Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Sỹ Đồ Phong Lưu - Chương 113: Cùng trên một chiếc thuyền : truyenyy.mobi

Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 113: Cùng trên một chiếc thuyền




- Thật không?
Dương Phàm hỏi lại một câu, gật đầu, không có vẻ mặt mà Bộ Yên muốn thấy.
Về Dương Phàm, Bộ Yêu từ lúc biết Dương Phàm xuống là Dương khu trưởng đã điều tra kỹ, điều này còn phải cảm ơn Cát Ny bạn học của của nàng. Cô gái này luôn lắm chuyện. Cát Ny nhiều lần nhắc đến Dương Phàm. Lần này Bộ Yên càng thông qua người quen của Cát Ny để hiểu về chuyện của Dương Phàm.
Đáng tiếc Dương Phàm công tác ở Uyển Lăng không lâu, Bộ Yến hao tâm tổn sức mà vẫn chỉ biết có một ít về Dương Phàm. Cũng chỉ có thể dựa theo thủ đoạn bình thường mà thôi, theo kinh nghiệm của nàng, thủ đoạn đó đối phó với đàn ông rất có hiệu quả.
- Tôi đến chính quyền thu chút tiền, lần này không đến không rồi.
Bộ Yên cười rất tươi, về sắc đẹp đúng là nàng đủ tự tin. Dáng người rất được, cao một mét sáu năm, chân dài, da trắng, *** to, chỉ có một khuyết điểm là mắt hơi nhỏ, trên mũi có mấy nốt tàn nhang.
Dương Phàm không khỏi cảm thấy buồn cười, cho cô thuê một tháng mười ngàn, cô còn không biết xấu hổ đến chính quyền đòi tiền? Chẳng qua đây là chuyện của lãnh đạo trước, bây giờ Hồng Thành Cương ở phía trước, chưa đến lượt Dương Phàm nói.
Ông trời đúng là có chút không đạo đức. Nhìn Bộ Yên mặc váy liền xuất hiện một cơn gió và mưa nhỏ, thời tiết cuối xuân vẫn khá lạnh. Một cơn gió thổi qua, thổi bay váy Bộ Yên lên, lộ ra hai cặp đùi trắng nõn, Dương Phàm không khỏi nở nụ cười quái dị.
Ồ mỹ nhân kế.
Mỹ nhân kế, đàn ông rất khó chống cự. Điểm này Dương Phàm vốn không hiểu mấy, chẳng qua trải qua ba người phụ nữ như Du Nhã Ny xinh đẹp hơn xa cô nàng Bộ Yên này. Cho nên Bộ Yên run lên trong cơn gió lạnh chẳng những không làm Dương Phàm đồng tình, còn làm hắn phản cảm.
- Ha ha, vậy cô mau đi đi, tôi có việc phải ra ngoài.
Dương Phàm chú ý thấy xung quanh có người đang nhìn trộm mình, cười cười nói phải đi.
Bộ Yên thấy thế, mặt tối sầm lại, rất nhanh đã cười hỏi:
- Dương khu trưởng đúng là bận bịu, nhưng không thể không ăn. Vừa lúc đúng là giờ cơm trưa, nể mặt cùng nhau ăn một bữa. Ngoài ra còn có chút việc muốn làm phiền Dương khu trưởng.
Nếu không phải lúc trước Vương Vĩ Tân nhắc, Dương Phàm cũng không có phản cảm gì với Bộ Yên mấy. Đương nhiên Dương Phàm cũng không chán ghét Bộ Yên. Mỗi người có quyền lựa chọn cách sống của mình. Bộ Yên làm thế nào là việc của cô ta. Dựa vào đàn ông để làm giàu chẳng có gì lạ. Thái độ của Dương Phàm với Bộ Yên là kính nhi viễn chi, không đồng tình cũng không khinh bỉ.
Thấy Bộ Yên cứ quấn lấy không tha, Dương Phàm đành đứng lại cười nói:
- Ha ha, có chuyện thì đến phòng làm việc nói, ăn cơm thì thôi.
Dương Phàm mặc dù đang cười nhưng thái độ rất kiên quyết. Thực ra Dương Phàm còn có một ý khác, đó là đâm thủng việc trùng hợp mà Bộ Yên nói? Bây giờ sao lại là có việc?
Trong vẻ khách khí của Dương Phàm mang theo lạnh nhạt, mắt Bộ Yên hiện lên vẻ không cam lòng, nhưng không có biện pháp gì. Dương Phàm xoay người ra khỏi cửa.
Mở cửa ra, Dương Phàm quay đầu lại đưa tay chào Bộ Yên. Bộ Yên hơi giật mình quay người lại, khẽ cắn môi hét lên với một góc:
- Đám đáng ghét các người, không lăn ra đây cho tôi.
Dương Phàm rất kinh ngạc, chỉ thấy ba thằng ranh tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ lắp bắp đi ra từ một góc. Xem ra Bộ Yên muốn trút cơn tức giận lên người mấy tên này, tức giận mắng chửi ba thằng.
- Mấy thằng mù mắt này, không ngờ dám tấn công nhà khách khu, dám dùng tay dùng chân với Dương khu trưởng, tôi đá chết các người.
Nói xong còn chưa hết giận nhấc chân đạp một người. Ba thằng này không dám hé răng, đứng im cho đá.
Dương Phàm nhíu mày, đóng mạnh cửa, giận tái mặt, nghiêm giọng nói:
- Sao lại thế này?
Bộ Yên đang phát tiết bị tiếng đóng cửa của Dương Phàm làm cho hoảng sợ, run run một chút, có chút sợ hãi nhìn Dương Phàm:
- Bọn chúng chính là mấy tên tấn công nhà khách tối trước. Một đám không có tiền đồ, làm thuê cho khách sạn Vân Lĩnh, gây chuyện xong bắt đầu sợ sệt, nên tôi dẫn bọn họ đến xin lỗi.
Dương Phàm cười lạnh một tiếng, trong lòng nói cô đúng là giỏi đóng, biết cách chuyển sự chú ý, đẩy Chu Đào ra khỏi chuyện này. Nhưng bây giờ Trầm Ninh chưa tới, việc này đừng nên cho Bộ Yên cơ hội đến gần.
- Nực cười, những người này sao cô không mang đến công an khu? Tìm tôi có tác dụng gì? Bọn họ tấn công nhà khách, là trái với an ninh trật tự, vấn đề này tôi không quản. Cô dẫn bọn họ về đi.
Dương Phàm nói xong nghiêm mặt rời đi, vòng qua đám Bộ Yên xuống lầu. Làm như vậy đúng là không nể mặt Bộ Yên, nhưng cũng đồng thời để lại khả năng có thể tra cứu chuyện này.
Chờ Dương Phàm xuống lầu, một thằng tóc vòng cười lấy lòng Bộ Yên:
- Chị, thằng ranh đó không nể mặt chị, tối em mang mấy người thu thập nó.
Bộ Yên vừa nghe liền tức giận, tát tai, nhỏ giọng hung tợn nói:
- Bọn mày là cái gì? Dám động hắn? Người ta đánh bí thư trong tòa nhà thị ủy còn không sao, vẫn thăng quan như thường. Bọn mày muốn động hắn, có phải muốn hại chết tao không?
Nói xong còn chưa hết giận, nâng tay gõ đầu thằng tóc vàng mấy cái:
- Nói cho Chu Đào, không được gặp mặt con bé kia nữa. An phận cho tao.
Nói xong Bộ Yên đi xuống lầu. Vừa lúc thấy xe Dương Phàm đã ra ngoài. Mặt Bộ Yên nhăn lại thành hình chữ xuyên, hừ hừ hai tiếng, lên xe Pasate của mình.
Bộ Vân đang tức giận trong nhà, ông chồng Hà Thành vội vàng đi nấu cơm trưa. Bộ Vân thấy ông chồng không vừa mắt chút nào, hừ hừ một câu, mắng.
- Lão không giống đàn ông chút nào. Chuyện gì tôi cũng không thể trông cậy vào lão. Chức phó trưởng phòng đều dựa vào vợ ngủ với người mà có được. Lão sao không chết đi?
Mặt Hà Thanh thoáng nhíu lại, nhưng vẫn cười cười, ở trong bếp xào rau. Thấy Bộ Yên đi vào, còn cười nói:
- Tiểu Yên đến à? Bác cháu đang tức, vào an ủi một chút.
Bộ Yên đi vào, cầm tay Bộ Vân, nhỏ giọng nói:
- Cô, đừng như vậy, để người khác nghe thấy sẽ không tốt. Cô cũng không suy nghĩ một chút. Mấy năm nay nếu không có dượng hầu hạ cô, có thể thuận lợi như vậy sao? Hơn nữa hai người không có con, dượng cũng không nói gì mà?
Bộ Vân hừ một tiếng, quay đầu về phòng. Chờ Bộ Yên vào phòng, đóng cửa, lúc này mới tức giận nói:
- Lão còn dám nhắc đến chuyện con cái? Khi đó nếu lão không buộc cô đi ngủ với lãnh đạo, đứa con trong bụng cô sao có thể mất chứ? Có thể bị căn bệnh này sao? Tiểu Yêu, cháu nghe cô nói, tìm đàn ông, đừng tìm người như lão, sẽ khổ cả đời đó.
Vẻ tươi cười trên mặt Bộ Yên lập tức biến mất, hừ hừ nói:
- Cô, bây giờ cô còn có tâm tư tính đến cái này sao? Hôm nay các người làm gì thế? Không phải đã nói tạm thời không được làm khó Dương Phàm sao? Các người làm như vậy không phải đẩy hắn sang phía Hồng Thành Cương sao?
Bộ Vân có chút xấu hổ, cười nói:
- Tiểu Yên, việc này không thể trách cô. Đều do lão già Ngụy Thanh Sơn ngu ngốc kia. Lão thấy tiền nên đầu óc mụ mị, lên tiếng trong hội nghị. Cô cũng hiểu thu thập thằng ranh Dương Phàm là đúng, không ngờ Hạ Tiểu Bình, con gà ngậm tăm lại nhảy ra. Chuyện này chúng ta phải lập tức báo cho Lô bí thư, tránh bị động.
Bộ Yên ra vẻ ảo não nói:
- Hạ Tiểu Bình này, lúc trước khi Y Đạt Hữu mới đến, Y Đạt Hữu đấu với Lô bí thư mà hắn cũng không nói một lời, hôm nay tại sao lại như vậy? Bỏ đi, không đề cập đến hắn. Bây giờ quan trọng nhất chính là Dương Phàm. Bối cảnh của hắn rất sâu, có thể nói thẳng với cấp trên. Cũng may hôm nay mọi người còn không xé rách da mặt, chuyện này để cháu nghĩ biện pháp. Nói như thế nào thì hắn cũng là một thằng ranh, tức lên sẽ nói những lời khó nghe. Đối với người như vậy, cần phải mềm mỏng một chút.
Bộ Vân gật đầu nói:
- Tiểu Yên, tốt nhất vẫn lên báo với Lô bí thư.
Bộ Yên nhíu mày nói:
- Lão lưu manh đó ngủ với nhiều con gái nhà lành như vậy, cháu nắm được nhiều nhược điểm của lão như vậy, không sợ lão không nghe lời. Nhưng thật ra tên Y Đạt Hữu đó, bây giờ đã lên cao, chúng ta phải lợi dụng một chút.
Bộ Vân lúc này cầm tay Bộ Yên, có chút thân thiết, nhỏ giọng nói:
- Tiểu Yên, phía Y Đạt Hữu, cháu có thể làm hắn nhúng tay vào không?
Bộ Yên khinh thường cười nói:
- Hắn ư? Vừa háo sắc, vừa mê rượu, tìm hai con gà rừng là thu phục được.
Lý Thụ Đường vẻ mặt khó coi ngồi trong phòng làm việc, xem xong tài liệu trước mặt, trong lòng có chút hối hận, sao lại để Dương Phàm đến Vĩ Huyền chứ. Vấn đề ở đó xem ra rất nghiêm trọng.
- Cuối cùng vẫn là một người trẻ tuổi, không biết có thể chịu đựng được thử thách này không.
Lý Thụ Đường thở dài một tiếng, lầm bầm nói.
Trầm ngâm một chút, Lý Thụ Đường bảo thư ký đi mời Vương Thần. Không đầy ba phút Vương Thần đã đi tới. Vương Thần là cán cuối cùng được tỉnh điều xuống Uyển Lăng. Theo Lý Thụ Đường biết, Vương Thần là người của phó thường vụ tỉnh trưởng Điền Trọng.
- Lý bí thư tìm tôi?
Lý Thụ Đường nghiêm mặt gật đầu với Vương Thần:
- Ngồi xuống rồi nói.
Chờ Vương Thần ngồi xuống, Lý Thụ Đường cầm tài liệu trước mặt đưa cho Vương Thần:
- Xem cái này đi, đây là phó bí thư Vĩ Huyền – Hạ Tiểu Bình trong đêm đưa đến cho tôi.
Vương Thần lặng lẽ cầm tài liệu, nhìn khoảng nửa tiếng. Lý Thụ Đường không nói một lời, quan sát hắn. Sau khi xem xong, Vương Thần ngẩng đầu nhìn Lý Thụ Đường nói:
- Lý bí thư, nếu tài liệu này là thật, dù chỉ có một phần là thật, vấn đề Vĩ Huyền rất nghiêm trọng. Từ tài liệu này có thể thấy đồng chí Hạ Tiểu Bình tạm thời không có chứng cứ xác thực. Đồng chí Hạ Tiểu Bình chỉ là dựa vào các biểu hiện mà đưa ra suy luận.
Lý Thụ Đường gật đầu, nghiêm giọng nói:
- Tài liệu liên quan đến gần trăm triệu. Nếu thực sự là như vậy, hai ban Vĩ Huyền đều thối nát. Bây giờ tôi rất lo lắng cho đồng chí Dương Phàm. Cậu ta còn trẻ, tôi sợ cậu ta không chịu nổi thử thách này. Đó là một nhân tài, có cống hiến rất lớn với sự phát triển kinh tế Uyển Lăng chúng ta. Chúng ta phải bảo vệ cậu ấy.
Vương Thần nhìn tài liệu, cau mày nói:
- Nhưng vấn đề bây giờ là chưa có chứng cứ cụ thể. Chúng ta điều tra như thế nào? Án lớn như vậy, liên quan rất nhiều, hơi có chút tiếng gió sẽ đả thảo kinh xà.
Vương Thần nói rất cẩn thận, nhưng trong lòng lại khó hiểu, tại sao lúc này Lý Thụ Đường lại nhắc đến Dương Phàm? Không phải muốn thông qua mình thể hiện gì đó với phó tỉnh trưởng Điền Trọng chứ?
- Lô Trò, bí thư khu ủy Vĩ Huyền đang dưỡng bệnh ở tỉnh thành. Tôi sợ người này trốn, nên tìm anh đến bàn bạc một chút, xem nên làm như thế nào cho tốt.
Vương Thần đương nhiên có thể nghe ra, đây không phải là bàn bạc, mà là tỏ thái độ, cho nên không chút do dự đứng lên nói:
- Kiên quyết phục tùng lãnh đạo thị ủy, kiên quyết chấp hành chỉ thị của thị ủy.
- Được, án này nhất định phải ra ra, dù liên quan đến bất cứ ai. Tuy nhiên trước khi có chứng cứ cụ thể, tìm chứng cứ phải do các đồng chí phòng chống tham nhũng thực hiện.
Lúc ăn cơm trưa, Dương Phàm rút điện thoại gọi cho Lý Hành Trường ngân hàng nông nghiệp. Không có gì bất ngờ, Lý Hành Trường không nhiệt tình mấy với yêu cầu của Dương Phàm, ngược lại nhấn mạnh Vĩ Huyền chẳng những nợ tiền ngân hàng nông nghiệp khu, còn nợ ngân hàng nông nghiệp Uyển Lăng hơn chục triệu.
Ý Lý Hành Trường rất rõ ràng, chính quyền nợ rất nhiều tiền, cho vay nữa là không thể. Trừ khi bên trên có lời nói, nếu không việc này không cần nhắc đến.
Đây là chuyện đã được đoán trước, Dương Phàm đương nhiên sẽ không yêu cầu quá đáng với Lý Hành Trường. Đây chỉ là vấn đề trình tự, từ dưới lên trên một lần, ngày sau đỡ bị thù oán.
Tắt máy, Dương Phàm gọi cho Chúc Vũ Hàm, nói ra thái độ của ngân hàng nông nghiệp khu. Chúc Vũ Hàm nghe xong cười nói:
- Bên ngân hàng từ từ sẽ đến, dù sao cũng phải để bọn họ thấy được hy vọng, mở miệng mới dễ. Đầu tiên nghĩ cách để trong tỉnh bỏ chút tiền, chẳng qua chị lo lắng chính là ở Uyển Lăng. Các nguồn tài chính đều qua đủ tầng ăn chặn, muốn lấy được tiền, em phải phí sức đó.
Tắt máy, Dương Phàm kêu khổ trong lòng, chuyện không dễ như mình dự đoán. Nhớ đến điện thoại của Chu Phàm, Dương Phàm tốt hơn chút, xem ra tốt cần phải về Uyển Lăng một chuyến. Du Nhã Ny và Hoàng Tử Vinh cùng nhau đến, trong đó nhất định có cách giải quyết. Dương Phàm có chút kỳ quái chính là sao Hồng Thành Cương không nhận được thông báo, đã hết buổi sáng mà cũng không thấy hắn có động tĩnh gì.
Thấy sắp đến giờ làm việc buổi chiều, Dương Phàm gọi điện cho Hồng Thành Cương, nhưng nghĩ thế nào không nhắc đến chuyện này, chuyện này để Uyển Lăng thông báo là tốt nhất.
- Hồng khu trưởng, đoàn đại biểu tập đoàn Vĩnh Thái đã đến Uyển Lăng. Đúng, Hoàng lão tiên sinh hẹn gặp tôi một lần, tôi định về Uyển Lăng một chuyến. Chẳng qua mới xuống nhận chức, không tiện mở miệng nói.
Dương Phàm dùng giọng điệu xin chỉ thị, Hồng Thành Cương rất thoải mái. Trong hội nghị hôm nay, nhìn mấy tên chống đối xanh mặt, Hồng Thành Cương rất hãnh diện. Nghĩ đến người đang "dưỡng bệnh" ở tỉnh thành, Hồng Thành Cương vẫn có chút lo lắng, cảm thấy Dương Phàm quan hệ tốt với cấp trên là cần thiết. Quan trọng Dương Phàm cũng tôn trọng mình. Chuyện này tối lặng lẽ về Uyển Lăng, sáng sớm về kịp là được, không cần nói với mình mà.
- Dương khu trưởng, chuyện này thuộc trách nhiệm công tác của đồng chí, không cần xin chỉ thị của tôi. Việc gì cũng xin chỉ thị, tôi thành người như thế nào? Đồng chí cứ yên tâm đi làm, tôi là chỗ dựa vững chắc cho đồng chí.
Hồng Thành Cương cảm thấy phải gắn chặt với Dương Phàm. Hơn nữa cũng phải nói chuyện với Hạ Tiểu Bình một lần, quan hệ một chút.
Dương Phàm tắt máy, trực tiếp gọi Tiểu Vương, chạy thẳng về Uyển Lăng. Về lần này hắn cũng định thông báo với Trầm Ninh. Ai ngờ Trầm Ninh nhận được điện thoại, cười ha hả nói:
- Tôi đã nhận được quyết định phái xuống, ngày kia chính thức đi xuống. Trưởng phòng, đáng tiếc không phải thường ủy.
Dương Phàm vừa nghe liền cười mắng:
- Phải biết bản thân. Mày chẳng qua chỉ là một chỉ đạo viên chưa lâu, có thể nắm giữ phòng công an của một khu, đây là miếng bánh từ trên trời rơi xuống rồi đó.
Trầm Ninh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Cảm ơn nhiều. Chuyện này tao đã nói cho ông già, ý của ông là chúng ta sau này được buộc vào cùng một chỗ, sóng vai chiến đấu.
Trầm Minh nói như vậy, Dương Phàm có chút ngạc nhiên. Thái độ của Trầm Ninh cũng rất rõ ràng, sau này mọi người đứng chung trên một con thuyền, chính là thiên lôi của Dương Phàm, chỉ đâu đánh đó.
- Thằng ranh, cần gì phải nghiêm túc như vậy? Tối nay tao mời Hoàng lão tập đoàn Vĩnh Thái ăn cơm, mày bố trí một chút, nhớ đừng làm loạn đó.
Trầm Ninh gật đầu nói:
- Yên tâm, tao biết.
Tắt máy, Dương Phàm gọi cho Hoàng Tử Vinh. Thấy Dương Phàm chủ động gọi cho mình, Hoàng Tử Vinh có chút bất ngờ.
- Anh bạn trẻ, cậu bây giờ đúng là nhân vật lớn.
Dương Phàm cười khổ nói:
- Đúng vậy, chẳng những rất bận, còn mệt. Không nói cái này, tôi đang về Uyển Lăng, tối nay mời ông ăn cơm, đến lúc đó tôi đi đón ông.
Hoàng Tử Vinh đang ước gì có thể đến gần Dương Phàm, nghe xong mắt hơi đảo đảo, trầm ngâm nói:
- Vốn phía chính quyền đã có sắp xếp, nhưng đâu thể so sánh với anh bạn trẻ được. Như vậy đi, tôi bảo người khác tham dự, tối một mình đi cùng cậu.
Dương Phàm không khỏi cười cười, trong lòng không khỏi tò mò tại sao Hoàng Tử Vinh lại nhiệt tình như vậy? Du Nhã Ny không biết làm cái gì đây. Xem ra chiều nay phải thu thập một chút mới được.
Xuất hiện trước cửa khách sạn tiếp đón điện tử Hòa Tinh, Dương Phàm không ngờ nhìn thấy ba người Hứa Anh Đạt, Ngô Yến và Điền Hằng đi xuống.
- Dương khu trưởng, ha ha, sao lại là cậu. Tôi đang muốn tìm cơ hội mời cậu ăn cơm mà vẫn không có thời gian.
Điền Hằng thấy Dương Phàm, vui vẻ đi đến bắt tay. Ngô Yến ở bên cạnh cũng mỉm cười, ánh mắt nhìn hắn với ý: "Lén lút về đây làm gì thế hả?"
- Chủ nhiệm Điền khách khí quá, muốn ăn cơm không phải rất dễ sao? Sau này còn nhiều cơ hội mà.
Hứa Anh Đạt cũng đi lên bắt tay:
- Dương khu trưởng, anh làm như vậy là không đúng rồi, lừa chúng tôi đến đây mà anh lại phủi tay mặc kệ?
- Tôi không có cách nào mà, lãnh đạo chỉ thị, tôi phải chấp hành thôi.
Dương Phàm cười cười khách khí với Hứa Anh Đạt. Sau đó cười ha hả đi lên bắt tay Ngô Yến:
- Ngô cục trưởng vất vả rồi.
Ngô Yến dùng tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay Dương Phàm, sau đó cười nói:
- Tôi đâu vất vả như Dương khu trưởng? Công việc bên dưới có thuận lợi không.
Câu này của Ngô Yến có chút ấm áp, Điền Hằng ở bên cảm thán nói:
- Vĩ Huyền, ai, không nói. Trách nhiệm của Dương khu trưởng rất nặng nề.
Cảm nhận ánh mắt thân thiết của Ngô Yến, Dương Phàm hơi dùng sức bắt, sau đó buông tay cười nói:
- Tôi lần này về là để gặp Du tổng và Hoàng tổng, nhân cơ hội này cũng cảm ơn sự ủng hộ của hai vị chủ tịch với tôi.
Hứa Anh Đạt vừa nghe liền cười nói:
- Ha ha, Du tổng đang nghỉ ngơi trong phòng, tôi dẫn anh lên.
Nói xong Hứa Anh Đạt nói với hai người Ngô Yến:
- Hai người, không tiễn xa được.
Dương Phàm nhìn Ngô Yến đầy đen tối, sau đó đi theo Hứa Anh Đạt, đến phòng Du Nhã Ny ấn chuông cửa, Hứa Anh Đạt cười ám muội nói:
- Tôi không vào đâu. Nguồn truyện: Truyện FULL
Xoay người rời đi.
- Ai thế?
Mắt ngái ngủ, mặc chiếc váy màu xanh nhạt, Du Nhã Ny với dáng người nóng bỏng ra mở cửa. Liền thấy Dương Phàm đang cười cười mờ ám với mình.
- Má ơi.
Du Nhã Ny kêu nhỏ một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Dương Phàm xoay tay đóng cửa, đuổi theo, ba bước đã đuổi kịp Du Nhã Ny đi giày cao gót nên không chạy nhanh được. Một tay ôm lấy eo nàng, sau đó bế bổng người nàng lên, tát nhẹ vào bờ mông đầy đặn của nàng:
- Cô này thật to gan, vụng trộm đụng tay đụng chân mà không nói cho em biết.
Du Nhã Ny quay đầu nhìn hắn đầy quyến rũ nói:
- Cưng ngoan, đừng đánh, ngứa bên trong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.