Tác giả: Bát Tầm
Edit: Củ Cải ^^
“A…… Quỷ!”
Một tiếng kêu sợ hãi, thật vất vả lắm nàng mới bò gần đến được miệng giếng lại té ngã trở về, nếu mới vừa xuyên qua đây lại ngã chết nàng cũng là nữ chính xuyên không chết nhanh nhất từ trước đến nay.
Trước đây, nàng là giáo sư y khoa thuộc Bệnh viện Đại học y dược, giáo sư trẻ tuổi nhất trong viện, đã từng du học tại Mỹ, vô tình chết đuối, lại ngoài ý muốn xuyên không đến thân thể này, vận mệnh trêu đùa nàng, cho nàng thêm một cơ hội, một cuộc đời, tất nhiên nàng sẽ không lại chết như vậy nữa a.
Không bao lâu sau, Lưu quản gia Đốc Quân Phủ mang theo gia đinh vội vàng đuổi tới, đoàn người mang theo đèn lồng, chiếu đến phía hậu viện đèn đuốc sáng trưng.
Nàng đang ngồi trên đài giếng, sắp xếp lại mái tóc dài ướt dầm dề.
Lưu quản gia đến gần quan sát, mặt liền trắng bệch như ánh trăng, người chết thì không thể sống lại, nhưng trước mắt vị này rõ ràng chính là Thiếu phu nhân, sáng nay vừa rớt xuống giếng a!
Tuy là hắn xuất thân từ binh nghiệp, càng không cần nói đến những điều người hầu đã từng trải qua, cũng không khỏi nổi một trận da gà.
Thực mau, nàng liền nghe Lưu quản gia nói: “Mau đi thỉnh lão phu nhân đến xem.”
Nàng ngồi ở đài giếng, ngồi lâu như vậy cũng đem ký ức trước kia của thân thể này từ đầu nhớ lại một lần: Nguyên chủ tên Mộc Vãn, là con gái duy nhất của vợ cả Mộc gia, nhà giàu có tiếng ở địa phương, đứa trẻ bảo bối này được Mộc lão gia nuông chiều từ nhỏ đến lớn.
Nguyên bản chuyện liên hôn cùng Đốc quân phủ không đến lượt nàng, do ngày đó lão Đốc quân cùng vị thiếu soái Lăng Thận Hành tới Mộc phủ nghị sự, nàng vô tình nhìn thấy, vừa gặp đã thương, lúc sau liền nháo nếu không phải Lăng Thận Hành thì sẽ không gả.
Mộc lão gia bất đắc dĩ, đành phải da mặt dày đi làm mai, Đốc quân có thể cùng Mộc gia phú khả địch quốc liên hôn, tự nhiên vui mừng khôn xiết, liền đáp ứng.
Vì thế, Mộc Vãn theo tập tục Mộc gia, cùng tỷ tỷ Mộc Cẩm Nhu, con vợ lẽ, cùng nhau gả tới Đốc Quân Phủ làm thiếu soái Thiếu phu nhân.
Nhưng mà, Mộc Vãn ngày thường ở Đốc Quân Phủ cũng không tốt lắm, ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, nàng không coi ai ra gì, trong phủ đắc tội mọi người từ trên xuống dưới, trượng phu Lăng Thận Hành đối với nàng càng là chán ghét đến cực điểm.
Mộc Vãn được gả vào Lăng gia ước chừng nửa năm cũng chưa cơ hội gần gũi Lăng Thận Hành, nhưng thật ra lại rất hiểu chuyện, hiểu đại cục, không tranh không đoạt với thứ tỷ. Đến lúc này, mọi người phía sau đều lén lút nói không chừng một ngày nào đó Mộc Cẩm Nhu tiểu thư tốt tính làm thiếu soái phu nhân, bọn họ liền sẽ hết khổ.
“Xuy……” Nàng cười khẽ ra tiếng, hay cho một câu “hiểu đại cục, không tranh không đoạt!!
Nàng đột nhiên bật cười làm Lưu quản gia sợ tới mức quăng đèn lồng về phía sau té ngã ngồi trên mặt đất, đũng quần liền đều ướt.
Mọi người đều sợ hãi, sáng nay Thiếu phu nhân Đốc Quân Phủ đột nhiên đâm đầu xuống giếng tự sát, có người thấy khi đó bên cạnh giếng chỉ còn lại một đôi giày lụa thêu trên mặt, giếng nước sâu, bên trong không biết nguyên nhân gì lại có nhiều cỏ dại che lại, Đốc quân cùng Thiếu soái đều không ở trong phủ, Lưu quản gia chỉ có thể đi hỏi lão thái thái, lão thái thái vội vàng cho người vớt lên, miệng giếng lại quá hẹp, thân thể người lớn khoẻ mạnh căn bản không thể chui xuống giếng, công cụ có thể sử dụng cũng đã dùng, kết quả một mảnh vạt áo cũng chưa vớt lên được.
Lão thái thái đã phái người mang tin cho Đốc Quân, rốt cuộc người đâm xuống giếng chết chính là tiểu thư Mộc gia, Mộc gia tài lực hùng hậu, mấy năm nay vẫn luôn duy trì quân lương cho Lăng gia chi tiêu, nếu vì chuyện này náo loạn tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến chiến sự bên kia Phương Bắc.
Lão thái thái lo âu, liền có người tới nói Thiếu phu nhân đã bò ra từ giếng, lão thái thái khiếp sợ rất nhiều không khỏi phun ra một cổ trọc khí, dù rằng bà không thích người cháu dâu này, nhưng cũng không nghĩ sẽ nháo cùng Mộc gia.
Lão thái thái vội vàng mang giày, được hạ nhân nâng đỡ vội vàng chạy đến hướng hậu viện.
Thân chủ trước đây tuy tính tình không tốt, nhưng có chỗ hơn người --- có cái mũi rất nhạy cảm, so với người bình thường tốt hơn vài lần, hơn nữa, nàng cũng bị người trong nhà bức bách đi học ba năm trung y, dù cho tâm vô dụng, học không chỗ nào thành, nhưng sách thuốc lại là học đến thuộc làu.
Cho nên, mấy chữ cuối cùng còn sót lại trong trí nhớ nàng là: “Thủ ô đằng.”
Như này không phải chính mình đâm đầu xuống giếng tự sát, nàng là bị người từ phía sau đẩy xuống, tuy không có thấy rõ mặt người nọ, nhưng trong không khí nghe thấy được nhàn nhạt hương vị thủ ô đằng.
Thủ ô đằng một mặt là trung dược, có thể bổ dưỡng âm huyết, dưỡng tâm an thần, cũng như dùng để điều trị nữ nhân âm hư mất ngủ.
Đây cũng là manh mối duy nhất để lại cho nàng.
~
Động tĩnh bên này quá lớn đã sớm kinh động hạ nhân trong Đốc quân phủ, nơi xa xa một mảnh tiếng bước chân càng đi càng gần, hai nha đầu cầm đèn lồng ở phía trước dẫn đường, mặt sau thất thất bát bát theo mấy phu nhân tiểu thư, đều là bộ dáng vừa tỉnh ngủ, mặt không son phấn, nhưng đôi mắt lại trừng đến tròn xoe.
Lưu quản gia không nghĩ sẽ kinh động đến lão phu nhân, chạy nhanh nhặt đèn lồng, tiến lên vấn an.
Lão thái thái chậm rãi đi tới, trên người mặc cái áo ngủ tơ lụa, bên ngoài khoác chiếc áo choàng lông thỏ.
Ban đêm ánh sáng không tốt, bà nhìn cũng không quá rõ, chỉ nghe được người bên cạnh hít hà một hơi, vẫn luôn kề bên lão thái thái là nhị phu nhân thiếu soái - Mộc Cẩm Nhu, gương mặt đẹp sớm đã trở nên trắng bệch.
Mộc Vãn đem ánh mắt dời về phía nàng, trong lòng cười lạnh, vị mỹ nữ nhìn yếu đuối mong manh này, là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ với nàng- Mộc Cẩm Nhu, quả nhiên một bộ mặt phúc hậu và bộ dáng vô hại ngoan ngoãn.
Lão thái thái lúc này xác định được tình hình nhìn lên, âm trầm bên cạnh giếng thật sự có một người ngồi, xem hình thể, hình dáng này đều cùng nàng cháu dâu kia không sai biệt mấy, nàng không biết bơi, đâm đầu xuống giếng nước như vậy, nếu không chết đuối là không có đạo lý, lão thái thái nhìn thấy, trong lòng đột nhiên dâng lên hàn ý, vội vàng lần Phật châu trong tay mặc niệm một tiếng A di đà phật.
“Này, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Nàng rốt cuộc là người hay quỷ?” Người nói chuyện chính là Nhị di thái Đốc Quân, đã sớm kinh sợ, mặt như sương lạnh.
Người kế đến là Tam di thái nhưng thật ra xuất hiện gần như nhau, dùng khăn tay xoa gương mặt, cho là không đúng nói: “Ngươi a, chính là tóc dài kiến thức ngắn, chúng ta ở Vương gia phủ, ba ngày có một nha đầu nhảy giếng, chuyện không có gì hiếm lạ.”
Lão thái thái nhăn mày lại, không vui đánh gãy nàng: “Đây là Đốc Quân Phủ, không phải Vương Gia Phủ, kia đều là cái gì sự tình trong triều, ngươi còn nói nó làm cái gì.”
Tam di thái ngày thường liền thích đem mấy chữ Vương Gia Phủ treo ở bên miệng, bị lão thái thái răn dạy như vậy cũng là rất mất mặt, quay đầu đi, khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Tam di thái bị giáo huấn, nàng vừa rồi bị hạ thấp một màn, Nhị di thái lập tức cảm thấy hô hấp đều thông thuận.
Lưu quản gia lại tiến lên vài bước, lúc này cũng lớn gan, đem đèn lồng lại hướng phía trước người nọ một ít, ánh sáng giống một ngọn lửa nhỏ đong đưa trong gió.
Mộc Vãn - Nàng nghe thấy thanh âm, rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu, tóc dài đen nhánh thấp thoáng buông rũ, một khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, cặp mắt kia lại giống như trăng tròn trong sáng trong trẻo.
Nàng làm một nhóm phu nhân tiểu thư đều sợ tới mức lùi về phía sau vài bước, có người nhát gan trực tiếp bụm mặt kêu lên chói tai.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là người hay quỷ?” Lưu quản gia khụ một tiếng, lớn thanh âm hỏi.
Ánh mắt nàng đầu tiên là dừng ở trên người lão thái thái, vị này tú lệ đoan trang lão Thái quân là mẹ lão Đốc quân, ở đây là Lăng gia đại trạch, lão thái thái nói một là một, nói hai là hai.
Lão thái thái là cực kỳ chán ghét nàng, ngoài miệng không nói, trong lòng đối với người cháu dâu này là một ngàn cái, một vạn cái không hài lòng, nhưng ngại với mặt mũi Mộc gia cũng không quá làm nàng khó chịu, thực sự nghẹn đến mức rất khó chịu.
“Là người a, các ngươi nhìn đi, trên mặt đất có bóng.” Nhị di thái vỗ vỗ bộ ngực, “Mộc Vãn a, ngươi thật là dọa chết người, đang êm đẹp nhảy giếng cái gì a, tất cả mọi người đều là người một nhà, có chuyện gì mà không thể thương lượng?”
“Người một nhà?”- Phía sau đám người là một nữ tử, khoác áo choàng dương nhung màu đỏ rực, một đôi mắt thanh triệt sáng trong, lúc này màu mắt thanh lãnh đột nhiên ra tiếng, -“Nói loại lời này thật là cười chết người.”
Nói xong liền không vì bất luận kẻ nào, cố ý ở trước mặt lão thái thái xoay người rời đi, dám không coi ai ra gì như vậy đại khái cũng chỉ có tứ di thái.
Nhị di thái bị hai câu nói của nàng làm mặt đỏ tai hồng, lại cũng không dám ra tiếng so đo cùng tứ di thái, chỉ có thể buồn một mình sinh khí.
Lão thái thái vội vàng phân phó hạ nhân: “Các ngươi còn thất thần làm gì, chạy nhanh đến cạnh nàng, về sau trong phủ lại có đại sự tình gì, ai nấy đều không cần kinh động nàng, nếu là động thai khí phải làm sao bây giờ?”
Tứ di thái hiện tại được sủng ái nhất, lại có cốt nhục Đốc Quân, Lăng phủ trên dưới đều đem nàng với bảo bối giống nhau mà cung phụng.
Bên kia mọi người còn quan tâm tứ di thái, bên này Mộc Vãn đã xử lý tốt đầu tóc ướt, nghĩ thầm tới đâu hay tới đó, nếu ông trời cho nàng cơ hội một lần nữa sống lại, cũng coi như là không bạc đãi nàng.
Từ nay về sau, nàng chính là Mộc Vãn, chẳng qua, không phải là Mộc Vãn trước đây.
“Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân, thật tốt quá, ngươi còn sống.” thanh âm đột ngột này dọa Mộc Vãn nhảy dựng.
“Thiếu phu nhân, ngươi không quen biết ta? Ta là Thúy Quyên a?” Thúy Quyên lắc lắc cánh tay Mộc Vãn, nước mắt chảy xuống: “Thiếu phu nhân, ngươi có bị thương không? Mau để Thúy Quyên nhìn một cái.”