Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Sỹ Đồ Phong Lưu - Chương 111: Điều kiện : truyenyy.mobi

Sỹ Đồ Phong Lưu

Chương 111: Điều kiện




Hoàng Tử Vinh là kẻ lão luyện, làm ăn với rất nhiều đối tượng. Kinh doanh muốn làm lớn, không có quan hệ đâu được. Ở mấy tỉnh phía Nam này, tập đoàn Vĩnh Thái của Hoàng Tử Vinh cũng có những quan hệ nhất định, nếu không đừng mong đứng vào hàng năm trăm doanh nghiệp hàng đầu đất nước.
Quân đội thành một hệ thống riêng, với thị trường bây giờ, các bệnh viện quân đội là thị trường lớn, nhưng mua bán trước đây đều chỉ trong quân đội. Cả nước có nhiều bệnh viện quân đội như vậy, thị trường lớn đến mức nào, Hoàng Tử Vinh hiểu rõ trong lòng. Chẳng qua cửa này rất khó vào, Hoàng Tử Vinh tìm rất nhiều người, dựa vào rất nhiều quan hệ mà vẫn không đánh động được cửa này.
Lời mời của Du Nhã Ny thực ra chỉ là một bữa cơm mà thôi, xuất hiện cùng bàn còn có hai quan chức quân hàm thiếu tướng. Địa điểm mời là biệt thự của Du Nhã Ny, khách có thể vào trong ngôi biệt thự này không có bao nhiêu. Nguồn: http://truyenfull.vn
Sau khi bữa cơm, Hoàng Tử Vinh đang đối diện với một cánh cửa. Du Nhã Ny làm từng đó là hết phần mình, việc còn lại do năng lực của Hoàng Tử Vinh. Rất nhiều chuyện phải xem có vào được cửa này hay không.
Nhân tình rất lớn, Hoàng Tử Vinh đương nhiên sẽ không cho rằng Du Nhã Ny có tính toán gì với mình. Cho nên sau khi ăn xong, Hoàng Tử Vinh luôn tỏ vẻ mình có thể làm điều gì đó. Nhưng Du Nhã Ny chỉ thản nhiên nói một câu:
- Dương Phàm, mọi người tôi đều nể mặt người này ba phần.
Một câu rất đơn giản nhưng phải xem là từ miệng ai nói ra. Một người tùy tiện nói ra, Hoàng Tử Vinh có thể coi đó là rắm thối. Nhưng từ miệng Du Nhã Ny nói ra, sức ảnh hưởng không thể so sánh. Tiếp theo Du Nhã Ny còn nói:
- Mấy hôm nữa tôi muốn đến Uyển Lăng để có câu trả lời với Dương Phàm. Nếu Hoàng tổng có hứng thú thì cùng đi cho vui. Cậu em này của tôi gần đây rất vất vả, tôi thấy mà đau lòng.
Hai người chỉ nói chuyện với nhau chưa đến ba câu, câu cuối cùng chính là Hoàng Tử Vinh nói:
- Tự nhiên sẽ đi cùng.
Chi tiết cụ thể sẽ do thư ký của hai người đóng cửa trao đổi với nhau. Chẳng qua Hoàng Tử Vinh không ngờ chính là điều kiện của Du Nhã Ny rất đơn giản, thông qua lần đến Uyển Lăng này, xác định chuyện đầu tư. Hoàng Tử Vinh vốn đã quyết định đầu tư ở l, chẳng qua lợi dụng thời gian để mặc cả với chính quyền Uyển Lăng mà thôi.
Hoàng Tử Vinh sau khi biết rõ bối cảnh của Du Nhã Ny, vẻ mặt cứng đờ, ngồi trong văn phòng suốt buổi sáng. Lúc đi ra liền nói với thư ký liên lạc với điện tử Hòa Tinh, xác định thời gian đến Uyển Lăng.
- Chào mừng Hoàng chủ tịch.
Quý Vân Lâm đi lên, từ xa đã đưa tay ra.
- Vị này chính là Quý thị trưởng Uyển Lăng của chúng tôi.
Hứa Kha ở bên cạnh lên tiếng giải thích thân phận, Hoàng Tử Vinh mỉm cười nói:
- Làm phiền Quý thị trưởng vất vả đến đây một chuyến, tôi đúng là không dám nhận.
Sau một phen khách sáo, mọi người lên xe. Trước lúc lên xe, Hoàng Tử Vinh đứng lại, quay đầu hỏi một câu:
- Sao không thấy anh bạn trẻ Dương Phàm nhỉ? Lần này tôi đến là vì muốn gặp cậu ta.
Quý Vân Lâm giật mình, đồng tử co rút, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười nói:
- Sao thế? Hoàng lão đến là vì Dương Phàm?
Hoàng Tử Vinh cười ha hả nói:
- Đương nhiên rồi, tôi đến để tìm cậu ấy đánh cờ.
Lời này có người tin sao? Có lẽ quỷ mới tin.
Mời Hoàng Tử Vinh lên xe mình, Quý Vân Lâm lúc này mới nói gần nói xa:
- Dương Phàm là bạn của Hoàng tổng sao?
Hoàng Tử Vinh nghiêm mặt, cười cười, do dự một chút rồi nói:
- Coi như vậy, chẳng may tôi ở trước mặt Dương Phàm, có đôi chút xấu hổ.
Quý Vân Lâm càng thêm tò mò, trên mặt nao nao:
- Hoàng tổng sao lại nói như vậy?
Hoàng Tử Vinh do dự một lát, áy náy nói:
- Vấn đề đầu tư vào Uyển Lăng, lão phu ít nhiều cũng có chút tâm tư khác. Hắc hắc, anh bàn Dương Phàm này không sai. Mấy hôm trước đến Nam Kinh, giúp chúng ta một ơn lớn. Cậu ta không nhỏ nhen, hiếm có.
Quý Vân Lâm rơi vào trạng thái cứng ngắc, miệng há hốc ra một lát mà không nói được lời gì. Dương Phàm giúp tập đoàn Vĩnh Thái? Điều này có nghĩa gì? Quý Vân Lâm có chút khó hiểu trong lòng, nhưng vấn đề này lại không thể hỏi. Bí mật kinh doanh của người ta, mình hỏi được sao? Chỉ có thể nhịn ở trong lòng.
- Đúng vậy, đồng chí Dương Phàm này rất có khả năng. Thị ủy và chính quyền thị đã đề bạt cậu ấy.
Quý Vân Lâm phản ứng rất nhanh, đã nói ra mình rất chủ động.
Đương nhiên Quý Vân Lâm cũng không nói bừa, quả thật là đề bạt.
Hoàng Tử Vinh phối hợp, ra vẻ tò mò hỏi:
- Sao? Dương Phàm được đề bạt làm phó cục trưởng?
Quý Vân Lâm trong lòng vừa động, cười giải thích:
- Dương Phàm lo lắng đến cơ sở trồng dược liệu của Vĩnh Thái nên đã chủ động xin xuống Vĩ Huyền, đảm nhiệm chức phó khu trưởng, chủ trì công việc xây dựng cơ sở. Cậu ta rất chú ý đến tập đoàn Vĩnh Thái đầu tư vào Uyển Lăng.
Hoàng Tử Vinh nghe xong, trầm ngâm một lát mới nói:
- Nếu anh bạn trẻ Dương Phàm quan tâm như vậy, lão phu lại thiếu nhân tình rồi. Lần này đến Uyển Lăng sẽ không đi không. Lão phu đề nghi lập tức thành lập quỹ xây dựng Chấp sự trưởng lão. Tập đoàn Vĩnh Thái bỏ ra hai mươi triệu, giúp địa phương giải quyết các vấn đề như kỹ thuật gieo trồng, cây giống. Đương nhiên tiền này về sau sẽ trừ vào dược liệu.
Câu cuối cùng của Hoàng Tử Vinh đã lộ rõ bản chất thương nhân, nhưng lại nói rất hợp tình hợp lý.
Quý Vân Lâm giật mình, vội vàng nói một câu:
- Về phía chính quyền Uyển Lăng, đã quyết định đầu tư mười triệu để xây dựng cơ sở trồng dược liệu. Nếu Hoàng tổng đã có ý này, chính quyền cũng quyết định tăng thêm mười triệu, cho các hộ nông dân vay không lãi suất để gieo trồng dược liệu.
Dương Phàm đi một vòng quanh Hắc Câu hương cả buổi sáng, đi thăm hai thôn rồi trở lại thị trấn. Lấy điện thoại di động trong túi ra, mới phát hiện có sáu bảy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Du Nhã Ny gọi. Đang định gọi lại thì Biện Vĩ Cường cười tủm tỉm đi tới, chỉ vào một quán ăn nhỏ ven đường:
- Dương khu trưởng, chúng tôi cũng không có món ngon gì. Phía trước có một quán thôn quê khá ngon, trưa nay ăn ở đây.
Dương Phàm nghĩ nghĩ rồi nói:
- Không cần, tùy một chỗ nào đó ăn phở là được.
Biện Vĩ Cường ngẩn ra, quan chức cấp trên có ai như Dương Phàm. Sáng đến nơi không vào thị trấn lấy một lần, trực tiếp đi xuống. Trưa về lại ăn phở.
- Dương khu trưởng, điều này nếu truyền ra ngoài, tôi sau này sao thể làm người?
Biện Vĩ Cường vẻ mặt ủ dột nói, Dương Phàm cười nói:
- Không có gì, cứ làm theo lời tôi nói đi. Tận dụng thời gian, chiều tôi còn định xuống hai thôn nữa. Hoàn cảnh địa lý và khí hậu ở Hắc Câu hương là thích hợp nhất cho gieo trồng dược liệu, đây là theo tài liệu mà tập đoàn Vĩnh Thái cung cấp. Thời gian gấp gáp, vào quán ăn nhất định phải uống rượu.
Dương Phàm nói xong cầm điện thoại đi sang một bên, không cho Biện Vĩ Cường cơ hội nói. Biện Vĩ Cường khó xử quay đầu lại nhìn Vương Vĩ Tân. Vương Vĩ Tân lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Biện Vĩ Cường nghĩ nghĩ rồi giậm chân nói:
- Được rồi, về nhà tôi. Bà xã tôi nấu cơm cũng được, tôi gọi điện bảo cô ấy nấu.
- Chị, có chuyện gì vậy? Em đang ở trong núi.
Dương Phàm gọi điện, cười hỏi Du Nhã Ny.
Du Nhã Ny đang trong khách sạn xem báo cáo, lần này đến Uyển Lăng là để xác định quy mô đầu tư cuối cùng, có rất nhiều chi tiết phải bàn bạc.
- Công ty điện thoại chết tiệt dám lừa người. Sáng chị gọi cũng không được. Nói cho em, tối về Uyển Lăng đi. Chị đến Uyển Lăng rồi. Du Nhã Ny cười khanh khách, Dương Phàm nghe xong không khỏi ngẩn ra. Du Nhã Ny sao lại đến Uyển Lăng?
- Chị lén đến à?
Du Nhã Ny cười đắc ý:
- Em đoán xem, đoán không ra thì về sẽ biết.
Dương Phàm không khỏi cười khổ nói:
- Em sợ nhất là đoán mò. Tối nay sợ về không kịp, em có rất nhiều việc, hôm nay ngày đầu tiên nhận chức, không thể thoát thân được. Tối em còn phải xem tài liệu, người trước lưu lại rất nhiều việc, em phải sửa sang lại cho rõ ràng. Tình hình kinh tế Vĩ Huyền rất xấu, một hai câu em cũng không thể nói hết. Tóm lại gần đây không thể đi đâu được.
Du Nhã Ny tự nhiên không nghĩ đây là Dương Phàm tìm cớ thoái tác, ngày đầu tiên nhận chức mà, đừng nhìn một khu không lớn, nhưng cũng có rất nhiều chuyện.
Nghĩ vậy Du Nhã Ny nói:
- Vậy cũng được, đợi chị làm xong việc ở đây sẽ xuống thăm em. Chú ý giữ sức khỏe, đừng làm việc quá sức.
Tắt máy, nhận chai nước khoáng mà Vương Vĩ Tân đưa, uống một hơi dài, Dương Phàm vỗ vỗ đùi nói:
- Đã nhiều năm rồi không đi bộ nhiều như vậy, ở trong thành phố nhiều quá, người cũng trở nên yếu đuối.
- Sao vậy, Dương khu trưởng trước kia là trẻ em ở nông thôn?
Vương Vĩ Tân đi cũng đã nửa ngày, quả thực rất mệt. Nghe Dương Phàm nói như vậy, không khỏi tò mò hỏi.
- Ha ha, coi như vậy đi.
- Đi, đến nhà tôi dùng bữa.
Biện Vĩ Cường đi đến nói.
Một ngày trôi qua rất nhanh, đối với Dương Phàm mà nói đúng là hơi mệt. Đường xóc là một chuyện, quan trọng là đi bộ nhiều nên đau chân. Ngày đầu tiên nhận chức, Dương Phàm đã hiểu được sự vất vả của cán bộ cơ sở.
Đi Hắc Câu hương cũng có thu hoạch khá lớn. Về đến nhà khách, tắm rửa một chút, Dương Phàm mệt mỏi nằm lăn ra ngủ, không ăn cả cơm tối.
Ngủ được hai tiếng, tiếng gõ cửa làm Dương Phàm tỉnh lại, day day mắt đứng lên mở cửa, phát hiện ra Hồng Thành Cương đang kích động đứng đó.
- Hồng khu trưởng? Có chuyện gì vậy?
Dương Phàm kinh ngạc hỏi. Vẻ mặt Hồng Thành Cương giống như nhặt được tiền vậy. Dương Phàm không khỏi cảm thấy khó hiểu.
- Vương Vĩ Tân nói đồng chí có biện pháp giải quyết vấn đề tiêu thụ dưa lê Vĩ Huyền?
Lời của Hồng Thành Cương làm Dương Phàm cười khổ trong lòng, cũng cảm thấy ấm áp. Vẻ mặt Hồng Thành Cương không phải giả vờ, đúng là rất kích động.
Dương Phàm mời Hồng Thành Cương vào nhà, sau đó bật máy tính, chỉ vào ghế nói:
- Hồng khu trưởng ngồi trước, tôi đi rửa mặt, ra chúng ta nói.
Ba phút sau Dương Phàm từ trong toilet đi ra, máy tính xách tay đã được khởi động. Dương Phàm cười cười, chỉ vào máy tính nói:
- Tôi trước khi xuống đã hiểu về tình huống Vĩ Huyền, đương nhiên không toàn diện. Chẳng qua vấn đề tiêu thụ dưa lê đối với các nhà gieo trồng mà nói, đó là chuyện vô cùng quan trọng. Cho nên tôi đã có một kế hoạch sơ bộ, mời Hồng khu trưởng xem.
Kế hoạch Dương Phàm nói, trên thực tế đã được viết rất cẩn thận. Đây là những thứ mà Dương Phàm đã làm trước khi xuống. Bật lên cho Hồng Thành Cương xem, Dương Phàm ở bên cạnh giải thích.
Kế hoạch này chủ yếu xây dựng nông nghiệp sạch, cũng không chỉ riêng dưa lê.
- Người thành phố bây giờ rất chú trọng đến sức khỏe, thực phẩm xanh sẽ có giá cao hơn hẳn. Vĩ Huyền nhiều đồi núi, có thế mạnh về điểm này, chúng ta hoàn toàn có thể....
Một phần kế hoạch, Dương Phàm từ các nhận thức cơ bản nói đến chi tiết mất một tiếng. Lúc đầu Hồng Thành Cương còn khó hiểu, sau đó mắt sáng lên.
Nghe xong, Hồng Thành Cương không khỏi thở dài nói:
- Cán bộ địa phương như chúng tôi, quan niệm lạc hậu quá. Vốn nghĩ rằng địa phương không có ưu thế, bây giờ đồng chí nói như vậy, tôi cảm thấy Vĩ Huyền có ưu thế rất lớn.
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Đó mới chỉ là kế hoạch trên giấy, quan trọng là phải xem chúng ta thực hiện như thế nào. Chúng ta tạm thời đừng nghĩ quá xa, đầu tiên tập trung vào các thành thị xung quanh. Tôi trước khi xuống còn chú ý đến một vấn đề, lá trà Vĩ Huyền không sai, nhưng giá bán lại không cao, đó là bởi vì chưa được đóng gói và sao cẩn thận. Thực ra hoàn toàn có thể tạo thương hiệu cho trà Vĩ Huyền. Đóng gói cẩn thận rồi bán đi, lợi nhuận có thể tăng lên mấy lần.
Hồng Thành Cương thở dài một tiếng:
- Kế hoạch rất tốt, nhưng Vĩ Huyền chúng ta không có tiền, không có tài chính khởi động. Tôi làm khu trưởng đúng là....
Dương Phàm nghĩ đến chuyện Quý Vân Lâm đã hứa cung cấp hai triệu, liền khẽ thở dài nói:
- Đúng vậy, tình hình Vĩ Huyền bây giờ rất xấu. Chẳng qua chúng ta có thể nắm giữ một vài điểm quan trọng, làm từng điểm, từ từ phát triển toàn diện. Lần này xây dựng cơ sở trồng dược liệu là một cơ hội rất tốt. Vấn đề tài chính, tôi có thể chạy được một chút, trước tiên sẽ tiến hành ở mấy hương có điều kiện tốt. Không thể nào chỉ hy vọng vào tiền bên trên cấp được đúng không? Còn có thể tìm ngân hàng giúp nữa chứ.
Lời này của Dương Phàm có nhiều ý. Hồng Thành Cương nghe xong không khỏi ủ rũ, vẻ hưng phấn vừa nãy cũng bớt đi.
- Dương khu trưởng, bây giờ đồng chí còn không biết. Phòng giáo dục hôm nay tìm tôi, nói đã ba tháng rồi mà giáo viên chỉ nhận được nửa lương. Tôi dám nói chỉ cần các phòng ban ngửi thấy mùi tiên, sẽ như mèo thấy mỡ lao đến.
Hồng Thành Cương lắc đầu bất đắc dĩ. Dương Phàm giật mình, không phải chú ý đến mình đó chứ?
Nghĩ một chút, Dương Phàm kiên quyết nói:
- Hồng khu trưởng, dù chính quyền đang khó khăn đến đâu, quỹ cơ sở trồng dược liệu không thể đụng chạm. Còn một thời gian nữa sẽ đến vụ thu hoạch dưa lê, ngày mai tôi sẽ nhờ mấy người tìm những nhà kinh doanh hoa quả đến Vĩ Huyền xem sao. Vấn đề cơ sở trồng dược liệu rất cấp bách, tôi cần phải có được sự ủng hộ của chính quyền khu, giúp tôi ngăn cản áp lực và quấy nhiễu.
Đối mặt với điều kiện mà Dương Phàm đưa ra, Hồng Thành Cương có chút thất vọng. Trong lòng hắn quả thực có ý với hai triệu tiền quỹ đó. Chẳng qua tiền ở trong tay Dương Phàm, bên trên lại có văn bản quy định rõ ràng, Hồng Thành Cương không dám làm gì.
Dù nói như thế nào, sau khi Dương Phàm xuống biểu hiện ra thái độ sẽ làm thật, Hồng Thành Cương cũng không có lý do gì mà không ủng hộ, phải xem làm cụ thể ra sao rồi nói. Hồng Thành Cương nghĩ như vậy liền gật đầu nói:
- Được rồi, ngày mai tôi sẽ mở một hội nghị, thành lập một tổ công tác chuyên môn do đồng chí làm người chủ trì. Có người có ý đồ với tiền quỹ, đồng chí cứ nói với tôi.
Hồng Thành Cương thầm nghĩ bây giờ chỉ có hai triệu, cũng không nhiều nhặn gì. Về việc Dương Phàm nói tìm ngân hàng, Hồng Thành Cương căn bản không để vào trong lòng. Ngân hàng bây giờ suốt ngày đòi nợ, bây giờ còn muốn vay nữa, khó hơn lên trời.
- Cảm ơn Hồng khu trưởng ủng hộ. Có sự ủng hộ của đồng chí, công việc của tôi sẽ dễ hơn. Ngày mai tôi phải tìm lãnh đạo ngân hàng nông nghiệp, nghĩ biện pháp vay tiền.
Hồng Thành Cương thầm nói trong lòng, hay là thôi đi, đừng hy vọng vào ngân hàng. Mỗi ngày đừng đến trước cửa đòi nợ, tôi sẽ ngủ ngon. Trong lòng nghĩ như vậy nhưng Hồng Thành Cương lại nói:
- Cứ thử đi xem, tôi sẽ để Vương Vĩ Tân phối hợp công tác với đồng chí.
- Đói quá, ra ngoài ăn chút gì đi.
Dương Phàm cười cười mời. Hồng Thành Cương có chút không ngờ, bây giờ vẫn còn sớm, sao đã đi ăn khuya rồi?
- Sao vậy, mới có chín giờ mà đã đói bụng sao?
- Ha ha, ban ngày đi lại nhiều nên mệt, về nhà liền lăn ra ngủ, quên không ăn cơm.
Dương Phàm cười nói, Hồng Thành Cương nghe xong không khỏi ngẩn ra.
Sáng hôm sau, Dương Phàm dậy thì thấy điện thoại di động ở đầu giường vang lên, có mười mấy cuộc gọi nhỡ. Hoàng Tử Vinh gọi, Chu Phàm gọi, Tào Ny Ny, Chúc Vũ Hàm gọi. Dương Phàm không khỏi cười khổ. Hôm qua thực sự rất mệt, ăn về liền ngủ say như chết. Nghĩ bây giờ mới là bắt đầu, Dương Phàm không khỏi tự nhủ mình phải kiên trì.
Đi rửa mặt, nhìn đồng hồ thấy hôm nay không kịp ăn sáng, vội vàng ra khỏi phòng, lên xe liền nói với Tiểu Vương tìm chỗ nào mua bánh mỳ, vừa đi vừa ăn cho kịp giờ làm.
Lên xe, Dương Phàm gọi điện cho một loạt người.
Đầu tiên là gọi cho Chúc Vũ Hàm, Chúc Vũ Hàm nói lúc nào có thời gian thì Dương Phàm cùng nàng đến tỉnh thành một chuyến. Chúc Vũ Hàm giới thiệu cho hắn mấy người, mục đích đương nhiên là tiền. Chuyện tốt như vậy, Dương Phàm đương nhiên không từ chối, hẹn thời gian rồi tắt máy. Trong lòng thầm nghĩ phải giữ bí mật chuyện này, không nói cho bất cứ ai.
Gọi cho Hoàng Tử Vinh, Dương Phàm biết Hoàng Tử Vinh ở Uyển Lăng không khỏi ngẩn ra. Hoàng Tử Vinh mời Dương Phàm về ngồi ăn với nhau một bữa. Dương Phàm mặc dù rất bận, nhưng nghĩ đến chuyện cơ sở trồng dược liệu liền nói sẽ dành thời gian quay về. Hỏi thì biết Hoàng Tử Vinh ở đây ba hôm nữa, Dương Phàm hẹn chiều ba ngày sau sẽ về.
Gọi cho Chu Phàm, Chu Phàm có chút đắc ý nói:
- Tin tức tốt, trước khi nói, cậu phải đáp ứng mau giúp tôi việc bằng thạc sỹ đó.
Chuyện Chu Phàm, Dương Phàm đã nói cho Chu Minh Đạo, bên kia nói không có vấn đề. Dương Phàm cười trả lời Chu Phàm:
- Không thành vấn đề, chỉ cần anh xong, viện khoa học xã hội ở Bắc Kinh, tìm một người hướng dẫn không phải rất dễ sao?
- Hắc hắc, cảm ơn. Vận may của cậu đã tới. Tập đoàn Vĩnh Thái và điện tử Hòa Tinh đều đến Uyển Lăng, chuyện này khiến lãnh đạo thị ủy quyết định tăng vốn đầu tư vào cơ sở trồng dược liệu, tổng cộng là hai mươi triệu. Tôi nhắc cậu, tiền này cậu phải coi kỹ đó.
Tắt máy, Dương Phàm liền có chút khó hiểu. Du Nhã Ny đến Uyển Lăng đã không bình thường, Hoàng Tử Vinh cũng đến càng không bình thường. Chuyện tốt đến đột nhiên như vậy, có chút quỷ dị.
Dương Phàm cảm thấy chuyện này nhất định có quan hệ với Du Nhã Ny, trong lòng mặc dù cao hứng nhưng vẫn có chút mất mát.
Để vấn đề này vào trong lòng, Tiểu Vương đã mua bánh mỳ về, Dương Phàm gọi điện Tào Ny Ny.
Dương Phàm còn chưa nói gì, Tào Ny Ny đã nức nở nói:
- Dương Phàm, xin lỗi.
Giọng Tào Ny Ny làm Dương Phàm thầm nghĩ cô bé này không biết lại làm bậy gì đây?
- Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?
Dương Phàm nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.