây mà trực tiếp bóp cổ đối phương, cách Lâm Tiên chết nói lên hung thủ là phụ nữ. Sức của phụ nữ yếu hơn đàn ông, dùng tay bóp cổ độ khó khá cao, nên phụ nữ khi phạm tội sẽ dùng một chút thủ đoạn.

Nghĩ tới đây Do thở dài, hơi sữa đặc quánh mà đêm đó Bộ Tiểu Ngạn đưa cho nàng vẫn còn phảng phất trong đầu.

Bộ Tiểu Ngạn, cô thật sự là hung thủ sao?

Do đi ra khỏi ktx, có một người đi ngang qua. Do đang suy nghĩ, nên bất cẩn đụng vào.

"Xin lỗi." - Do xin lỗi.

Đối phương đưa lưng về phía Do, nên Do không thể nhìn rõ mặt.

Một câu xin lỗi bị bỏ qua, đối phương không đáp, rời đi rất nhanh.

Do không biết có phải do làm cảnh sát quá lâu, nên lòng nghi ngờ rất nặng. Nàng liên tục nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đó, đến khi người đó biến mất khỏi tầm mắt của nàng.

Dáng đi của người đó rất quen, bước đi có chút khác thường, nhẹ đến mức không nghe thấy tiếng. Người không quá cao, mặc áo hoodie trùm mũ, khó nhìn rõ mặt. Do cực lực nhớ lại, nhưng không thể nhớ đã gặp người này ở đâu.

Có phải mình quá nhạy cảm không.

Tân dạy xong tiết, cầm sách đàm thoại, đạp giày cao gót đi trên hành lang rất có khí thế. Rất nhiều sinh viên nam quay đầu nhìn nàng, không biết từ lúc nào lại có một nữ giáo viên xinh đẹp, gợi cảm như vậy.

Tân đi tới khúc quanh, thấy Bộ Tiểu Ngạn đang đi tới, cô thấy Tân liền cúi đầu. Tân cười gằn, hừ, muốn giả vờ không quen sao? Muốn chơi thì tôi chơi cùng cô.

Tân nhìn thẳng, ngẩng cao đầu đi ngang qua Bộ Tiểu Ngạn. Trái tim Bộ Tiểu Ngạn trùng xuống, tiếp tục đi về phía trước.

Khi Bộ Tiểu Ngạn đi tới cầu thang, có hai nữ sinh ở phía trước. Bộ Tiểu Ngạn muốn đi xuống cầu thang, đột nhiên cảm giác phía sau bị người ta đẩy một cái, cơ thể mất thăng bằng té xuống. Bộ Tiểu Ngạn hoảng hốt, vội vàng đưa tay nắm lấy tay vịn, nhưng vươn tay hai lần vẫn không nắm được. Ngay lúc nàng cảm thấy sắp chạm đất, thì Tân đột nhiên xông tới ôm lấy nàng.

Giáo trình rơi xuống mặt đất, các trang giấy tung bay đầy tời.

Tân ôm Bộ Tiểu Ngạn, hai người lăn xuống dưới chân cầu thang thì ngừng lại. Bộ Tiểu Ngạn lấy lại được bình tĩnh, lập tức nhìn thấy Tân đang cắn răng chịu đau.

Không chờ Bộ Tiểu Ngạn mở miệng, Tân đã hỏi:

"Cô không sao chứ...."

Mắt Bộ Tiểu Ngạn đột nhiên mờ đi, dùng sức lắc đầu.

Tân thở phào: "Tốt rồi....."

Hai nữ sinh đứng trên cầu thang ầy ẩn ý nói: "Ai da, cô Bộ, thật sự xin lỗi, tụi em không cố ý. Cô cũng đừng treo cổ chúng em trong nhà vệ sinh nha."

Tân tàn nhẫn trừng mắt với họ, muốn xông tới làm họ im miệng. Nhưng hình như vai bị thương, từng cơn đau làm Tân đổ mồ hôi lạnh.

Bộ Tiểu Ngạn hoàn toàn không để ý đến hai nữ sinh châm chọc, lo lắng hỏi Tân: "Có phải cô bị trật khớp không? Có thể đứng lên không? Tôi đưa cô đến phòng y tế."

Tân miễn cưỡng đứng lên, hình như mắt cá chân cũng sưng rồi.

Nàng thật sự không biết, tại sao khi nhìn thấy Bộ Tiểu Ngạn sắp lăn xuống cầu thang, trong phút giây đó không hề nghĩ ngợi mà lao tới bảo vệ cô. Một khắc đó trong đầu nàng chỉ nghĩ, không thể để cô bị thương. Ngoài cái đó ra, thì đầu nàng trống rỗng.

Tân cảm giác......có chút ý nghĩa.

Bộ Tiểu Ngạn đỡ Tân đến phòng y tế của trường, bác sĩ giúp cô nắn lại vai, đau đến hét lên vài lần. Nhưng sau khi hét xong thì ổn rồi, quả nhiên là trật khớp. Mắt cá chân của cô bị bong gân, vết thương này rất khó trị, bác sĩ giúp cô băng cố định, dặn cô không được đi giày cao gót, cũng không nên đi lại nhiều.

Tân có chút hơi bực chính mình, ăn vạ trên giường phòng y tế nói buồn ngủ. Bộ Tiểu Ngạn đi không được, ở lại cũng không xong. Thấy Tân như không muốn nói chuyện với mình, nên cứ đứng yên một chỗ không biết làm gì.

Tân đưa lưng về phía cô, nói: "Cô còn gì muốn nói với tôi sao?"

Bộ Tiểu Ngạn im lặng một lúc, nói: "Cám ơn cô."

"Không cần!" - Tân nói một cách lạnh lùng: "Xem như cô đã đúng, đến gần cô không chết cũng bị thương."

Bộ Tiểu Ngạn cúi đầu rất thấp, cắn môi, thấp giọng nói: "Xin lỗi....." - Sau đó Tân nghe thấy tiếng chân Bộ Tiểu Ngạn ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

+

Tân nằm đó, không muốn nhúc nhích.

Đáng ghét, thật ra ý nàng không phải như vậy! Thật ra nàng rất muốn ôm Bộ Tiểu Ngạn vào lòng, muốn nói cho cô biết. Vì cô, dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, nàng cũng không oán trách nửa lời! Nhưng tại sao khi nói ra, thì lời nói lại hoàn toàn khác hẳn? Nếu đây là nói một đằng làm một nẻo, thì cảnh giới cũng quá cao rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.