Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Tiên Ngạo - Chương 161: Tự thông ý nghĩa : truyenyy.mobi

Tiên Ngạo

Chương 161: Tự thông ý nghĩa




Sau khi cho một viên linh thạch trung phẩm vào, Du Tắc Thành tiến vào đàn tràng luyện võ, bắt đầu xuất ra Tiên Thiên Nhất Khí Đại Cầm Nã. Quả nhiên thực tại cũng giống như thế giới Bàn Cổ, hiện tại Dư Tắc Thành đã khống chế thành thạo Tiên Thiên Nhất Khí Đại cầm Nã này một cách thuận buồm xuôi gió, tất cả chỉ trong một niệm, có thể hóa thành một cự trảo phá nát hết thảy, cũng có thể hóa thành một trảo nho nhỏ đấm lưng bóp chân, bưng trà châm nước cho mình.

Chân nguyên lực của mỗi một trảo không hề lãng phí chút nào, tiên thuật phối hợp với Huyết Cương chân nguyên lực trong cơ thể hắn vô cùng ảo diệu. Hai thứ hỗ trợ lẫn nhau, phóng xuất ra uy lực của Tiên Thiên Nhất Mạch Cầm Nã Thủ một cách hoàn mỹ.

Tình huống chỉ chộp ra một trảo đã phát huy Tiên Thiên Nhất Mạch cầm Nã Thủ đến cực hạn như vậy, cũng nói rõ Dư Tắc Thành đã hiểu về bí pháp Tiên Thiên Nhất Mạch cầm Nã Thủ này đến tận chân tơ kẽ tóc, mới có thể tu luyện đạt tới cảnh giới đại thành. Đây là tốc độ tu luyện vô cùng kinh khủng, thiên tài tu tiên vạn năm khó gặp nếu gặp phải Dư Tắc Thành, e rằng cũng phải gục đầu xấu hổ.

Dư Tắc Thành mỉm cười, hắn đã xác định sau khi mình tu luyện Tiên Thiên Nhất Mạch Cầm Nã Thủ nửa ngày, đã hoàn toàn hiểu rõ tinh túy trong đó.

Hắn đã có thể phối hợp Tiên Thiên Nhất Mạch Cầm Nã Thủ với chân nguyên lực của bản thân đến mức kín kẽ như áo trời, phát huy uy lực của nó tới đỉnh phong cực hạn. Đây hoàn toàn không phải là ảo giác, ắt hẳn chuyện này có liên quan tới thế giới Bàn cổ.

Thật ra mỗi một môn bí pháp tiên thuật đều được tiền nhân sáng chế ra dựa theo thiên địa vạn vật nhân quả tuần hoàn. Hoặc căn cứ theo đạo Ngũ Hành tương sinh tương khắc, hoặc căn cứ theo nguyên lý chuyển hóa âm dương cương nhu. Hoặc căn cứ theo nhật nguyệt phong vân biến hóa trong tự nhiên, hoặc căn cứ theo Cửu Cung Bát Quái, hoặc căn cứ theo pháp tắc thiên địa, hoặc do Tiên Giới, Ma Giới, Linh Giói... Tất cả đều có nguồn gốc, đặc tính, nguyên lý rành mạch rõ ràng.

Nhưng theo truyền thừa, mỗi môn sẽ trở nên khác nhau. Căn cứ quá trình tu luyện kế thừa của mỗi người, có rất nhiều người bị thất truyền, học sai lầm, dẫn tới những bí pháp này mất đi bản lai diện mục, không còn bộ dạng như lúc ban đầu, chỉ còn giữ được một phần nguyên bản đặc tính như trước.

Dư Tắc Thành tu luyện trong thế giới Bàn cổ, vì nó mới nuốt được mảnh vỡ Hỗn Độn, có được bản năng nguyên thủy nhất của thế giới, cho nên Dư Tắc Thành tu luyện những tiên thuật pháp quyết kia trong thế giới Bàn cổ, có thể hiểu được rất nhanh ý nghĩa uyên thâm vốn có của chúng. Vì thế hắn mới tu luyện dễ dàng nhanh chóng, tinh thông sử dụng, sau đó đạt tới cảnh giới đại viên mãn.

Dần dần Dư Tắc Thành phát hiện ra được bí mật này, hắn vui mừng lăn ra đất cười sảng khoái. Lựa chọn của mình quả thật chính xác vô cùng, từ đây về sau cuộc đời mình sẽ hoàn toàn thay đổi không ngừng tiến tới trên con đường tu tiên bằng phẳng. Con đường tu tiên toát ra hào quang vạn trượng ngay trước mặt, từ nay về sau để xem còn ai dám khinh thường mình, dám nói mình chỉ là Ngũ Hành Linh Căn rác rưởi. Hừ, lão tử có Ngũ Hành Linh Căn thì đã sao, sẽ đánh bại tất cả các người...

Dư Tắc Thành mỉm cười một lúc bèn ngồi xuống trấn tĩnh tinh thần, trở vào thế giới Bàn Cổ bắt đầu tu luyện Huyết Cương quyết, đây mới là lưng vốn để hắn ngẩng mặt với đời. Dư Tắc Thành bắt đầu tu luyện Huyết Cương quyết nhưng lần này không đơn giản như hai pháp quyết trước, chỉ cẩn hiểu rõ pháp quyết là có thể xuất ra tiên thuật.

Huyết Cương quyết này hết sức huyền diệu, mỗi lần tu thành một cảnh giới đều có tương quan chặt chẽ với tu vi cảnh giới. Cho dù Dư Tắc Thành ngộ ra ý nghĩa sâu xa bên trong nhưng vì thực lực bản thân không đủ cho nên không thể luyện thành pháp quyết này ngay tức khắc. Thật ra sở dĩ Dư Tắc Thành có thể luyện thành tầng bốn Huyết Cương Hợp Nhất bên trong vân xa, cũng nhờ có thế giới Bàn cổ trợ giúp mới có thể hoàn thành.

Bất quá lần này Dư Tắc Thành đã hoàn toàn ngộ ra ý nghĩa sâu xa của Huyết Cương quyết, trước hết phải luyện Huyết Cương chân nguyên lực tới mức đỉnh phong của chí dương chí cương, sau đó nghịch chuyển công pháp, đảo ngược huyết mạch là có thể luyện được chân nguyên lực chí âm chí nhu. Sau đó dung hợp hai thứ lại là có thể hóa cương thành nhu, âm dương giao hòa. Sau khi thông tỏ toàn bộ ý nghĩa sâu xa chỉ cần không ngừng tu luyện gia tăng tu vi, lúc ấy thần công sẽ tự thành như nước chảy thành sông.

Dư Tắc Thành kết thúc tu luyện, đã tu luyện liên tục mấy ngày trời, mình cũng nên ra ngoài một chút, nhân tiện xem trong tông môn còn có linh dược tiên tửu gì như Hỏa tửu, mua về mấy bình để mở rộng quy mô tửu tuyền của mình.

Tiền của không thành vấn đề, nếu cần mình sẽ lấy Hỏa tửu do thế giới Bàn Cổ chế ra mang đi đổi của đối phương. Rượu của mình tốt hơn Hỏa tửu bên ngoài hơn mười lần, đánh chết bọn họ cũng không biết đó là Hỏa tửu.

Nhưng cũng không thể trao đổi quá nhiều, nếu không nhất định sẽ khiến cho những kẻ hữu tâm chú ý. Trong Hiên Viên kiếm phái có vô số người thông minh, nếu không cẩn thận lúc ấy lợn lành chữa thành lợn què, hỏng bét đại sự.

Dư Tắc Thành thầm quyết định như vậy, chậm rãi rời khỏi nơi ở của mình. Không ngờ hôm nay vừa ra ngoài đã thấy có điểm khác thường, ngoài đường rất nhiều đệ tử, tất cả mọi người tỏ ra hưng phấn đổ xô về phía một tòa kiến trúc.

Hôm nay không biết là ngày nào, vì sao mọi người lại tập trung về nơi này... Dư Tắc Thành chú ý quan sát, hóa ra mọi người đang kéo tới Thính Pháp đường, xem ra hôm nay có vị tiền bối nào đó giáng lâm giảng pháp.

Mỗi tháng có hai ngày có sư thúc Trúc Cơ kỳ từ nội môn ra giảng pháp cho đệ tử ngoại môn, thậm chí đôi khi còn có Kim Đan Chân Nhân giảng pháp. Chỗ đặc biệt của Tiên Thiên Nhất Khí Cầm Nã Thủ của ngoại môn mà Dư Tắc Thành biết được, chính là Kim Đan Chân Nhân vô ý nói ra trong một lần giảng pháp như vậy.

Lần này phải đi nghe một chuyến, bất quá thời gian còn sớm, mình còn có một chuyện phải tranh thủ làm trước, tới Thiên Pháp các kiểm nghiệm công pháp đã.

Mình đã chọn bí tịch tiên thuật tu luyện, nếu muốn chọn môn thứ hai, nhất định phải tiến hành kiểm nghiệm môn thứ nhất, sau khi đạt tới trình độ hiểu biết tinh thông mới có thể học tập môn thứ hai.

Tuy rằng Nhất Trúc sư huynh sẽ nói chuyện với sư phụ huynh ấy giúp mình, nhưng dù sao mình cũng phải tạo ra chút thành tích, làm cho người ta tin phục, lúc ấy lời nói của Nhất Trúc sư huynh càng thêm sức nặng. Hiện tại đi kiểm nghiệm công pháp, đến khi mọi người tra bản ghi chép của Thiên Pháp các, thấy mình tu luyện Tiên Thiên Nhất Mạch Cầm Nã Thủ chỉ trong mấy ngày đã đạt tới cảnh giới đại thành, vậy lời Nhất Trúc càng thêm thuyết phục.

Thật ra chuyện này hết sức bình thường, nếu không biểu hiện tài năng của mình, người khác sẽ không chú ý tới, đương nhiên không ai cất nhắc đề bạt. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trước kia cũng có rất nhiều đệ tử rõ ràng đã biết một môn tuyệt học nhưng vẫn vờ như mình chưa biết, sau đó chọn đúng môn tuyệt học ấy về tu luyện. Như vậy vài ngày sau có thể đường hoàng nói rằng mình đã luyyện xong một môn tuyệt học để đạt được đánh giá cao. Cho nên lần này kiểm nghiệm xong, mình sẽ chọn Vô Hình Phá Thể Càn Khôn Chưởng. Còn lại bốn ngày nửa mới tới đầu tháng, trước đó mình sẽ tới kiểm nghiệm lần nữa. Như vậy có nghĩa là trong vòng mười mấy ngày mình đã luyện xong hai môn tuyệt học, thành tích này đã đủ để Nhất Trúc sư huynh lấy ra thuyết phục người khác.

Dư Tắc Thành đi vào Thiên Pháp các, thời gian cấp bách, không thể chậm trễ. May là đại đa số mọi người đều chuẩn bị đi nghe giảng pháp, nơi đây gần như không có ai, không cần xếp hàng chờ đợi. Dư Tắc Thành lấy yêu bài trình ra sau đó tiến vào một diễn võ trường, dựa theo yêu cầu xuất ra Tiên Thiên Nhất Khí cầm Nã Thủ chộp vỡ mười viên ngói trên không, chuyện này vô cùng đơn giản đối với hắn.

Không đầy một khắc sau, Dư Tắc Thành đã có thể rời khỏi, thành tích của hắn được xếp vào bậc Giáp, tức là cảnh giới tối cao đại viên mãn.

Dư Tắc Thành bước nhanh vào Uẩn Pháp điện, chọn Vô Hình Phá Thể Càn Khôn Chưởng. Ngày sau sẽ tới một lần nữa tiến hành nghiệm chứng, như vậy mình sẽ được thành tích hai pháp môn đều là bậc Giáp ưu tú, cũng có chút hy vọng tiến vào nội môn, như vậy Nhất Trúc sư huynh cũng dễ nói giúp mình hơn.

Dư Tắc Thành rời khỏi Thiên Pháp các, lúc này người đi bên ngoài càng ngày càng nhiều. Dư Tắc Thành lặng lẽ rảo bước đuổi kịp mọi người, tiến vào Thính Pháp đường tìm chỗ ngồi, chuẩn bị nghe giảng pháp.

Chỉ trong thoáng chốc, trong đường đã đầy kín đệ tử. Ngoại trừ các đệ tử đang bế quan tiềm tu đại đa số đều chạy tới nơi này. Thính Pháp đường này vô cùng ảo diệu, không biết là do ảo thuật hay pháp thuật không gian, chỉ cần có một đệ tử tiến vào trong, nó sẽ tự động tăng thêm một chỗ ngồi theo thứ tự trước sau, tiến hành sắp xếp vị trí tự động. Cứ có mỗi người tiến vào, không gian trong đường lại lớn thêm một chút.

Dư Tắc Thành tới trễ bị xếp ở hàng cuối cùng. Hắn ngồi xuống chưa được bao lâu, Thính Pháp đường đã tự động đóng cửa, các đệ tử tới sau không thể vào được nữa.

Lúc này có vài người đi ra trung tâm đại đường, Băng Linh lên tiếng nói:

- Các vị sư huynh đệ, các vị tỷ muội, người hôm nay phụ trách giảng pháp cho mọi người chính là Nhất Trúc sư thúc của Thanh Lương lĩnh nhất hệ, xin mọi người vỗ tay hoan nghênh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.