Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Sỹ Đồ Phong Lưu - Chương 232: Thực sự coi mình là lãnh đạo : truyenyy.mobi

Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 232: Thực sự coi mình là lãnh đạo




Chu Minh Đạo lại ngồi im tại chỗ, lạnh nhạt nói:
- Thanh niên không nên khen quá như vậy. Thằng bé này vốn đang làm ở tỉnh Giang Nam rất tốt. Nhưng bởi vì chuyện lần này quá phức tạp nên tôi mới điều nó về giúp mình. Anh gọi điện thoại muốn người, cấp dưới của tôi ai cũng đều có đề tài phải làm, không thể làm gì khác hơn là để cho nó làm. Bề ngoài nó là người phụ trách, nhưng trên thực tế chỉ là giúp việc. Còn dùng như thế nào thì anh tự bố trí. Chẳng qua tôi phải nói trước, Dương Phàm đến là để học hỏi.
Phó chủ tịch Lý trầm ngâm một chút rồi nói:
- Lần này Hiệp hội giám sát chứng khoán chúng tôi mời chuyên gia của Viện khoa học xã hội đến giảng dạy chính là hy vọng có thể hoàn thiện chế độ cùng quy định của ngành chứng khoán. Đồng chí Dương Phàm là người phụ trách tổ chuyên gia. Công việc cụ thể cứ theo quyết định của Chu lão.
Chu Minh Đạo trầm ngâm một chút, nói:
- Để nó đến bộ phận giám sát đi, ở đó sẽ tiếp xúc được nhiều vấn đề.
Phó chủ tịch Lý cười nói:
- Cứ bố trí như vậy đi. Gần đây bên vụ Giám sát đang có một vụ án lớn. Đồng chí Dương Phàm đi để hiểu thêm tình hình cũng tốt.
Dương Phàm đi theo thư ký đến phòng làm việc của vụ Giám sát. Một người đàn ông tóc hoa râm tiếp hai người. Dương Phàm nghe thư ký gọi hắn là vụ trưởng Cung. Đây là một người đàn ông mặt cương nghị, ánh mắt có chút lo lắng. Nghe thư ký giới thiệu ý đồ đến đây của Dương Phàm, vụ trưởng Cung nhíu mày, cầm điện thoại lên gọi.
- Chào phó chủ tịch Lý, tôi là Cung Tự Hữu. Chuyên gia Viện khoa học xã hội? Ồ, đến rồi. Vâng vâng, tôi biết nên làm như thế nào.
Bỏ điện thoại xuống, vụ trưởng Cung nở nụ cười quỷ dị, đi đến trước mặt Dương Phàm, bắt tay nói:
- Chào mừng chuyên gia Viện khoa học xã hội. Không ngờ lại là một thanh niên, đúng là người tài.
Dương Phàm nghe giọng nói này cảm thấy quái dị, trong đó có vẻ ghen tị.
- Quá khen, tôi đến là để học hỏi, đến đây chỉ mang theo mắt và tai.
Thái độ thản nhiên của Dương Phàm làm vụ trưởng Cung nghi hoặc, cười cười gật đầu nói:
- Tốt, vậy rất tốt.
Vừa nói vụ trưởng Cung về lại vị trí của mình, gọi một cuộc điện thoại. Một cô gái trẻ tuổi đi đến.
- Tiểu Tạ, cô đưa chuyên gia đây đến phòng tài liệu, tài liệu gì cũng có thể cho anh ta xem.
Dương Phàm có chút kỳ quái, điều này hình như hơi khác so với phó chủ tịch Lý nói. Mình đến là để học phá án mà. Chẳng qua nếu vụ trưởng Cung đã nói như vậy, Dương Phàm cũng không tiện nói gì.
- Cảm ơn vụ trưởng Cung.
Trước khi đi, Dương Phàm không quên lễ phép cảm ơn một câu. Vụ trưởng Cung chờ Dương Phàm đi ra ngoài, lúc này mới sa sầm mặt, bất mãn nói:
- Làm cái gì mà đến đây? Còn là người phụ trách tổ chuyên gia nữa chứ.
Tiểu Tạ trông khá được, trên mũi có mấy chấm đỏ. Tiểu Tạ dẫn Dương Phàm vào một phòng, mời Dương Phàm ngồi xuống rồi cười nói:
- Anh muốn xem gì thì bảo tôi.
Dương Phàm không ngờ sẽ được đãi ngộ như vậy. Chẳng qua hắn vốn dễ thích ứng, nên cũng không nói gì.
- Cảm ơn, tôi muốn xem các vụ án xảy ra trong nửa năm gần đây, có thể chứ?
Dương Phàm có chút khách khí nói. Tiểu Tạ cười nói:
- Đương nhiên là được.
Sau đó lại nghi hoặc nhìn Dương Phàm nói:
- Sao anh biết tên Tạ Tạ?
Dương Phàm sửng sốt một chút, chần chờ hỏi:
- Cô họ Tạ, Tạ?
Tiểu Tạ cười nói:
- Đúng vậy. Tạ trong Tạ, Tạ trong thủy Tạ.
Lau mồ hôi.
Tiểu Tạ hình như không phải một người phụ nữ lắm chuyện. Ít nhất ngày đầu tiên khi Dương Phàm đến đây, Tiểu Tạ gần như không chủ động nói chuyện với Dương Phàm. Thậm chí Tiểu Tạ còn không hỏi tên của Dương Phàm.
Ôm một chồng tài liệu đến cho Dương Phàm, Tiểu Tạ cười nói:
- Hôm nay anh xem từng này, không chắc đã xem hết.
Vừa nói Tiểu Tạ liền rời đi, về chỗ của mình làm việc.
Dương Phàm lúc này mới chú ý trong phòng chỉ có hai người. Chiếc bàn này hình như mới được dọn. Nhưng vì đến để học hỏi, Dương Phàm cũng không suy nghĩ nhiều. Mở tài liệu, bắt đầu ngày học đầu tiên.
Rất nhiều người không biết Dương Phàm có năng lực gần như gặp là không quên. Tài liệu bình thường hắn chỉ đọc một hai lần là có thể nhớ kỹ nội dung trong đó, ba năm lần là có thể thuộc nằm lòng. Trước khi hết giờ buổi sáng, Dương Phàm đã xem hết đống tài liệu mà Tiểu Tạ mang ra.
Ôm đống tài liệu, Dương Phàm đi đến trước mặt Tiểu Tạ, cười nói:
- Xem xong rồi, còn nữa không?
Trong mắt Tiểu Tạ hiện lên vẻ nghi hoặc, nhìn Dương Phàm, hỏi một câu:
- Nhiều như vậy mà anh đã xem hết sao? Không nói khoác chứ?
Dương Phàm nhún vai ra vẻ vô tội, gật đầu cho thấy mình không nói sai. Tiểu Tạ đảo đảo mắt, cười nói:
- Tôi không tin, tôi kiểm tra anh.
Vừa nói Tiểu Tạ liền rút một tờ tài liệu trong đó ra, hỏi đầy vẻ giễu cợt:
- Kiểm tra cái này đi, vụ án tập đoàn Trường Hà.
Dương Phàm cười cười, bình tĩnh nói:
- Vụ án tập đoàn Trường Hà xảy ra vào tháng sáu năm nay. Nội dung cụ thể chính là giám đốc điều hành tập đoàn...
Lúc nói đến nội dung mấu chốt, Dương Phàm gần như không nói sai một từ. Lần này khiến Tiểu Tạ thật sự rung động. Chẳng qua vẫn không tin, lại rút một tờ khác ra nói:
- Vụ án tập đoàn Hoành Thiên.
Dương Phàm lúc này càng dứt khoát, trong đống tài liệu thì vụ án này Dương Phàm xem cẩn thận nhất. Bởi vì nội dung trong đó làm Dương Phàm cảm thấy hứng thú nên xem mấy lần liền.
Dương Phàm đọc hết, Tiểu Tạ trợn mắt há mồm mãi không khép lại được.
- Khó trách anh lại là chuyên gia, quá lợi hại. Nghe nói anh là người phụ trách tổ chuyên gia? Anh tên gì? Tiến sĩ hay trên tiến sĩ? Có phải anh học ở nước ngoài về?
Ách. Bản tính tò mò của phụ nữ đã hiện nguyên hình. Dương Phàm không khỏi cười khổ trong lòng.
- Tôi tên Dương Phàm, rất vui được biết cô. Có thể làm cô thất vọng, tôi chỉ có bằng thạc sĩ, không đi du học bao giờ.
Vụ trưởng Cung đang định đóng cửa đi về, Tiểu Tạ chạy vội vào, còn nhỏ giọng nói:
- vụ trưởng Cung. Vụ trưởng Cung.
Vụ trưởng Cung quay đầu lại, có chút khó chịu nói:
- Hô to gọi nhỏ như vậy làm gì?
Tiểu Tạ lè lưỡi nói:
- vụ trưởng Cung, chuyên gia trẻ tuổi Dương Phàm kia thật lợi hại. Một buổi sáng đọc hết mười vụ án, gần như có thể thuộc hết nội dung. Cháu từng này tuổi mà chưa thấy ai ghê gớm như vậy.
Vụ trưởng Cung không thể tin, trừng mắt nhìn Tiểu Tạ:
- Nói láo. Tôi cũng không phải thằng già lẩm cẩm. Cô nhóc này, có phải thấy người ta đẹp trai nên động lòng?
Tiểu Tạ tức giận giậm chân nói:
- Cung thúc, trời đất chứng giám. Cháu tuyệt đối không nói dối nửa lời. Anh ta đến đó, không tin tự chú hỏi đi.
Nhìn theo Tiểu Tạ, vụ trưởng Cung thấy Dương Phàm đeo túi máy tính xách tay đi về phía này. Nhìn như thế nào cũng không thấy thằng này như chuyên gia.
Vụ trưởng Cung do dự một chút, nhưng vẫn gọi:
- đồng chí Dương Phàm, hôm nay cảm thấy thế nào?
Dương Phàm ngẩng đầu lên thấy là vụ trưởng Cung, liền cười cười đi tới:
- Không tệ lắm, xem xong mấy vụ án. Các đồng chí giám sát đúng là không dễ dàng gì. Vụ án phức tạp như ở tập đoàn Thâm Điền mà có thể kiểm tra ra từng chân tơ kẽ tóc. Tội phạm ở thị trường chứng khoán đều là tội phạm có tri thức, có rất nhiều thứ để học.
- Thanh niên khiêm tốn, không sai, không sai.
Vụ trưởng Cung khen ngợi một câu, sau đó không nói nữa, gật đầu rời đi, không nói một câu gặp lại. Dương Phàm không khỏi cười khổ trong lòng nhưng ngoài mặt lại không có biểu hiện gì, theo mọi người cùng ra ngoài.
Vừa mới lên xe, Tiểu Tạ từ phía sau đột nhiên chạy đến, lén lén lút lút hỏi một câu:
- Xe của anh? Rất được.
- Của cơ quan, tôi được cho mượn.
Dương Phàm đổi chữ, tránh người khác nói mình kiêu ngạo.
Tiểu Tạ đảo đảo ánh mắt, cười hì hì nói:
- lãnh đạo cơ quan anh rất coi trọng anh đó, cho anh là tổ trưởng tổ chuyên gia. Mấy lão già tóc bạc có phải nghe lời anh đúng không? Hôm qua bọn họ chẳng ai đến đây cả.
Tổ chuyên gia kỳ thực không cần phải đến Hiệp hội giám sát chứng khoán, mà bên này đưa tài liệu đến, sau đó bọn họ tiến hành phân tích và tổng kết. Nhưng nói thật cách làm việc của tổ chuyên gia, Dương Phàm không đồng ý. Không đến tuyến đầu lấy tài liệu, ít nhiều có vẻ như bế môn tỏa cảng. Cũng khó trách vụ trưởng Cung không coi Dương Phàm ra đâu, có lẽ coi Dương Phàm là một chân chạy.
Dương Phàm đại khái đoán được Tiểu Tạ đang nghĩ gì, cũng không giải thích nhiều, nói theo ý nàng:
- Coi trọng? Cô cảm thấy vậy? Tôi chỉ là một chân chạy. Các chuyên gia đều lớn tuổi, chân không nhanh. Về phần bọn họ có nghe lời tôi hay không, có trời mới biết. Tôi còn không biết bọn họ trông như thế nào?
Đây là lời nói thật của Dương Phàm, phòng làm việc bên cạnh suốt ngày đóng cửa im ỉm, có khi ai đó đến gõ cửa một lúc cũng không ai ra mở. Tiểu Tạ lại tưởng rằng Dương Phàm nói đùa, kể khổ, không khách khí cười nói:
- Anh nói chuyện hài hước thật. Đi, đưa lãnh đạo về nhà. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Vừa nói liền không khách khí lên xe, điều này đúng là làm Dương Phàm ngạc nhiên.
Dương Phàm rốt cuộc hiểu rõ mình đã nhìn nhầm. Buổi sáng Tiểu Tạ không ngừng quan sát mình. Có thể phát hiện mình là một thằng thành thật dễ ăn hiếp nên bây giờ ra vẻ lãnh đạo. Dương Phàm cẩn thận suy nghĩ, chắc là vậy chứ? Trong phòng làm việc chỉ có hai người. Tiểu Tạ không phải là lãnh đạo của mình đó chứ?
- Phòng làm việc của chúng ta rất im ắng.
Dương Phàm vừa lái xe thử dò xét một câu.
Tiểu Tạ nói:
- Đúng, trước đây khi Trương tỷ còn ở đó, tôi còn có người nói chuyện. Nhưng sau khi chị ấy về hưu, tôi buồn hết cả tuần. Bây giờ thì tốt rồi, anh đến vừa lúc, lúc chán cũng có người nói chuyện.
Dương Phàm lại hỏi:
- Công việc bình thường có bận không?
Tiểu Tạ nói:
- Không bận, có thể nói chẳng có chuyện gì làm. Có tài liệu thì cất vào một nơi. Có người đến lấy tài liệu thì cũng tự đi lấy.
Dương Phàm cười nói:
- Vậy bình thường cô giết thời gian như thế nào?
Tiểu Tạ nói:
- Lên mạng chat, tôi thấy anh đeo túi máy tính, chiều tôi chuẩn bị dây mạng cho anh.
Dương Phàm vội vàng lắc đầu nói:
- Tôi chắc không cần, tôi đến để học.
Tiểu Tạ đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Dương Phàm, trưa mời tôi ăn cơm, tôi nói cho anh một bí mật.
Dương Phàm cười nói:
- Cô không nói bí mật cho tôi, tôi mời cô ăn cơm cũng không vấn đề gì.
Tiểu Tạ nói:
- Vậy không được, tôi không thể ăn không của anh.
Tìm một quán ăn gần đó, hai người đi vào lấy một phòng riêng có cửa sổ, gọi mấy món đặc sản Bắc Kinh, Tiểu Tạ ăn rất tự nhiên. Ăn chắc cũng đã no, Tiểu Tạ mới cười nói:
- Đồ ăn ở đây ngon thật.
Dương Phàm cười nói:
- Ăn ngon thì hay đến đây, dù sao cũng không quá xa.
Tiểu Tạ nói:
- Một tháng của tôi được có mấy cân gạo? Ăn một bữa ở đây cũng mất hai, ba trăm tệ. Tiền tôi còn muốn mua quần áo, mua đồ trang điểm, còn muốn... anh nhìn cái gì?
Tiểu Tạ phát hiện Dương Phàm dến gần, nhìn chằm chằm vào mình. Tiểu Tạ không khỏi đỏ mặt, cầm đũa ra vẻ muốn đánh, uy hiếp Dương Phàm.
- Tôi không thấy cô trang điểm mà.
Dương Phàm ra vẻ khó hiểu. Tiểu Tạ cười đắc ý nói:
- Chuyện của phụ nữ, đàn ông có thể nhìn ra mới là lạ. Bỏ đi, không nói cái này. Tôi nói với anh, vụ trưởng Cung cảm thấy anh quá trẻ, lén nói rằng Viện phái anh đến vụ Giám sát chúng tôi chính là trò đùa. Vụ trưởng Cung còn nói chẳng may anh mồm mép không kín, lộ tin tình báo thì sao?
- Cho nên lão ta mới tống tôi đến phòng chứa tài liệu các vụ án đã xong?
Dương Phàm cười nói. Tiểu Tạ gắp một món ăn nhét vào miệng, vừa nhai vừa gật đầu. Một tuần sau, Dương Phàm cứ bình thường đến đây xem các vụ án đã xử xong, chiều về văn phòng ở Viện khoa học xã hội xem tài liệu đưa đến cho mình. Thi thoảng lại đến chỗ Tần Hinh triền miên một chút. Tuần này thật ra rất nhàn nhã, Dương Phàm cảm thấy như vậy rất được.
Ngay khi Dương Phàm cảm thấy được nhưng có người lại không cho rằng như vậy. Trong phòng khách Trần gia, Chu Minh Đạo đang cau mày đi vào, thấy Trần lão, mặt khó chịu ngồi xuống, đoạt lấy ấm trà rót cho mình một chén.
- Lão Chu, ai làm ông tức vậy?
Trần lão hỏi.
Chu Minh Đạo nghiêm mặt nói:
- Còn có thể là ai chứ. Tên vụ trưởng Cung Tự Hữu ở Hiệp hội giám sát chứng khoán. Tôi bảo Dương Phàm đến để theo bọn họ phá án, tăng thêm kinh nghiệm. Vậy mà người này lại đẩy Dương Phàm đến phòng Tài liệu. Tôi sẽ cho bọn họ một trận.
Trần lão nhíu mày, do dự một chút rồi nói:
- Không được ư? Không nên quá bao bọc tốt quá. Dù sao để cho Dương Phàm sang đó chính là muốn rèn rũa tính cách. Dù sao cũng chỉ là ba tháng, khi ấy trường Đảng cũng khai giảng.
Chu Minh Đạo không hài lòng nói:
- Đây không phải giẫm đạp nhân tài sao?
Trần lão cười khổ nói:
- Đâu có nghiêm trọng như vậy chứ.
Chu Minh Đạo trừng mắt nhìn Trần lão nói:
- Ông rốt cuộc đang nghĩ gì hả? Điều Dương Phàm về là có ý gì?
Trần lão cười nói:
- Thiên cơ không thể lộ.
Chu Minh Đạo nhấc ấm trà Nghi Hưng trước mặt lên, giơ lên cao nói:
- Không nói à? Không nói thì ông cứ đợi nhặt xác ấm trà này đi.
Trần lão lập tức khẩn trương, gân xanh hằn trên trán, vội vàng nói:
- Đừng có đùa, đây là hàng từ thời Khang Hi, tôi nói, tôi nói không được sao?
Chu Minh Đạo lúc này mới bỏ ấm trà xuống:
- Không được đổi ý. Lão già này, không mạnh tay sẽ không vào khuôn khổ. Không có việc gì mà làm khó thằng bé Dương Phàm, lão định làm gì.
Trần lão cười khổ, cầm lấy ấm trà đặt xuống trước mặt mình, nơi mà Chu Minh Đạo không thể với tới. Lúc này mới từ từ nói:
- Tôi lo lắng một chút. Hai tháng trước, Chúc Đông Phong lên chỗ tôi, hơn nữa còn không ngừng khen Dương Phàm.
Chu Minh Đạo có chút lớn tiếng:
- Chúc Đông Phong lên chỗ ông làm gì? Không sợ ông ăn thịt sao?
Trần lão cười khổ nói:
- Hắn theo lệnh mà đến, có gì phải sợ? Chẳng qua hắn chỉ có ý tốt, hàm hồ nói thanh niên quá thuận lợi chưa chắc đã là việc tốt. Tôi suy nghĩ một chút, còn một năm nữa là tôi lui về, nếu để Dương Phàm tiếp tục ở lại tỉnh Giang Nam, chẳng may bị người theo dõi. Khi đó tôi đã về rồi, như vậy rất không ổn. Cho nên tôi quyết định cho thằng bé ẩn giấu hơn năm, trong thời gian này sẽ tìm cơ hội cho nó gặp cấp trên kia. Tôi già rồi, phải trải đường cho thằng bé chứ.
Chu Minh Đạo lúc này mới hiểu được nỗi khổ tâm của Trần lão, không khỏi thầm than thở trong lòng. Chu Minh Đạo thở dài một tiếng:
- Thực ra tôi cũng già rồi, cũng sốt ruột. Ông nói đi, vì sao không tranh thủ làm thêm một khóa nữa?
Trần lão chỉ về phương Nam, lạnh nhạt nói:
- Chính Hòa không phải đang lên sao? Có lên, tức sẽ có xuống. Đây là quy luật tự nhiên, cũng là quy tắc trò chơi.
Chu Minh Đạo cau mày nói:
- Đây là điều kiện? Hay là tính hợp nhất?
Trần lão mỉm cười nói:
- Lão già này, nói chuyện thật khó nghe.
Thứ 6, sắp hết giờ buổi sáng, Dương Phàm hôm nay đến xem khá nhiều tài liệu, thu dọn một chút rồi đi về. Vừa ra khỏi cửa lại gặp phó chủ tịch Lý.
Thấy Dương Phàm, phó chủ tịch Lý nhiệt tình bắt chuyện:
- Tổ trưởng Dương, có quen không?
Dương Phàm chào nói:
- phó chủ tịch Lý, tôi cũng quen rồi, cảm ơn ngài quan tâm.
Phó chủ tịch Lý cười cười, bắt tay Dương Phàm rồi nói:
- Quen là tốt, Chu lão là Thái Sơn Bắc Đẩu trong lĩnh vực kinh tế. Học trò cuối cùng của Chu lão, tôi cũng không dám chậm trễ. Đúng, mấy hôm nay cậu vẫn đi theo vụ trưởng Cung chứ?
Dương Phàm cười nói:
- Vụ trưởng Cung bố trí tôi đến phòng Tài liệu xem các vụ án đã xử, tôi vừa lúc làm quen tình hình.
Dương Phàm nói như vậy, phó chủ tịch Lý lập tức nhăn lại, hỏi:
- Cậu nói gì? Phòng Tài liệu? Người này cho cậu – một tổ trưởng tổ chuyên gia đến phòng Tài liệu xem án.
Dương Phàm gật đầu nói:
- Đúng, sao vậy?
Phó chủ tịch Lý vô cùng tức giận, trầm giọng nói với Dương Phàm:
- Cậu đi theo tôi.
Vừa nói liền cất bước đi đến phòng làm việc của vụ trưởng Cung. Dương Phàm không rõ lắm nên đi theo. Thư ký nháy mắt với Dương Phàm, hình như ám chỉ gì đó.
Vụ trưởng Cung không ở trong văn phòng, thư ký đi hỏi thăm một chút, biết đang ở trong phòng họp chủ trì hội nghị phân tích một vụ án. Phó chủ tịch Lý tức giận đẩy cửa phòng họp ra, trầm giọng nói với vụ trưởng Cung đang nói chuyện ở bên trong:
- Vụ trưởng Cung, anh đi ra một chút.
Vụ trưởng Cung có chút khó hiểu đi ra, thấy Dương Phàm đi cùng, trong mắt hiện lên một tia căm ghét, thầm nói thanh niên này có phải là tố mình gì không?
Phó chủ tịch Lý coi như không làm vụ trưởng Cung mất mặt chỗ đông người, trầm giọng nói:
- Vào phòng làm việc của anh nói chuyện.
Vụ trưởng Cung vội vàng đi trước dẫn đường, mở cửa văn phòng mời phó chủ tịch Lý và Dương Phàm vào. Thư ký cười cười đứng đợi ngoài cửa.
Đóng cửa lại, phó chủ tịch Lý đã vỗ bàn nói:
- Cung Tự Hữu, anh làm loạn gì thế, sao anh lại để một tỏ trưởng tổ chuyên gia đi đến phòng Tài liệu hả? Anh có biết nói về cấp bậc, người ta là phó giám đốc, anh là gì. Anh nghĩ mình là lãnh đạo hả?
Vụ trưởng Cung nghe xong mắt trợn trừng, cả người run lên, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất.
- Ý kiến của tổ chuyên gia là ý kiến tham khảo chủ yếu của Ủy ban Kế hoạch và Phát triển. Anh giỏi rồi, bắt tổ trưởng của người ta đến phòng Tài liệu một tuần, anh đây là làm cái gì? Anh thấy người ta trẻ tuổi, thấy người ta khiêm tốn, lại nghĩ rằng người ta không biết bất cứ thứ gì hả?
Phó chủ tịch Lý càng nói càng tức giận, nói một vòng, khó khăn lắm mới dừng lại được, chỉ vào Cung Tự Hữu nói:
- Đồng chí Dương Phàm hai năm trước là một bí thư huyện ủy, chỉ trong vòng hai năm đã khiến một huyện nghèo trở thành huyện đứng đầu về kinh tế ở tỉnh Giang Nam. Nói về năng lực làm việc, anh có năm con ngựa kéo cũng không bằng người ta. Tôi bây giờ nói rõ cho anh biết, đồng chí Dương Phàm đến vụ Giám sát của các anh, chẳng những có quyền biết rõ các vụ án, còn có tiếng nói quan trọng.
Dương Phàm thấy vụ trưởng Cung bị mắng đầu đầy mồ hôi, mặt đầy gân xanh, hai chân run lên. Hắn không thể xem được nữa, cười cười nói:
- phó chủ tịch Lý, ngài hiểu lầm rồi. Đến phòng Tài liệu là do tôi chủ động yêu cầu.
Phó chủ tịch Lý sửng sốt một chút, thầm nói vừa nãy sao mày không nói như vậy, sao trong nháy mắt đã thay đổi cách nói? Chẳng qua phó chủ tịch Lý rất nhanh đã có phản ứng, ra vẻ không hiểu hỏi:
- Thật là đồng chí chủ động yêu cầu?
Dương Phàm vội vàng gật đầu nói:
- Đúng là tôi chủ động yêu cầu. Tôi vừa đến nên muốn hiểu thêm về lĩnh vực này, vì vậy mới yêu cần đến phòng Tài liệu một thời gian.
Phó chủ tịch Lý thầm than trong lòng, học trò của Chu Minh Đạo đúng là không đơn giản. Năng lực không nhỏ, tính cách lại không nóng nảy, biết cho người khác mặt mũi. Nếu là những thanh niên khác gặp chuyện này có lẽ đã sớm đi báo với Chu Minh Đạo. Với quan hệ của Chu Minh Đạo ở Bắc Kinh, đừng nói là thu thập một tên vụ trưởng, cho dù muốn làm khó mình – một phó chủ tịch Hiệp hội giám sát chứng khoán cũng không có gì khó.
Lúc này điện thoại di động của Dương Phàm vang lên. Dương Phàm cười cười xin lỗi, ra ngoài nghe điện. Bên trong truyền đến tiếng cười lớn của Chu Dĩnh:
- Ồ, ca ca, Dương Phàm xấu xa, hai tiếng nữa em đến sân bay Bắc Kinh, anh phải đến đón em. Nếu không em đến chỗ ông nội tố cáo, nói anh làm nhục em.
Giọng nói quá lớn làm tai Dương Phàm muốn tê đi, hắn vội vàng đưa máy ra xa chút. Đang định nói thì Chu Dĩnh đã dập máy. Dương Phàm cười khổ trong lòng, vào phòng làm việc xin lỗi phó chủ tịch Lý:
- Phó chủ tịch Lý, tôi phải đến sân bay.
- Đi đi.
Phó chủ tịch Lý trả lời rất dứt khoát. Dương Phàm lúc này mới vội vã ra ngoài.
Chờ Dương Phàm rời đi, phó chủ tịch Lý mới cười khổ nói với vụ trưởng Cung:
- Cung Tự Hữu ơi Cung Tự Hữu, tôi nói với anh thế nào bây giờ? Tôi tin anh nên mới đưa Dương Phàm đến chỗ anh. Viện khoa học xã hội Bắc Kinh làm gì, anh có thể không biết sao? Ở bên trong đều là các nhà khoa học hàng đầu đất nước, các chuyên gia ở đó chính là đưa ra các ý kiến tham khảo cho việc quốc gia lập chính sách. Ở trong đó là ngọa hổ tàng long. Xa không nói, chỉ riêng thầy của Dương Phàm này là giáo sư Chu Minh Đạo, đó là người thường xuyên đến nhà ủy viên bộ Chính trị làm khách. Anh đó, dọa người vừa vừa thôi chứ, cũng may người ta không so đo với anh, còn nói giúp anh. Bỏ đi, tôi cũng không thích nói anh. Anh về tự mình suy nghĩ.
Chuyện Dương Phàm lo lắng nhất đã xuất hiện. Vừa lên cầu, nửa bước khó đi. Bây giờ chính là lúc xe đổ ra đường. Dương Phàm cười khổ nhìn dòng xe, mất một lúc mới nhích được một đoạn. Hắn cũng có thể cười khổ ngồi trong xe đợi mà thôi.
Mất gần một tiếng, phía trước rốt cuộc đã chuyển động, Dương Phàm vội vàng đi sát theo, dường dần trở nên thông thoáng. Nhìn đồng hồ thấy đã hơn một tiếng, thầm nói lần này cô bé Chu Dĩnh nhất định sẽ rất giận. Trước kia cô ả chờ có 10 phút mà đã giơ chân. Hôm nay ít nhất muộn nửa tiếng.
Mất hơn tiếng ở trong nội thành, rốt cuộc đã lên cao tốc. Dương Phàm lái xe với tốc độ 150 km, hắn chưa bao giờ đi với tốc độ này.
Chạy đến sân bay, Dương Phàm đỗ xe rồi vội vàng chạy đến cửa ra. Nhìn đồng hồ thấy mới có 20 phút sau khi mình hết tắc đường. Tìm lễ tân hỏi một chút, mới biết chuyến bay của Chu Dĩnh đã hạ cánh được 30 phút.
Có lẽ cô bé này đi máy bay một tuyến. Dương Phàm đang định đi tìm một chút, quay đầu lại đã thấy một khuôn mặt tươi cười nhìn mình.
- Chạy nhanh như vậy làm gì? Nhìn anh kìa, đầu đầy mồ hôi.
Trương Tư Tề cười cười lấy khăn tay ra lau mồ hôi trán cho Dương Phàm. Dương Phàm vội vàng nói:
- Không phải Chu Dĩnh sao? Sao lại là em?
Trương Tư Tề nhìn về phía quầy cafe, chu miệng nói:
- Cô ta đang ngồi trong kia. Được hầu hạ, ăn ngon, rất thoải mái.
Dương Phàm:
- Ôi, cô bé đó thật đáng hận, sao không sớm gọi điện cho anh biết. Bắc Kinh hay bị tắc đường, cô ta không phải không biết.
Trương Tư Tề cười nói:
- Cô ấy nói thử xem thành ý của anh.
Dương Phàm bất đắc dĩ nói:
- Thành ý của anh có quan hệ gì với Chu Dĩnh? Chu Dĩnh không phải vợ anh mà.
Trương Tư Tề cười ngọt ngào, nhỏ giọng nói:
- Đừng giận, mau đi thôi.
Xe lên đường cao tốc, Chu Dĩnh chu miệng lẩm bẩm:
- Hai người không nói với người ta sao?
Dương Phàm tức giận quay đầu lại trừng mắt nhìn Chu Dĩnh:
- Con bé này, lát nữa xem anh thu thập em như thế nào. Nói dối quân tình, uy hiếp anh. Làm anh mệt cả người, tội của em rất lớn.
Chu Dĩnh khinh thường nhìn Dương Phàm:
- Anh hả? Thu thập em? Anh cảm thấy có thể sao?
Dương Phàm không biết nói gì, quay đầu lại chăm chú lái xe, trực tiếp coi cô bé này không tồn tại. Mặc cho Chu Dĩnh ôm bụng cười, sống chết cũng quay đầu lại nhìn nàng một lần.
Đến nhà Chu Minh Đạo, không thèm để ý đến lời phản đối của Chu Dĩnh, trực tiếp đẩy Chu Dĩnh xuống xe.
- Dương Phàm đáng chết, Dương Phàm xấu xa.
Chu Dĩnh ở phía sau chửi bậy, Dương Phàm cũng không thèm nhìn.
Dương Phàm kéo Trương Tư Tề tiếp tục đi. Xe vừa lăn bánh, Trương Tư Tề đã nhỏ giọng nói:
- Trước hết không đến nhà em, đến chỗ anh xem sao.
Dương Phàm trêu nàng:
- Sao? Kiểm tra đột ngột, xem anh có giấu người phụ nữ trong nhà hả?
Trương Tư Tề mỉa mai:
- Sao? Có tật giật mình?
Dương Phàm hừ một tiếng, nói:
- Anh sao phải giật mình. Anh là người đứng đắn.
Nói là nói như vậy, nhưng trong lòng đúng là lo sợ.
Đến nơi, dẫn Trương Tư Tề lên phòng ở của mình. Trương Tư Tề đặc biệt đi dạo một vòng, không thấy có gì khác thường. Lúc này mới hài lòng đi vào phòng ngủ của Dương Phàm:
- Ừ, rất sạch sẽ, người phụ nữ nào thu dọn giúp anh?
Ai. Sạch quá cũng là bệnh. Mọi người cẩn thận.
Dương Phàm cười cười với Trương Tư Tề:
- Con gà và quả trứng. Phải thu thập.
Trương Tư Tề ưỡn ngực lên, nói:
- Anh dám, đây là địa bàn của em.
Dương Phàm lao tới, đè Trương Tư Tề xuống giường, nói:
- Phải cho em biết đây là địa bàn của ai.
Trương Tư Tề vội vàng nói:
- Đừng mà, em nhận sai là được chứ gì? Quần áo nhăn nhó, sao em có thể về nhà gặp người.
Dương Phàm lúc này mới đứng lên, kéo Trương Tư Tề dậy. Hai người cởi áo khoác, ngồi trên giường nhìn nhau. Hai bên như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không nói nên lời.
Nga ngác nhìn nhau một lát, Trương Tư Tề che miệng cười, nhỏ giọng nói:
- Anh hôm nay quá ngoan.
Dương Phàm nhìn chiếc áo lót trắng bó sát cơ thể quyến rũ của nàng, thở dài một tiếng nằm xuống giường:
- Anh sợ em không về nhà được. Em còn trêu anh.
Trương Tư Tề đến gần, nằm xuống cạnh Dương Phàm, mặt đỏ ửng, dán sát vào tai Dương Phàm, nhỏ giọng nói:
- Có gan anh thử xem, cẩn thận ông nội em cho cảnh vệ cầm súng tìm anh tính sổ.
Những lời này đầy vẻ khiêu khích. Dương Phàm cười hắc hắc đè lên người Trương Tư Tề, không hề do dự vén áo lên trên. Trương Tư Tề không ngờ lại rất phối hợp giơ tay lên. Phần trên của nàng chỉ còn cái áo lót đỡ bộ ngực.
Không ngờ cô bé này lại không chống cự. Trong nháy mắt khi Dương Phàm ngẩn ra, Trương Tư Tề đã cởi áo lót đang mắc ở trên đầu ra, đỏ mặt nhìn Dương Phàm.
- Em không phải thực sự muốn đó chứ?
Dương Phàm hơi do dự. Từ trước đến nay, Trương Tư Tề vẫn giữ vững đạo phòng tuyến cuối cùng này. Bình thường hai người thân thiết đến đâu, nàng cũng không cởi đồ lót.
Trương Tư Tề không nói gì, ngồi dậy luồn tay ra sau lưng, tháo móc, hai chiếc bánh bao trắng nõn nhảy lên nhảy xuống trước mặt Dương Phàm. Dương Phàm khiếp sợ, Trương Tư Tề đã chui vào trong chăn, loay hoay một lát, quần jean và quần tất đã được tháo ra.
- Anh còn chờ gì nữa?
Mặt Trương Tư Tề mặc dù đỏ ửng lên, nhưng nàng vẫn cố lấy dũng khí dùng cặp mắt ngập nước cổ vũ Dương Phàm.
- Mẹ kiếp.
Dương Phàm thầm chửi một câu, vội vàng cởi sạch, chỉ còn quần sịp, chui vào trong chăn, hai thân thể nóng bỏng quấn lấy nhau.
Ôm lấy cơ thể trắng và ấm áp của nàng, Dương Phàm cảm thấy Trương Tư Tề đang run lên. Mặc dù cảm thấy vẻ mặt Trương Tư Tề không bình thường, nhưng Dương Phàm lúc này không thể nào suy nghĩ được gì. Cúi đầu cắn một điểm đỏ, đầu lưỡi liếm liếm lên trên, cơ thể trong lòng càng run lên. Bàn tay mạnh mẽ đặt vào giữa hai chân, đặt trên chiếc quần lót bằng tơ tằm, vuốt nhẹ. Dương Phàm đang định xâm nhập, tay đã bị chặn lại, đầu cũng bị đè vào bộ ngực đầy đặn của nàng.
Phó chủ tịch Lý cuối cùng có một quyết định đó là dẫn vụ trưởng Cung đến văn phòng của Chu Minh Đạo, cho Chu Minh Đạo thấy thái độ của mình. Như vậy sẽ có kết quả không nhỏ. Rất nhiều chuyện làm và không làm thực ra khác nhau rất lớn. Phó chủ tịch Lý mặc dù tin rằng Dương Phàm là một thanh niên không thích tố cáo lên trên, nhưng hắn quyết định phải chủ động thể hiện. Chu Minh Đạo quan hệ rất rộng, hơn nữa Chu Minh Đạo rất bảo vệ người của mình.
Hai người này đến, Chu Minh Đạo rất lạnh nhạt, càng khiến phó chủ tịch Lý thấy quyết định của mình là chính xác.
- Chu lão, chuyện này đều do tôi quản lý không nghiêm.
Phó chủ tịch Lý thành khẩn nói, đồng thời dùng ánh mắt quan sát Chu Minh Đạo.
Chu Minh Đạo lại rất lạnh nhạt nói:
- Người đến chỗ các anh, tự nhiên nghe theo các anh bố trí. Đây là chuyện rất bình thường, Viện khoa học xã hội chúng tôi chẳng qua chỉ là một cơ quan nhàn nhã mà thôi.
Nghe thấy Chu Minh Đạo nói như vậy, phó chủ tịch Lý ngồi không yên, vội vàng đứng dậy. Hắn thấy Chu Minh Đạo lấy thuốc ra, vội vàng bật lửa châm. Quay đầu lại nhìn vụ trưởng Cung, người này cũng biết điều đứng lên, không dám ngồi. Phó chủ tịch Lý có thể khẳng định Chu Minh Đạo nhất định rất bất mãn vụ trưởng Cung bố trí như vậy. Hắn cẩn thận suy nghĩ cũng thấy việc này là có lý. Kết luật của tổ chuyên gia rất có thể được đặt lên bàn của lãnh đạo quốc gia và Đảng. Một tên vụ trưởng mà dám làm như vậy với một phó giám đốc viện, người ta sẽ nghĩ như thế nào? Đổi lại là mình nếu đến cục Giám sát chứng khoán Bắc Kinh, người ta dám làm với mình như vậy, mình có thể thoải mái sao?
Không sai, Viện khoa học xã hội người ta đúng là không quản Hiệp hội giám sát chứng khoán của mày, nhưng có người quản mày mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.