Xét từ một góc độ khác, những người quan sát bên ngoài cũng không cho rằng Dương Phàm đã thất bại. Trong hội nghị, Đổng Trung Hoa dùng thân phận bí thư thị ủy vẫn không kiên quyết phủ quyết đề nghị của Dương Phàm, cũng không nghiêm khắc phản công mà nói rằng tạm gác lại để xử lý. Đây quả thật là đỡ cho trưởng ban thư ký thị ủy một đòn. Nhưng nhìn từ một góc độ khác, đây liệu có phải là một cách né tránh chiến tranh hay không?
Đi ra khỏi phòng họp, La Đạt Cương thấy Dương Phàm nhếch miệng cười một cách đáng giận, rõ ràng tư thế của người chiến thắng. La Đạt Cương không khỏi hơi hơi thở dài trong lòng. Đổng Trung Hoa sợ thằng nhãi này. Đừng tưởng thằng nhãi này nói xong thì vẫn lựa chọn im lặng, không tiếp tục nhúng tay vào việc khác, mà nghĩ là Dương Phàm thua. Đây là một hành động dừng lại rất chừng mực. Không sai, Dương Phàm không có quyền lên tiếng lúc này nhưng đợi tới lúc điều chỉnh nhân viên, hắn sẽ điên cuồng vồ lấy.
Liễu Chính Dương gần như là chạy ra khỏi phòng họp, không dám chính mắt nhìn Dương Phàm. Với thân phận trưởng ban thư ký thị ủy, hắn hoàn toàn có quyền lên tiếng khi nói về điều chỉnh công tác của Uông Ái Dân, nhưng hắn lại lựa chọn im lặng. Ở một mức độ nào đó, đây là hành động tự bảo vệ mình. Lúc trước, hắn đã thể hiện thiện ý đối với Dương Phàm, nhưng bởi vì trên hội nghị không phụ họa Dương Phàm nên trở thành công cốc. Càng làm cho Liễu Chính Dương cảm thấy buồn bực chính là, hắn làm như vậy không chỉ hơi đắc tội Dương Phàm mà còn đắc tội cả Đổng Trung Hoa. Tiếp theo, Liễu Chính Dương lại nghĩ tới việc của lão Mã, lại càng không tiện mở miệng với Dương Phàm, nhưng việc điều chỉnh công tác này cuối cùng vẫn phải báo cáo với Dương Phàm.
Trở lại văn phòng, trong lòng Liễu Chính Dương càng cảm thấy vô vị, phảng phất như mình là một kẻ sắp chết đuối trên một vùng biển rộng mênh mông không thấy bờ, đau khổ giãy dụa tìm mãi không biết nên đi về hướng nào để tới được bờ. Một bên là tổ hợp của bí thư thị ủy, lại có thêm chủ tịch tỉnh chống đỡ, một bên là phó bí thư thị ủy có bí thư tỉnh ủy kèm cặp, thậm chí bối cảnh phía sau còn sâu hơn nữa.
Rất nhiều chuyện không thể trốn tránh được, đó mới là điều khiến Liễu Chính Dương đau khổ nhất. Mọi người đều ở trong một tòa nhà, ngẩng mặt không thấy nhưng cúi mặt là gặp nhau. Ánh mắt Đổng Trung Hoa thì mang theo theo ý tứ uy hiếp, gặp ai cũng như thể người ta đang nợ lão mấy trăm tệ. Khóe miệng Dương Phàm thì như cười như không, thái độ bình tĩnh. Liễu Chính Dương nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy khó xử. Hiện tại hai thượng cấp này đang tranh đấu nhau tới thời điểm gay cấn, Liễu Chính Dương bị kẹp bên trong có thể nói là bị ép từ hai đầu. Nếu cố tình nhảy ra ngoài, rất có thể hai vị này sẽ nghĩ mình đi theo phe kia. Đây mới là điểm bi phẫn nhất trong lòng Liễu Chính Dương. Muốn làm một cây cỏ tìm chỗ dựa mà khó khăn quá.
Khi Liễu Chính Dương còn đang đau khổ, trong đầu Đổng Trung Hoa lại tràn ngập căm phẫn. Trong hội nghị hôm nay, lão đã cẩn thận chờ Dương Phàm ra chiêu tiếp theo, không ngờ kẻ này lại không có thêm động tĩnh gì. Mình cẩn thận từng tí chờ đón, dường như là phí công vô ích. Đã làm công tác chính trị già đời nên Đổng Trung Hoa cũng không hề đắc chí vì đã đè ép được Dương Phàm một chút trong cuộc họp hôm nay, ngược lại còn âm thầm kinh hãi vì Dương Phàm đã ra tay đúng vào điểm yếu hại.
Vì sao thằng nhãi này không tiếp tục kiên trì nhỉ? Vấn đề này vẫn làm Đổng Trung Hoa khó hiểu. Ở các đề tài thảo luận tiếp theo, Dương Phàm cũng không hề nói nửa câu, chỉ im lặng mỉm cười tại chỗ, như thể nhặt được một túi đầy đô la vậy.
Đổng Trung Hoa nghĩ tới nghĩ lui, cũng không tìm được lý do, cảm thấy dường như Dương Phàm muốn trêu đùa mình, buộc mình chó cùng rứt dậu, lại rụt tay trở về. Cảm giác này thật sự khiến Đổng Trung Hoa xấu hổ không chịu nổi, đường đường bí thư thị ủy, không ngờ bị một cấp dưới đùa giỡn như vậy. Mấu chốt là lúc ấy trong lòng lão có kiêng kị, sợ ảnh hưởng tới giao dịch với Nguyên Chấn cho nên không dám ra sức phản kích.
Còn có một vấn đề khiến Đổng Trung Hoa rất khó chịu, lúc này Dương Phàm là hành quân lặng lẽ, nguyên nhân có lẽ là Uông Ái Dân cũng không có gì sai lầm quá lớn. Nếu Uông Ái Dân thực sự có tình huống gì, mình có đủ năng lực bảo vệ hắn sao? Nếu thật sự có ngày nào đó như vậy, nghĩa là uy tín của bí thư thị ủy vứt đi cho chó gặm luôn.
Đổng Trung Hoa càng nghĩ càng không an tâm, dưới mông đám quân của mình dính bao nhiêu phân, trong lòng lão đều biết. Để an toàn cho kế sách hiện tại, chỉ có cách gọi Uông Ái Dân tới, dặn dò kỹ lưỡng một phen, tốt nhất là tạm thời tránh mũi nhọn của thằng nhãi Dương Phàm này.
Sau khi trở lại phòng, Dương Phàm mới suy nghĩ cẩn thận, thấy rằng hiện tại cục diện đang ở một trạng thái tinh tế. Xem ra sự tình không nghiêm trọng như Dương Phàm nghĩ. Dương Phàm cực kỳ không muốn thấy mấy người đó bắt tay liên hợp lại. Nếu thật sự xuất hiện cục diện như vậy, kẻ cầm đầu phái gió chiều nào xoay chiều ấy là Liễu Chính Dương rất dễ quay sang đối địch với Dương Phàm. Kể cả Niếp Vân Lam đang có quan hệ khá tốt hay thậm chí là Hầu Đại Dũng cũng sẽ nghiêng sang bên kia.
Giữa Đổng Trung Hoa và Nguyên Chấn mới chỉ tiến hành một lần giao dịch mà thôi. Sự tồn tại của Dương Phàm đồng thời kiềm chế Đổng Trung Hoa khiến Nguyên Chấn rất vui mừng. Đối với chính quyền thành phố thì tranh đấu trong nội bộ thị ủy chính là một điều đáng mừng. Chẳng có một thị trưởng nào thích một bí thư thị ủy mạnh mẽ. Một bí thư thị ủy mạnh mẽ sẽ có thể thường xuyên nhúng mũi, hoa tay múa chân trước mặt chính quyền. Thậm chí có thể nói là một điều tất yếu.
Sau khi cho rằng mình đã nhìn thấu tình hình, tâm tình Dương Phàm thoải mái lên đáng kể, tuy nhiên tiếng đập cửa khiến tâm tình đang tốt lên của Dương Phàm bị ảnh hưởng đôi chút.
- Phó bí thư Dương, cô Laura muốn tìm ngài.
Ứng Tự Cường từ bên ngoài thò đầu vào, cười hì hì nói.
Bất đắc dĩ buông tập tài liệu trong tay, Dương Phàm ngẩng đầu nói:
- Đầu tiên cậu mang cô ta đi xung quanh xem một chút, chờ tôi xong đoạn này rồi nói sau.
- Không được ạ. Tôi đã giải thích với cô ta bao nhiêu lần, cô ta nói là nhà đầu tư, hy vọng có thể xem thành ý của chính quyền địa phương.
Ứng Tự Cường cười hơi âm hiểm. Dương Phàm cảm thấy thằng nhóc này không ra sức lừa dối Laura.
- Thói quen xấu đó mà.
Dương Phàm hừ hừ một tiếng, đứng lên liên tục cười lạnh đi ra ngoài.
- Lâm Đốn, chúng ta đi.
Dương Phàm đi trước, Lâm Đốn và Ứng Tự Cường đi sau. Ba người cùng đi xuống lầu nên nhìn có vẻ khá bắt mắt. Liễu Chính Dương đang định lên nói chuyện với Dương Phàm về chuyện lão Mã, vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy ba người đang đi xuống.
Liễu Chính Dương vội vàng thụt lùi lại, chờ ba người đi xong mới ra ngoài hành lang, nhìn ba người đi về bãi đỗ xe.
"Thằng nhóc họ Ứng là kẻ thế nào nhỉ?" Liễu Chính Dương bắt đầu thầm tính toán, chậm rãi bước trở về phòng.
Họ tới nhà khách rất nhanh. Vừa mở cửa, nhìn thấy Dương Phàm, khuôn mặt Laura tươi cười hẳn lên. Tuy nhiên, khi nhìn thấy Ứng Tự Cường và Lâm Đốn ở phía sau, sắc mặt cô liền trở nên hơi tức giận.
- Tôi còn tưởng rằng anh đi một mình tới chứ.
Laura không hề che giấu sự thất vọng của mình chút nào. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Dương Phàm thầm nhủ: "Bà cô tôi ơi, tôi là phó bí thư thị ủy, phải chú ý ảnh hưởng. Bà cho rằng đây là nước Mỹ sao?"
Dương Phàm cũng không muốn làm rõ vì sao cô gái này lại có hảo cảm với mình, khách khí mỉm cười đi vào, tùy tiện ngồi xuống ghế, nói với giọng điệu công việc:
- Nghe nói cô Laura muốn gặp tôi, có phải bất mãn gì về việc tiếp đãi của tôi hay không?
Laura khoa trương giơ hai tay, lớn tiếng nói:
- Này, Dương. Tôi cần phải nhắc nhở anh, tôi tới Uyển Lăng với tư cách cá nhân, là tới thăm người bạn là phó thị trưởng, tiện thể hy vọng có thể giao lưu một chút khả năng đầu tư vào địa phương. Người của anh dẫn tôi đi tới Cục Chiêu thương với cả khu Khai Phát gì đó, để tôi nói chuyện vô ích với đám quan chức ở đó, tôi rất không thích.
Nhắc tới đầu tư, Dương Phàm không khỏi cười cười nói:
- Xem ra cô Laura đã có hiểu biết rất sâu về Trung Quốc. Cô đã nói tới khả năng đầu tư, vậy chúng ta ngồi xuống nói chuyện cho tiện.
Dương Phàm nhìn chằm chằm vào mắt Laura, quả nhiên phát hiện thấy một tia giảo hoạt và tự đắc trong mắt cô gái này. Dương Phàm thầm thở dài trong lòng, tự nhủ xem ra đây là chiêu thức đã quá quen thuộc của cô ta.
- Tôi nghĩ trước hết có lẽ chúng ta nói chuyện hữu nghị đi. Người Trung Quốc các anh chẳng phải vẫn coi trọng tình bằng hữu nhất sao?
Dương Phàm cười khổ nhìn đồng hồ nói:
- Hiện giờ còn một giờ nữa mới hết giờ làm việc của tôi. Xin hỏi cô Laura, phó thị trưởng của nước Mỹ có thể nói chuyện phiếm với bạn bè trong giờ làm việc sao? Huống chi, tôi và cô mới chỉ gặp nhau một lần, chưa nói chuyện tới mười câu. Tôi thật sự không rõ, cô và tôi có gì để nói chuyện hữu nghị?
Nói đến thế nhưng Laura vẫn không hề có ý tức giận mà thản nhiên cười nói:
- Có thể xây dựng tình hữu nghị, người Trung Quốc các anh chẳng nói, trước lạ sau quen sao?
Dương Phàm cười đứng lên nói:
- Cô Laura, nếu cô cố ý muốn tiếp tục nói chuyện về tình bằng hữu, tôi nghĩ tôi cần phải trở về tiếp tục làm việc. Rất xin lỗi, gần đây tôi có quá nhiều việc cần làm.
Hành động của Dương Phàm khiến Laura không khỏi ngây ngẩn cả người, một hồi lâu sau mới tỏ vẻ tươi cười, vỗ tay nói:
- Tốt, rất tốt. Rốt cục tôi cũng tìm thấy một cán bộ đáng để tín nhiệm.
Nói xong Laura cười đi đến trước mặt Dương Phàm, giơ tay nói:
- Một lần nữa làm quen một chút. Laura, Murphy, Tổng giám đốc khu vực châu Á Thái Bình Dương, tập đoàn Murphy nước Mỹ.
Dương Phàm bị thái độ trịnh trọng của Laura làm cho ngây người, tuy nhiên vẫn đứng lên rất nhanh, bắt tay Laura nói:
- Dương Phàm, phó bí thư thị ủy Uyển Lăng.
Một lần nữa ngồi xuống, Laura cười nói:
- Tốt lắm, nói như vậy anh cũng đã biết một số tình huống của tôi từ cô Trần. Không sai, thiết bị y tế chính là những sản phẩm mũi nhọn của tập đoàn Murphy, nhưng ở lĩnh vực dược phẩm, tập đoàn chúng tôi cũng có một thị phần rất lớn trên toàn cầu. Nếu nói không khách khí, từ đầu những năm 1980, tập đoàn chúng tôi đã từng có một cuộc điều tra và dự báo về thị trường Trung Quốc, dường như kết quả điều tra và dự báo đó khiến cao tầng của tập đoàn chúng tôi phi thường thất vọng. Người Trung Quốc không thể chịu nổi giá cả của tuyệt đại đa số sản phẩm của chúng tôi. Nhưng Trung Quốc có hơn một tỷ dân, chúng tôi vẫn phi thường chú ý tới thị trường khổng lồ này. Nói một cách thẳng thắn, rất nhiều người trên cao tầng của tập đoàn chúng tôi vẫn bị ảnh hưởng bởi ấn tượng của báo cáo điều tra từ những năm 1980 đối với thị trường Trung Quốc. Nói vậy nghe có vẻ rất hoang đường nhưng đó là sự thật.
Nói tới đây, Laura lộ ra một tia ngượng ngùng, hơi mỉm cười vẻ tiếc nuối.
Dương Phàm cười đáp lại, thần sắc dần nghiêm nghị lên, đưa tay ra hiệu mời nói tiếp.
- Trong hành trình tới Trung Quốc trước kia, những hiểu biết của tôi hoàn toàn là do chị của ngài là cô Trần cấp cho tôi. Bởi vì cô ấy đã miêu tả rất khách quan hiện trạng của Trung Quốc, cả về kinh tế trong nước lẫn trên sân khấu thế giới nên tôi mới xem kỹ lại lần nữa về quốc gia có dân số khổng lồ này. Tháng mười năm trước, tôi đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc khu vực châu Á Thái Bình Dương tới đây, đã khảo sát Trung Quốc ba lượt về giá dược phẩm từ Thượng Hải, Bắc Kinh tới mười thành phố lớn. Kết quả khiến tôi phi thường giật mình. Năng lực tiếp nhận giá cả dược phẩm của người Trung Quốc đã vượt xa dự tính của tôi.
Nói tới đây trong lòng Dương Phàm nổi lên một tia chua xót, thầm nói, cô có thể hiểu được vấn đề bệnh nan y của người Trung Quốc sao?
- Tiếp theo, chúng ta nói tới hành trình khảo sát tỉnh Giang Nam. Nói thật, tôi không hài lòng với biểu hiện của cán bộ Trung Quốc. Gần như đoàn chúng tôi tới chỗ nào, sự nhiệt tình của bọn họ đều khiến chúng tôi khó có thể chấp nhận, Bọn họ tiếp đãi chúng tôi xa hoa tới mức chúng tôi cứng lưỡi. Xin chú ý tới từ ngữ của tôi, chính là xa hoa. Tiếp theo là thái độ công tác của họ. Người Mỹ chúng tôi có thói quen, trong thời gian làm việc chỉ nói chuyện công việc, mà cán bộ của các anh thì gần như trưa nào cũng nhậu nhẹt, tiệc tùng và đều phải uống rất nhiều rượu, làm cho gần như toàn bộ buổi chiều đều lãng phí. Tôi rất hoài nghi hiệu suất làm việc của những cán bộ đó. Buồn cười chính là, bọn họ thậm chí còn chẳng quan tâm rằng chúng tôi sẽ đầu tư sản phẩm gì ở địa phương. Bọn họ chỉ quan tâm xem chúng tôi có thể đầu tư nhiều hay ít. Dương, anh có thể giải thích cho tôi một chút xem đây là vì sao không?
Vì sao? Vấn đề này hỏi đúng lắm. Nhưng Dương Phàm lại không có biện pháp trả lời, không thể nói với Laura rằng, tất cả đều chỉ vì những con số, vì chiến tích của bản thân.
- Ha hả, tôi chỉ có thể nói cho cô, khát vọng phát triển kinh tế của cán bộ Trung Quốc vượt xa sự tưởng tượng của cô. Về phần vấn đề uống rượu thì cần phải giải thích kỹ cho cô về văn hóa uống rượu của người Trung Quốc.
Dương Phàm đánh đòn gió, nói ra khiến khuôn mặt Laura có vẻ mờ mịt. Sao lại nói tới vấn đề văn hóa ở đây?
Trong khi Laura còn đang ngạc nhiên thán phục ngôn ngữ nghệ thuật của Dương Phàm thì tâm tư của hắn đã chuyển dời đến một góc độ khác. Xem ra phán đoán lúc trước của mình về Laura là có sai lầm. Đây chủ yếu là do Trần Tuyết Oánh giới thiệu không rõ ràng lắm. Dương Phàm dường như nhìn thấy một tia hy vọng đầu tư ở Laura.
- Được rồi, chúng ta dứt bỏ vấn đề văn hóa. Xin cho phép tôi gọi một cuộc điện thoại.
Dương Phàm cười gật gật đầu, Laura lấy điện thoại ra, bấm số, nói rất nhanh:
- Jane, mang tổ ba người lập tức tới Uyển Lăng. Tôi nghĩ chúng ta cần làm việc vất vả một tuần.
- Tốt lắm, hiện tại chúng ta tiến vào chính đề đi. Tôi muốn hiểu một chút, bên phía chính quyền Uyển Lăng có thể xuất ra điều kiện gì để thúc đẩy chúng tôi đầu tư?
Dương Phàm cười cười, nhìn nhìn đồng hồ nói:
- Còn mười phút nữa là hết giờ làm việc. Trước hết, tôi xin mời cô Laura cùng ăn trưa, hy vọng có thể được nhận vinh hạnh này. Còn câu hỏi của cô cần phải có cán bộ chuyên môn phụ trách chiêu thương trả lời.
Laura cười cười nói:
- Dương, anh không thành thực. Ứng nói cho tôi biết, anh là lãnh đạo phụ trách chiêu thương.
Dương Phàm liếc nhanh Ứng Tự Cường. Ứng Tự Cường cười nói:
- Cô Laura hiểu lầm rồi. Phó bí thư Dương không phải là nhân viên công tác cụ thể. Anh ấy là lãnh đạo phụ trách đường hướng.
Dương Phàm cười xua tay nói:
- Nếu cô Laura đã hỏi, tôi sẽ nói về chính sách tương ứng của thành phố chúng tôi nhằm thu hút những nhà đầu tư nước ngoài. Đó là chức trách của tôi. Tuy nhiên hiện tại không còn sớm nữa, có lẽ chúng ta đi ăn cơm trưa đi.
Laura cười hỏi:
- Có thể uống rượu không?
Dương Phàm nghiêm túc nói:
- Rất xin lỗi, tôi không uống rượu buổi trưa, ảnh hưởng tới công việc buổi chiều.
Dứt lời, Dương Phàm nói với Lâm Đốn:
- Thông báo với các đồng chí cục Chiêu thương,
Lâm Đốn hơi hơi suy tư một chút, bổ sung một câu:
- Có cần thông tri phó thị trưởng La không?
Dương Phàm cười nói:
- Anh còn sợ không ai đi nịnh bợ anh ta sao? Chờ sau khi trợ thủ của Laura tới, tôi sẽ báo cáo.
Lâm Đốn lập tức hiểu ý của Dương Phàm: việc của Laura hiện tại mới chỉ là khảo sát bước đầu.
Sau khi ăn một bữa trưa đơn giản, xét hành động của Laura, thái độ của Dương Phàm đối với Laura cũng xảy ra một ít biến hóa. Hóa ra là cô ta xem xét mình có đang tin cậy hay không. Dương Phàm học chuyên ngành kinh tế, vẫn có chút căm hận việc nước Mỹ bị khủng hoảng vay nợ dẫn tới khủng hoảng kinh tế toàn cầu. Người Mỹ chi tiêu trước, trả tiền sau, vì sao còn muốn toàn bộ thế giới phải mua đồ của Mỹ?
Buổi chiều mới vừa đi làm, mới ngồi xuống ghế thì Liễu Chính Dương đi vào với một nụ cười khách khí.
- Phó bí thư Dương, tôi tìm anh muốn báo cáo một chút.
- Ngồi xuống nói đi.
Dương Phàm khách khí đứng lên mời Liễu Chính Dương ngồi xuống. Đối xử với kẻ lọc lõi quan trường này, thái độ của Dương Phàm căn cứ theo mức độ lợi hại. Dương Phàm cũng không trông cậy vào Liễu Chính Dương sẽ hoàn toàn đi theo phe mình. Điều đó hoàn toàn không thực tế. Con người như Liễu Chính Dương chỉ cần ngậm miệng vào thời khắc mấu chốt giống như lần trước là tốt rồi. Người như vậy tự có cách sinh tồn của mình.
- Là thế này, căn cứ theo chỉ thị của anh, văn phòng tính toán mời một lãnh đạo dự họp, nghiên cứu vấn đề điều chỉnh nhân sự. Tôi muốn tới xin chỉ thị của anh một chút.
Đây chính là Liễu Chính Dương đang cò kè mặc cả. Đừng nhìn lúc trước Dương Phàm nói chuyện căng thẳng, thực ra Dương Phàm vẫn để lại một con đường sống. Ít nhất, trong việc an bài Dư Hữu Dung, Dương Phàm vẫn nhượng bộ, để lại một đường lùi.
- Được, anh nói đi.
Dương Phàm thản nhiên châm một điếu thuốc, mỉm cười nhìn Liễu Chính Dương.
- Về việc lão Mã ở phòng tổng hợp, anh xem có cần tạm thời lưu lại dùng không? Chủ yếu là gần đây rất nhiều việc, lãnh đạo cũng phát biểu rất nhiều, trong lúc nhất thời chưa tìm được người nào thay thế.
Sau khi chân chính nói ra mục đích của mình, trong lòng Liễu Chính Dương có chút không yên. Tổng thể thì Dương Phàm vẫn quản lý văn phòng thị ủy. Nếu hắn cứng rắn, cho dù là mình, cho dù là Đổng Trung Hoa cũng không thể bắt bẻ gì được Dương Phàm trong vấn đề nhân sự.
Sau khi Liễu Chính Dương nói xong, Dương Phàm không nói lời nào mà chỉ hút thuốc, vẻ mặt vẫn không thay đổi nhìn Liễu Chính Dương. Ánh mắt trầm mặc và bình tĩnh của Dương Phàm khiến trong lòng Liễu Chính Dương hơi bất an, thân mình hơi vặn vẹo, tốc độ hút thuốc cũng nhanh lên.
Ngay khi Liễu Chính Dương sắp sửa mất hết kiên nhẫn, định giải thích tiếp một chút, Dương Phàm thản nhiên hỏi:
- Văn phòng thị ủy còn thiếu một phó chánh văn phòng phải không?
Liễu Chính Dương nhấp nháy mắt mấy cái, trong lòng thầm cười khổ, quả nhiên là chờ đợi thời cơ để nắm lấy mình. Liễu Chính Dương chỉ có thể âm thầm bội phục chiêu thức của Dương Phàm. Đây chính là khí thế áp đảo đường đường chính chính, bố trí sẵn trận thế chờ mày lao tới.
- Phó bí thư Dương có người nào cụ thể để xem xét rồi à?
Liễu Chính Dương cũng chỉ có thể kiên trì nói ra, không thể trốn tránh được.
- Tôi tính toán cho Lâm Đốn tới đảm nhiệm vị trí phó chánh văn phòng văn phòng thị ủy, phụ trách phòng tổng hợp và phòng nhân sự. Anh thấy thế nào?
Dương Phàm còn chưa nói dứt lời, trong lòng Liễu Chính Dương đã cực kỳ khó chịu, thầm nói mày đã quyết định rồi, tao còn có gì để nói nữa chứ? Còn nữa, hai phòng mà mày muốn đều là hai phòng quan trọng.
- Tôi không ý kiến.
Cho dù trong lòng Liễu Chính Dương có không muốn cũng không dám phản đối Dương Phàm lúc này.
- Cứ như vậy đi. Lâm Đốn và Ứng Tự Cường nhận nhiệm vụ mới, trong hội nghị buổi chiều phải thông qua, càng sớm càng tốt.
Dương Phàm nói vậy đương nhiên Liễu Chính Dương hiểu đó là điểm mấu chốt cuối cùng của Dương Phàm, có thể nói đã rất nể mặt Liễu Chính Dương. Nếu không, Dương Phàm thực sự ra tay, điều chỉnh toàn bộ nhân sự các phòng, lúc đó mới gọi là náo nhiệt.
Liễu Chính Dương nhiều ít hơi chật vật đi ra ngoài, Dương Phàm nhìn theo bóng dáng hắn, hơi cười lạnh đồng thời nghĩ thầm: Nếu mày thức thời thì tao tạm thời không làm khó dễ mày. Ngược lại, chỉnh đốn văn phòng thị ủy sẽ bắt đầu từ mày đó.
Cục trưởng mới của cục Chiêu thương là Đường Đường, vốn là chủ nhiệm văn phòng thị ủy. Nói thật, lúc đầu Dương Phàm cũng rất kinh ngạc về việc người này chiếm được chức này. Tại sao người phụ nữ này lại đi một dây với La Đạt Cương? Tuy nhiên cẩn thận suy nghĩ một chút, La Đạt Cương có vẻ thanh niên đường đường khí thế, có tài năng, rõ ràng là có sức hút hơn hẳn so với Nguyên Chấn. Hơn nữa La Đạt Cương cũng là người có bối cảnh nhất định. Tuy rằng chỉ là cấp phó thị trưởng bên chính quyền nhưng Nguyên Chấn vẫn phi thường khách khí đối với hắn.
Lại nói tiếp, Nguyên Chấn làm thị trưởng cũng không phải dễ dàng. Chưa cần nói tới vị phó thị trưởng Dương Phàm khó bảo, ngay cả La Đạt Cương cũng không phải tùy tiện có thể sai bảo. Hiện tại, chủ nhiệm văn phòng thị ủy cũ và La Đạt Cương đi cùng đường, nếu nói hai người này không dính líu gì với nhau, có đánh chết Dương Phàm cũng không tin.
Thấy Đường Đường có vẻ lo lắng đi vào phòng làm việc, Dương Phàm đột nhiên suy nghĩ, chồng của Đường Đường hình như là một cán bộ của cục Lâm nghiệp thì phải, không biết sẽ nghĩ gì khi biết mình bị cắm sừng.
- Phó bí thư Dương, ngài tìm tôi?
Khi nói, trong lòng Đường Đường không kìm nổi lo lắng, thầm nhủ La Đạt Cương đẩy Ngô Yến đi và muốn mình tiếp nhận vị trí này, trong lòng Dương Phàm có thể không ghi hận sao? Hơn nữa Dương Phàm còn quản lý cục Chiêu thương, tuy rằng hiện tại không phải lãnh đạo trực tiếp của cục Chiêu thương nhưng người ta muốn gọi mình tới mắng vài câu cho hả giận là chuyện quá đơn giản. Chỉ cần một cú điện thoại là mình phải ba chân bốn cẳng chạy tới báo cáo công tác. Nhìn Dương Phàm không có gì biểu tình gì trên mặt, trong lòng Đường Đường càng thêm bất an. Trước tiên là nói rằng ngài là lãnh đạo thị ủy, đừng so đo với tôi chứ. Nếu ngài muốn thì đi tìm La Đạt Cương đi. Hắn và ngài là cùng một cấp bậc.
- Ngồi đi, gọi cô tới là muốn nói chuyện một chút.
Khuôn mặt Dương Phàm vẫn không hề thay đổi, thấy Đường Đường cũng không có biến hóa gì quá lớn về mặt tâm lý. Đây cũng là một người đàn bà đáng thương, thực ra chẳng nên so đo gì với cô ta. Tuy nhiên nhìn vẻ khẩn trương của Đường Đường ở trước mặt mình, trong lòng Dương Phàm vẫn sinh ra một chút khoái cảm.
- Xin mời Phó bí thư Dương chỉ thị.
Giọng điệu của Đường Đường càng cung kính, cung kính tới mức Dương Phàm cũng không tiện nhìn cô ta với ánh mắt lãnh đạm.
- Có một tổ khảo sát của thương nhân Mỹ tới. Cục Chiêu thương chuẩn bị một chút, nhiệm vụ tiếp đãi cụ thể sẽ do tổ các cô. Chính sách tương quan sẽ do các cô kết nối. Nếu cần thương lượng gì về chính sách thì phải báo cáo tôi trước.
Sau khi Dương Phàm nói xong, Đường Đường vẫn không hề phản ứng, không nói được một lời nào.
Đường Đường quả thật không có phản ứng. Với quyền lực và năng lực của Dương Phàm, chuyện này chỉ cần điện thoại cho cục Chiêu thương một câu là được, vậy mà Dương Phàm lại cố tình làm theo trình tự khiến Đường Đường hơi không thích ứng nổi. Đường Đường thậm chí còn nghĩ, mọi người vẫn đồn thổi, vị Phó bí thư Dương này đối nhân xử thế hẹp hòi, có thù tất báo, sao lại còn đổ chuyện tốt thế này lên đầu cục Chiêu thương chứ?
- Cục trưởng Đường? Cô còn vấn đề gì không rõ không?
Đường Đường bị bất ngờ khiến trong lòng Dương Phàm âm thầm đắc ý. Chuyện này kỳ thật Dương Phàm hoàn toàn có thể để cho người của khu khai phá và khu công nghệ cao tới tiếp đón. Tuy nhiên, chủ trì của hai nơi này đều là người của Nguyên Chấn, Dương Phàm nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn làm theo trình tự bình thường. Làm như vậy khiến cho người ta không thể nói được gì.
- Vâng, tôi hiểu. Cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ tiếp đãi.
Đường Đường liên tục gật đầu, lớn tiếng trả lời.
Dương Phàm cười nói:
- Cái gì mà cam đoan hoàn thành? Tôi nói cho cô biết, lúc trước cô Laura đã mang theo một đoàn khảo sát, đi một vòng khắp tỉnh Giang Nam. Mấy lãnh đạo của khu Khai phát và thương mại tỉnh cực kỳ quan tâm tới miếng thịt béo này. Nếu chỉ là hoàn thành nhiệm vụ tiếp đãi thì ai cũng có thể làm được. Cô phải làm chính là hoàn thành xuất sắc. Tôi cho cô mười phút, nghĩ ngay một phương án tiếp đãi đi.