Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần - Chương 17: Qua Đêm : truyenyy.mobi

Hoa Viên Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 17: Qua Đêm




Rất nhiều ngày không về nhà, Bộ Tiểu Ngạn do dự đứng trước khu nhà của mình.

Từ từ đi lên từng bậc thang, cố gắng hạ thấp tiếng bước chân. Nàng dừng lại ở một góc khuất, nhìn Trần Quả đang lặng lẽ đứng đó dựa vào tường, đối diện với cánh cửa lạnh lẽo luôn đóng chặt....

Xuống lầu, vào cửa hàng tiện lợi mua một chai nước. Bộ Tiểu Ngạn đứng ở ngã tư đường nhìn đèn giao thông nhấp nháy, trong lòng trống rỗng.

Có phải Trần Quả luôn ở đó chờ nàng? Cậu ấy đã chờ bao lâu rồi? Có phải rất lo lắng....... Nhưng Bộ Tiểu Ngạn không thể gặp cậu ấy, dù khi nhìn thấy vẻ mặt mất mát của Trần Quả, nàng muốn ôm cậu ấy vào lòng.

Đi đâu đây? Thành phố lớn như vậy, ánh đèn ấm áp sáng lên trong hàng ngàn ngôi nhà, nhưng Bộ Tiểu Ngạn đã mất đi phương hướng.

Đi vào hiệu sách 24h, Bộ Tiểu Ngạn cảm thấy có chút mệt mỏi, cầm sách ngồi trên ghế xem. Hiệu sách rất yên tĩnh, vào lúc này hiệu sách đã rất vắng, Bộ Tiểu Ngạn cầm cuốn sách trên tay, càng đọc càng thấy buồn ngủ, liền thiếp đi.

Nàng bị cái lạnh làm tỉnh giấc, thấy đói bụng, nàng bước ra khỏi hiệu sách muốn đến cửa hàng tiện lợi mua ít thức ăn. Khi ra khỏi hiệu sách ấm áp, cơn gió lạnh thổi tới, Bộ Tiểu Ngạn không khỏi run rẩy ôm lấy chính mình.

Đêm khuya từng cơn gió không kiêng dè thổi tới, làm tóc Bộ Tiểu Ngạn rối tung. Nàng bước vào cửa hàng tiện lợi, hơi ấm trong cửa hàng làm nàng thở phào. Bộ Tiểu Ngạn vừa chỉnh lại tóc vừa đi, thắc mắc tại sao mình thảm tới vậy, có nhà nhưng không thể về.....

"Ồ, trùng hợp vậy." - Một giọng nói quen thuộc vang lên, Bộ Tiểu Ngạn quay đầu, lại là Tân.

Tân mặc cái áo bành-tô màu xám, bên trong là một cái áo len màu đen với áo thun màu trắng, phía dưới là một cái váy ngắn không sợ chết, đôi chân đẹp đạp giày cao gót, cầm trong tay một hộp kem, mỉm cười nhìn cô.

Bộ Tiểu Ngạn không thể giải thích được cảm thấy tim đập nhanh, sự trùng hợp này khiến nàng có chút bối rối, với người không thích giao tiếp như nàng có chút hoang mang, không tự nhiên lên tiếng chào hỏi: "Đúng là trùng hợp....."

"Sao giờ này cô còn ở ngoài này?" - Tân bỏ hộp kem vào xe đẩy.

"....Có chút đói, nên muốn mua đồ ăn."

"À, vậy sao." - Tân sóng vai đi cùng cô: "Nhà cô gần đây?"

"Phải." - Bộ Tiểu Ngạn không tập trung cầm đại một gói mì, nàng có thể nhìn rõ hình dáng của Tân thông qua kính của tủ. Tân rất đẹp, phần mái trước có chút dài, che phủ lông mày của cô, đôi mắt đẹp toát ra một loại tự tin và quyến rũ, làm Bộ Tiểu Ngạn không thể dời mắt.

Đối với Bộ Tiểu Ngạn mà nói, Tân rất khác, trưởng thành gợi cảm, toát lên chút bí ẩn. Từ nhỏ tới lớn, những cô gái mà nàng tiếp xúc qua không phải Tô Á cẩu thả thì chỉ có Trần Quả ngốc nghếch nhưng rất dịu dàng. Tân từng rất hung hăng nhưng bây giờ lại rất nữ tính, làm Bộ Tiểu Ngạn khó tin nổi. Mặc dù có chút tính nữ lưu manh, nhưng lại hấp dẫn một cách khó hiểu.......

Hai người ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Tân châm thuốc nói: "Tôi đưa cô về nhà."

"Không cần, cảm ơn!" - Bộ Tiểu Ngạn vẫn chưa quen với việc được người khác che chở.

"Trể như vậy, để một người đẹp ở bên ngoài thế này, tôi không thấy yên tâm."

Bộ Tiểu Ngạn cười: "Không phải cô cũng là phụ nữ sao?"

Tân suy nghĩ một lúc: "Đúng, nhưng tôi có võ nha, hoàn toàn không sợ."

Bộ Tiểu Ngạn nhớ tới lúc Tân đọ sức với ông chú cầm rìu, hoàn toàn chiếm thế thượng phong, đúng thật là lợi hại...... Tân đang cầm một cái túi, hút thuốc, gió thổi tung tóc cô, những sợi tóc mảnh bám lên mặt, làm khuôn mặt cô bị che đi. Nhưng Bộ Tiểu Ngạn vẫn cảm thấy cô rất xinh đẹp, ngón tay cầm điếu thuốc mảnh khảnh, đôi môi đầy đặn từ từ phả ra những làn khói...

Tân thật sự giống như một đóa hoa quyến rũ nở rộ trong đêm.

Bộ Tiểu Ngạn cảm thấy mình hơi thất lễ, vội quay đầu nói: "Không sao, nhà tôi gần đây, không cần lo lắng. Tôi có thể một mình an toàn về nhà."

Tân có chút mất hứng, thở dài nói: "Được rồi, được rồi..... Vậy cho tôi số điện thoại của cô đi, về đến nhà thì gọi cho tôi."

"......." - Bộ Tiểu Ngạn nghĩ, dù điện thoại đã được sửa lại, nhưng vẫn không mở máy. Nàng sợ Trần Quả gọi cho nàng, vì thế không biết phải làm sao. Dù sao nàng đã đồng ý với cha Trần Quả, sẽ không gặp Trần Quả nữa.

Tân thấy nét mặt Bộ Tiểu Ngạn khó xử, thất vọng nói: "Không tiện thì thôi vậy." - Tân lùi về sau hai bước: "Vậy, tạm biệt."

Bộ Tiểu Ngạn muốn nói lại thôi, nhìn Tân quay đi.

Trần Quả nhất định còn đang chờ trước cửa nhà nàng.....

Tân chậm rãi đi về phía trước, bóng lưng cao gầy dần dần rời xa.

"Này......" - Bộ Tiểu Ngạn đột nhiên cao giọng.

"Hả?" - Tân nghe thấy, quay đầu nhìn cô.

Bộ Tiểu Ngạn im rất lâu, cuối cùng dùng giọng nói yếu tới mức gió có thể thổi bay: "Tối nay, tôi có thể ở tạm nhà cô không?"

Tại sao đêm khuya Tân vẫn còn lang thang ở ngoài? Bởi vì trước đó, cha mẹ nàng cãi nhau. Hai cái người gần 50 tuổi kia, mỗi lần cãi nhau là như đại chiến thế giới, cứ như mấy đứa trẻ đang giận dỗi, rồi cùng nhau bỏ ra ngoài. Tân vốn là đang ở trong phòng lên mạng, hoàn toàn không muốn nhìn họ, nhưng khi họ đi rồi thì Tân cảm thấy đói bụng. Mò vào bếp mở tủ lạnh, ngoại trừ bơ thì chẳng có gì hết.....

Thế là Tân đành phải khoác áo đi ra ngoài, không ngờ khi trở về lại đưa theo Bộ Tiểu Ngạn về nhà.

Tân nhất thời có chút vui mừng vì cha mẹ đã ra ngoài hết.

Vì thế tối nay, chỉ có hai người.

"Có....phiền lắm không?"

Hai người đứng trước cửa nhà Tân, Bộ Tiểu Ngạn lo lắng hỏi.

"Không sao, ba mẹ tôi đều không có nhà."

Tân nói xong câu đó, Bộ Tiểu Ngạn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tân. Tân thấy trong ánh mắt Bộ Tiểu Ngạn có một tia bất an cùng sợ hãi lóe lên, dáng vẻ đó làm trái tim Tân khẽ run một cái, sau đó là sự điên rồ không nói nên lời...

Hai người đi vào nhà, Tân lấy dép bông để trước mặt Bộ Tiểu Ngạn, Bộ Tiểu Ngạn có chút không tự nhiên nói cảm ơn, rồi cởi áo khoác. Tân thấy Bộ Tiểu Ngạn bỏ đi áo khoác, bên trong là một cái áo len màu xanh ngọc, vòng eo thon nhỏ với đôi dép lê xinh xắn làm Tân nhìn có chút ngẩn ngơ.

Bộ Tiểu Ngạn thấy Tân có vẻ hơi lạ, nàng chớp mắt vài cái hỏi: "Sao thế?"

Tân quay đầu rất nhanh, nói: "Cô muốn uống gì không?"

"À, nước ấm là được rồi."

Tân lấy trong túi ra một chai rượu, nói: "Có muốn uống chút không? Có thể ấm người."

Thật ra Bộ Tiểu Ngạn không giỏi uống rượu, nhưng đêm nay nàng đang làm phiền Tân, nên khó từ chối: "Vậy thì uống một chút được không?" - Tân híp mắt nhìn Bộ Tiểu Ngạn, cười:

"Được, chút thì chút."

Tân thật sự muốn xem cái người luôn nghiêm túc cả ngoài lẫn trong như Bộ Tiểu Ngạn, khi lên giường sẽ có dáng vẻ như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.