Thiên Thu quay đầu ngồi xuống.
Lão sư vẫn không phát hiện khác thường, tiếp tục công việc giảng dạy của mình.
Bởi vì bình thường nam thần ghi chép đầy đủ, lão sư nhìn chằm chằm cũng là những đồng học phía sau.
Thiên Thu yên lặng mở điện thoại ra.
Vừa mới nãy cô cầm điện thoại Đường Ngọc, thêm bản thân vào.
Vừa vặn hiện tại, thu được một cái yêu cầu xin thêm bạn tốt —— đến từ bá vương đỉnh núi Thanh Long.
Trong con ngươi cô hiện lên ý cười nhộn nhạo.
Cái này biệt danh này thật đáng yêu.
Cô rất nhanh đồng ý yêu cầu thêm bạn tốt, nhấn vào mục ghi chú.
Thiên Thu trầm tư một hồi, nhớ tới tóc hắn sờ phi thường tốt lại mềm mại, tính cách có chút táo bạo.
Rất giống một con mèo hoang mang theo dã tính, không cách nào thuần phục.
Ừm . . ., quyết định.
Liền ghi chú mèo hoang đi.
Ngón tay thon dài trắng nõn của Thiên Thu nhấn một cái.
Ghi chú hoàn thành, cô đối với cái này cực kì hài lòng.
"Đang làm gì vậy?" Cô phát một cái tin nhắn qua.
Đường Ngọc bên kia thật lâu vẫn chưa trả lời.
"Ây?"
"Sao không để ý đến tôi?"
"Này . . ."
Thiên Thu xem xét đạo cụ lấy từ chỗ Vinh Diệu.
Hắn rõ ràng online, lại không hề đáp lại một chút nào.
Cô có hơi không kiên nhẫn, ngón tay ở trên bàn nhẹ gõ gõ.
Mèo hoang không phải là đã xảy ra chuyện đấy chứ?
Tâm nguyện nguyên chủ, thật ra có quan hệ với Đường Ngọc. . .
. . .
Mẹ của nguyên chủ, xuất thân trong gia đình bình thường.
Mẹ của cô coi trọng một phú thương nhiều tiền, dùng chút thủ đoạn bò lên giường đối phương.
Bà hồn nhiên cho rằng đối phương sẽ phụ trách, lại không nghĩ tới xém chút bị chơi chết, phải chạy tới nông thôn.
Bà phát hiện mình mang thai, lại không nghĩ rằng lại là con gái.
—— cũng chính là nguyên chủ.
Bà đem nguyên chủ ngụy trang thành nam hài tử, đem tin tức mình sinh con trai truyền đến tai vị phú thương kia.
Phú thương có một vị hôn thê, bọn họ cực kì ân ái, đáng tiếc đối phương không thể sinh con nối dõi.
Bởi vậy, đây là con trai duy nhất của hắn.
Mặc dù thân phận không được thừa nhận, nhưng xem ở trên mặt mũi của con trai, hắn vẫn cung cấp tiền sinh hoạt cho nguyên chủ.
Mẫu thân nguyên chủ không ngừng tẩy não.
Để cho cô làm mọi biện pháp nịnh nọt phú thương, kế thừa tài sản hàng tỉ, đoạt lại tất cả những gì thuộc về bọn họ.
Thời gian kéo càng lâu càng nguy hiểm.
Nếu để cho người khác biết cô giả nam, chết chắc rồi!
Nguyên chủ từ bé bị mẹ bài bố, tính cách nhu nhược, cũng không muốn làm như vậy.
Tính cách cô bị kiềm chế, nhìn bề ngoài lạnh lùng không quan tâm đến ai, trên thực tế sợ hãi kết giao cùng người khác.
Sợ thân phận chính mình bị phát hiện, cô liền xong đời.
Dưới tình huống như thế, cô thầm mến Đường Ngọc, cảm thấy hắn càn rỡ loá mắt.
Cô không khống chế được mà luôn đưa ánh mắt theo từng cử động nhỏ nhặt của hắn, thậm chí bắt đầu theo dõi.
Bởi vì bình thường Đường Ngọc làm càn quá mức, không biết chọc tới người nào, làm cô bắt gặp một lần hắn bị ám sát.
Cô trơ mắt nhìn Đường Ngọc bị đâm trúng mấy chục dao, ngã vào bên trong vũng máu.
Cô không dám báo cảnh sát, quay đầu chạy trốn, tự sát ở trong nỗi tự trách cùng hối hận.
Tâm nguyện của cô chỉ có một.
—— nếu như có thể, cho Đường Ngọc một đời bình bình an an.
. . .
Lúc này.
Có học sinh đứng dậy, nói: "Lão sư, em cảm thấy khó chịu!"
"Làm sao vậy?" Lão sư nhíu mày hỏi.
"Ăn phải đồ hỏng, đau bụng . . ."
Lão sư không thèm để ý nói: "Ăn đồ hỏng đau bụng nhịn một chút sẽ đỡ thôi, học tập mới là quan trọng nhất!"
Vào lúc này Thiên Thu cũng đứng dậy.
"Lão sư, em cũng có chút khó chịu."
Ngữ khí lão sư lập tức trở nên quan tâm: "Làm sao vậy?"
"Ăn phải đồ hỏng, đau bụng." Biểu tình Thiên Thu thập phần nghiêm túc.
Thái độ lão sư chuyển biến 180°, giọng điệu hiền từ: "Học tập sao có thể quan trọng hơn thân thể được, nhanh đi xuống phòng y tế, nếu nghiêm trọng thì phải về nhà nghỉ ngơi!"