Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Toàn Chức Cao Thủ - Chương 765: Không có chuyện làm : truyenyy.mobi

Toàn Chức Cao Thủ

Chương 765: Không có chuyện làm




Edit: Tam | Beta: Kha

Mạc Phàm bị giữ lại cả đêm.

Mạc Phàm không lạ chuyện thâu đêm, nhưng ở chung với nhiều người như vậy là lần đầu tiên. Hắn ngơ ngác chọn một ghế ngồi xuống, trông thấy người bên cạnh cười cười với mình.

“Xin chào.” Tô Mộc Tranh cười thân thiện, Mạc Phàm không thể làm như không thấy, hắn nghĩ, tỏ ra dễ chịu một chút cũng hay. Nhưng ngay lúc Mạc Phàm định đáp lại, vô tình trông thấy ID nhân vật trên màn hình Tô Mộc Tranh: Trục Yên Hà...

Mạc Phàm đổi ý trong vòng một nốt nhạc, Trục Yên Hà không phải là bà chị dạo trước chuyên nã pháo oanh tạc mình, khó chơi chỉ sau mỗi Diệp Tu đấy sao? Ra là người này ư? Nụ cười đoan trang dịu dàng trước mặt này, thực sự là một trời một vực với bậc thầy pháo súng bạo lực trong game!

Ảo vãi nồi! Mạc Phàm vừa nghĩ, vừa thầm quan sát những người khác. Bậc thầy pháo súng này dù lợi hại, nhưng tàn nhẫn nhất phải kể đến nữ pháp sư chiến đấu kia! Là ai? Mạc Phàm nhìn quanh, nhìn nhìn Trần Quả và Đường Nhu, sắc đẹp đôi khi làm người ta ngộ nhận, hai người này, dù ai là pháp sư chiến đấu, Mạc Phàm cũng chỉ có một kết luận: ảo vờ lờ.

Nhìn xong, Mạc Phàm không biết làm gì nữa. Làm gì đây nhỉ? Mạc Phàm quét thẻ vào game rồi miên man suy nghĩ. Bình thường lúc này, hắn đang sắp xếp lại tư liệu về BOSS, sau đó đi nghe ngóng khu vực reset kế tiếp. Nhưng bây giờ còn cần ư?

Mạc Phàm đang ngẩn người, chợt nghe Diệp Tu bảo: “Mạc Phàm đi cướp BOSS với bọn anh nhé?”

“Hả?”

“Thêm bạn trước.” Diệp Tu nói.

Qua bao sóng gió thăng trầm, hai người rốt cuộc chính thức thêm bạn nhau.

“BOSS xuất hiện anh PM.” Diệp Tu nhắn tin bảo.

“Không có thì sao?” Mạc Phàm hỏi lại.

“Không có thì đi loanh quanh chơi.” Diệp Tu đáp.

Vậy nên Mạc Phàm đi loanh quanh chơi cả đêm. Từ lúc hắn bước chân vào tiệm net Hưng Hân đến lúc trời sáng vẫn không có thêm BOSS đổi mới. Ngụy Sâm bực mình chửi đổng, nhìn chằm chặp Mạc Phàm bằng ánh mắt độc địa, cứ như tất cả đều do hắn mới ra vậy. Ngụy Sâm còn kiếm lại món vũ khí hôm qua hắn chế, nhưng tìm mãi không thấy, lát sau mới nhớ đã bị Bánh Bao khui uống sạch lúc nào không hay.

“Nhãi con, theo tụi tao!” Ăn sáng xong, Ngụy Sâm hằn học nói với Mạc Phàm.

Mạc Phàm không hề bị vẻ côn đồ của Ngụy Sâm dọa dẫm, hắn ăn rồi ngồi im tại chỗ, nghe Ngụy Sâm nói vậy chỉ lặng lẽ đứng dậy, bước theo bọn Ngụy Sâm Bánh Bao và Kiều Nhất Phàm, không chào hỏi câu nào với Diệp Tu.

“Thằng này...” Trần Quả nghẹn lời, không biết nói gì cho phải, mãi mới hỏi Đường Nhu và Tô Mộc Tranh được một câu: “Mấy em có giao lưu gì với cậu ta không?”

“Không có.” Đường Nhu lắc đầu.

“Em có cười một cái.” Tô Mộc Tranh nói.

“Khó gần quá.” Trần Quả nói với Diệp Tu.

“Có vẻ vậy.” Diệp Tu nói.

“Làm sao giờ, nếu cứ thế mãi thì sao đây?” Trần Quả hỏi.

“Nếu thực sự không có hứng thú, giữ lại cũng không có ý nghĩa.” Diệp Tu nói.

Trần Quả giật mình, dường như đã hiểu được ý Diệp Tu.

“Nhưng lỡ cậu ta chỉ đang giận thì sao?” Trần Quả nói.

“Không phải chứ!” Diệp Tu giật mình.

“Nói như cậu vô tội lắm!” Trần Quả nổi giận, “Không phải tất cả đều do cậu mà ra à?”

“Tới đâu tính tới đó đi!” Diệp Tu nói, “Tui thấy bây giờ cũng không tệ, ít nhất người đã rơi vào tay tụi mình.”

Sau đó cả đám đi nghỉ, khi onl lại, mới biết trong lúc họ ngủ cả sáu BOSS đều lần lượt xuất hiện, Mưu Đồ Bá Đạo cướp giết thỏa thích. Bọn Diệp Tu chỉ có thể đổ lỗi cho định mệnh đen đủi. Ngụy Sâm giận cá chém Mạc Phàm, nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, vẫn bị Mạc Phàm bơ toàn tập.

“Tâm lý vững đấy.” Diệp Tu đánh giá.

Không có BOSS hoang dã, mọi người vào game cũng không ý nghĩa. Diệp Tu treo máy ở đấu trường, bật cửa sổ tự chế trang bị, mở một loạt tab tư liệu tham khảo các loại, tiếp tục nghiên cứu bước tiếp theo của Ô Thiên Cơ. Bên Ngụy Sâm cũng không rảnh rỗi! Tuy không có công hội Luân Hồi réo gọi, nhưng nằm vùng chỉ là nghề tay trái của gã. Nếu muốn tiến vào đấu trường chuyên nghiệp, thuật sĩ của gã không thể chỉ có một món vũ khí bạc, Ngụy Sâm cũng cần nghiên cứu các trang bị khác phù hợp với nhân vật của mình.

Còn Trần Quả lúc rảnh tay lại đi chăm công hội. Hiện tại dần có nhiều người chơi khu 10 lên cấp 70. Đa số người chơi khu mới đều bị kẹt ở nhiệm vụ khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực. Người ôm chí bước vào Thần Chi Lĩnh Vực đều phải tốn rất nhiều thời gian phá đảo loạt nhiệm vụ này. Với họ, nhiệm vụ hệ thống thì cố chút là qua, nhưng tới mớ mắc toi trong đấu trường thì cần phải có bản lĩnh thực sự mới qua được, nên có câu “Thần Chi Lĩnh Vực không có tay mơ” là vậy.

Công hội Hưng Hân ở khu 10 về sau không được Diệp Tu bảo kê, tốc độ phát triển bình bình như bao công hội khác, được cái đã có sẵn nền tảng. Trần Quả ngày ngày tẩy não đám thành viên rằng công hội Hưng Hân ở Thần Chi Lĩnh Vực tốt đẹp hùng mạnh nhường nào, tương lai họ đến sẽ tươi sáng nhường nào, khiến cả đám người chơi lúc nào cũng hừng hực ý chí. Công hội Hưng Hân ở Thần Chi Lĩnh Vực hùng mạnh ư? Vấn đề này khá là trí tuệ. Nếu xét theo tỷ lệ tranh cướp BOSS hoang dã hiện nay, đúng là công hội Hưng Hân hùng mạnh đến mức đè bẹp hầu hết công hội của người chơi, thậm chí hầu hết công hội của câu lạc bộ.

Nhưng về các phương diện thực tế khác như cấp bậc công hội, công hội Hưng Hân thảm khôn kể xiết. Đống clone mốc meo quanh năm, rồi bạn bè Trần Quả kêu gọi góp đủ số, đa phần làm nhiệm vụ đủ chuẩn xong liền té. Ai cũng cần lực thủ hộ của công hội, nhưng công hội Hưng Hân cấp thấp như vậy, chỉ có bấy nhiêu người mà đòi cày tới max cấp? Nằm mơ nhanh hơn.

Dù Trần Quả tin rằng mượn danh tiếng Diệp Thu nhất định sẽ thu hút không ít người. Nhưng cô nghĩ công hội Hưng Hân về sau sẽ trở thành hậu cần vững chắc cho chiến đội chuyên nghiệp, cần một lực lượng tinh nhuệ nòng cốt đáng tin như các công hội khác. Nên Trần Quả cảm thấy cứ từ từ phát triển là được, không nên đốt cháy giai đoạn mà thêm người lung tung. So ra Trần Quả càng tin tưởng các thành viên ở khu mới kia hơn. Họ đã gia nhập công hội một thời gian, có tình cảm nhất định với công hội. Trần Quả rất mong ngày họ đến Thần Chi Lĩnh Vực.

Trần Quả bận rộn chuyện công hội. Đường Nhu, Bánh Bao, Kiều Nhất Phàm lúc không cần cướp BOSS thì đi cày phó bản, giết quái, hoặc PK trong đấu trường, thực hiện một số huấn luyện chuyên nghiệp có mục đích hẳn hòi.

Trong hoàn cảnh tất cả đều có việc để làm, sự lạc lõng của Mạc Phàm càng thêm nổi bật. Hắn len lén quan sát Tô Mộc Tranh để bắt chước, xem người khác bận việc gì.

Hắn thấy Tô Mộc Tranh thu nhỏ cửa sổ game, lên web, tìm kiếm một lúc, sau đó trên màn hình có thêm một cửa sổ nhỏ, giai điệu bài hát mở đầu phim du dương vang lên. Tô Mộc Tranh lấy bọc hạt dưa trong túi ra đặt lên bàn, cắn lách tách lách tách, thoạt trông cũng vô cùng bận rộn.

Nhưng cái này... sao bắt chước được!!

Gương mặt lạnh tanh của Mạc Phàm xuất hiện biểu cảm mới, không lẽ đây chính là chiến đội chuyên nghiệp trong truyền thuyết? Không có chuyện làm thì xem phim truyền hình, cắn hạt dưa... Vậy thôi?

Lúc Mạc Phàm kinh ngạc, Tô Mộc Tranh thấy Mạc Phàm đang nhìn mình, cũng quay sang nhìn lại, thấy Mạc Phàm ngó bọc hạt dưa của cô, vì vậy nhấc lên, đổ một ít lên bàn Mạc Phàm.

“Không cần...” Lúc Mạc Phàm cất tiếng, Tô Mộc Tranh đã chia được nửa bọc. Cô nàng xinh đẹp cười dịu dàng với hắn, sau đó quay đầu lại vừa xem phim vừa ăn hạt dưa.

Không lẽ giờ mình bật phim coi à? Mạc Phàm bối rối, lại nhìn màn hình Tô Mộc Tranh, thấy phim đang chiếu là “Người lạ từng quen” tập 24, bây giờ mình xem chắc chắn không theo kịp cốt truyện...

Mạc Phàm hoảng hốt ngơ ngác, thậm chí quên mất những lúc không nhặt mót mình đã làm gì, cứ vậy ngồi ngẩn người đến lúc ăn cơm tối. Khi Diệp Tu hỏi hắn “Cảm thấy thế nào?”, Mạc Phàm dứt khoát đáp “Rất chán.”.

“Ừm.” Diệp Tu nói, “Chưa thi đấu mà, bây giờ đang trong giai đoạn chuẩn bị.”

“Chuẩn bị cái gì?” Mạc Phàm hỏi, lúc nói chuyện hắn khẽ liếc Tô Mộc Tranh, dù Mạc Phàm không hiểu, cũng có thể khẳng định xem phim ăn vặt không nằm trong phạm vi này rồi.

“Hiện tại quan trọng nhất là cướp BOSS, cướp vật liệu, chế trang bị bạc.” Diệp Tu nói.

“Cướp vật liệu!” Mạc Phàm lặp lại, gương mặt lạnh te như hơi sáng lên.

“Là cướp BOSS, vật liệu chia đều với mấy nhóm hợp tác.” Diệp Tu vội giải thích, hắn không muốn thấy cảnh Mạc Phàm đi cướp BOSS với cả bọn, chia vật liệu xong xuôi rồi chợt vọt lên chém sạch Trảm Lâu Lan, Việt Tử Khuynh, Bạch Khê Lưu Cảnh, Vũ Tận Tri đồ chết hết, chắc chớt.

“Vật liệu hiếm rớt từ BOSS hoang dã là quan trọng nhất, mấy món khác muốn lấy có nhiều cách dễ hơn, không cần cướp.” Trần Quả bổ sung. Ban nãy gương mặt sáng trưng của Mạc Phàm khi nói tới “cướp” làm cô hoảng hồn.

“BOSS hoang dã tuần này hết rồi.” Mạc Phàm nói.

“Ừm, nên tuần này mọi người thư giãn tí đi, tuần sau tiếp.” Diệp Tu nói.

“...”

“Nhưng cậu không được.” Diệp Tu đột nhiên nói, “Cậu phải bắt đầu huấn luyện, nếu không làm sao đi đánh giải chuyên nghiệp được?”

Mạc Phàm chưa trả lời, chợt nghe trong tiệm net có người hét to: “Đệch, Triệu Dương sắp chuyển nhượng kìa!!”

“Oắt?” Trong thời kỳ chuyển nhượng mùa hè, những tin tức thế này rất dễ gây chú ý. Cả bàn cơm nghe nói liền chụm đầu bật máy tính, bỏ mặc Mạc Phàm bơ vơ.

Mà không chỉ có những người chung bàn, cả tiệm net đều xôn xao bàn tán. Chủ đề câu chuyện chính là về việc Triệu Dương chuyển nhượng ban nãy ai đó nói.

“Giải đấu chuyên nghiệp... thú vị như vậy sao?” Cả tiệm net nháo nhào khiến Mạc Phàm ngạc nhiên, hắn xới một đũa cơm, đăm chiêu suy nghĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.