Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương - Chương 111: 111: Đi Mỹ : truyenyy.mobi

Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 111: 111: Đi Mỹ




Ngay khi Đỗ Minh Nguyệt nghe được rằng bệnh của Minh Tiêu có thể chữa khỏi, trên mặt lập tức lộ ra vui vẻ.

Cô kích động cầm lấy tay anh, ngay cả khuôn mặt nhỏ cũng trở nên có sức sống hơn nhiều, cô hỏi: "Những gì anh nói là thật sao? Có thể chữa khỏi bệnh cho Minh Tiêu được sao?”
Thấy cô kích động như vậy, Lâm Hoàng Phong khẽ sờ nhẹ cái mũi của cô.

“Đương nhiên là anh nói thật rồi!” Trong giọng nói anh mang theo một tia cưng chiều.

“Vậy thì trị liệu đi, em có thể đi cùng thằng bé!”
Lâm Hoàng Phong tất nhiên không muốn cô đi, nếu cô đi rồi, như vậy trong phòng sẽ chỉ còn trống lại một chiếc gối mà không ai nằm cạnh.

“Em không cần lo lắng, anh đã chuẩn bị hết rồi, họ sẽ chăm sóc tốt cho Minh Tiêu.”
Đỗ Minh Nguyệt biết rõ, Lâm Hoàng Phong làm việc là đáng tin cậy nhất.

Cô nhẹ gật đầu và không đề cập gì đến việc đi nước Mỹ nữa.

Ngay sau khi vừa nói ra chuyện này, Lâm Hoàng Phong đã ngay lập tức gọi người đi xử lí vào hôm sau.

Yến Thanh Nhàn biết Minh Tiêu phải đến nước Mỹ để trị liệu, suy nghĩ một hồi, bà cảm thấy chính mình ở lại nơi này cũng không tiện cho kham.

“Mẹ nghĩ, mẹ sẽ đi cùng Minh Tiêu, trên đường có thể tiện để chăm sóc giúp đỡ!”
Đỗ Minh Nguyệt vừa nghe xong, biểu tình trên mặt có chút không mong muốn, hai mẹ con cô vất vả lắm mới có thể được đoàn tụ bên nhau, cớ sao bây giờ lại phải tách ra.

“Mẹ, một mình mẹ con có chút không yên tâm!” Trong ánh mắt Đỗ Minh Nguyệt tràn đầy lo lắng.

Yến Thanh Nhàn vỗ nhẹ tay cô: “Minh Tiêu đi một mình con không lo sao? Bệnh của thằng bé suy cho cùng chính là do thiếu cảm giác an toàn mà tạo thành, nếu không có người quen bên cạnh, thằng bé sẽ rất sợ hãi”
Bà nói đúng, tình trạng bệnh của Minh Tiêu quả thật là như vậy, cô suy nghĩ, còn muốn nói gì đó, lại bị Yến Thanh Nhàn cắt ngang.

“Con đừng lo lắng quá cho mẹ, không phải vẫn còn có Lâm Hoàng Phong sao, mẹ tin, cậu ấy sẽ bảo vệ chúng ta thật tốt!”
“Mẹ.”
Yến Thanh Nhàn thấy dáng vẻ này của cô, bà không khỏi bật cười: “Đây là làm sao vậy? Mẹ sẽ sống sót trở về mà.”
Đỗ Minh nguyệt biết cô không thể khuyên được bà, vậy nên cô đành không khiến bà thêm khó xử nữa.

“Vậy mẹ nhớ hãy chăm sóc tốt cho bản thân ở đó nhé, con sẽ đến thăm hai người!”
“Được rồi, sẽ tốt mà, lần sau nhớ mang cho mẹ một đứa cháu trai!” Yến Thanh Nhàn vẻ mặt ẩn ý nói.

Đỗ Minh Nguyệt đỏ ửng mặt lên, lộ ra một bộ dáng như thiếu nữ thẹn thùng.

“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy!”
Yến Thanh Nhàn sao có thể không rõ cô suy nghĩ gì, với tư cách là mẹ cô, là người lớn tuổi hơn cô, cũng phải nên góp ý một chút.

“Con gái à, Hoàng Phong là người đáng để dựa vào, cậu ấy khác với Hồ Đức Huy.” Nói xong, bà khẽ đặt tay lên ngực trái:
"Trái tim này, chính là dùng để yêu, nếu nó tồn tại chỉ để đập thì thật quá nhàm chán.”
Lời này của Yến Thanh Nhàn khiến Đỗ Minh Nguyệt xúc động vô cùng, mẹ nói đúng, nếu cứ trì trệ vì sợ bị thương, chung quy sẽ quy định phạm vi hoạt động.

“Mẹ, con đã biết!”
Yến Thanh Nhàn không nói quá nhiều, có một số việc, vẫn nên phải tự mình nhận thức.

Chờ sau khi Lâm Hoàng Phong đã làm tốt hết mọi chuyện, cô mới biết được Yến Thanh Nhàn cũng muốn đi.

Nếu đó là quyết định của bà, Lâm Hoàng Phong cũng chẳng tiện hỏi đến, anh chỉ đơn giản là tăng thêm số người bảo vệ.

Vì để bảo đảm việc họ có thể thuận lợi qua Mỹ, sau khi rời đi, trong mắt Đỗ Minh Nguyệt chỉ tràn đầy nước mắt, hiển nhiên là cô không bằng lòng.

Vẻ mặt Yến Thanh Nhàn bất đắc dĩ mà lau sạch đi nước mắt cô, bà nói: “Con sao vậy, cũng đâu phải là chúng ta sẽ không gặp lại nhau mà, đứa trẻ ngốc này!”
Đỗ Minh Nguyệt nức nở: “Con chỉ không muốn mẹ đi thôi mà, không được thì thôi, còn không cho con khóc!”
Yến Thanh Nhàn biết rõ tính cô, bà cũng rất nhớ cô, chỉ là, bà không tiện để ở lại đây.

“Đứa trẻ ngốc, chỉ cần con hạnh phúc, mẹ cũng sẽ hạnh phúc!”
Sau khi nói xong, bà hướng nhìn Lâm Hoàng Phong đang đứng bên cạnh cô, vẻ mặt bà nghiêm túc nói: "Nếu con gái tôi chịu bất cứ ủy khuất gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Sau khi Lâm Hoàng Phong nghe xong, anh nhẹ choàng tay ôm lấy bả vai Đỗ Minh Nguyệt, khẽ đáp: “Mẹ vợ yên tâm, sẽ không có ngày này!”
Yến Thanh Nhàn cùng Minh Tiêu sang nước Mỹ, và thời gian nghỉ phép của Đỗ Minh Nguyệt cũng đã kết thúc.

Trở lại công ty, Dư Hồng Thu lập tức ôm lấy cô mà khóc rống lên: “Hu hu, Minh Nguyệt, gần đây cậu đã đi đâu vậy? Tớ không liên lạc được với cậu!”
Bởi do giọng nói quá lớn, dẫn tới không ít người nhìn lại, Trình Tuấn Dương dùng văn kiện gõ gõ xuống bàn của hai người, ra hiệu cho họ nên nhỏ tiếng chút.

Dư Hồng Thu muốn khóc nhưng không được, chỉ có thể bịt miệng lại, đáng thương xen lẫn hài hước mà nhìn Đỗ Minh Nguyệt.

Đỗ Minh nguyệt bị dáng vẻ này chọc cười, cô khẽ vỗ vỗ vai cô ấy an ủi: “Tớ không sao, đã khiến cậu lo lắng rồi, tớ xin lỗi!”
Dư Hồng Thu lau nước mắt: “Tớ có nghe người khác nói, rằng cậu bị La Nghĩa theo dõi.

Cái tên La Nghĩa kia có phải là biến thái không vậy!”
Đỗ Minh Nguyệt thật sự không muốn nhớ lại những gì đã xảy ra vào hôm ấy, cô thầm che lấy cổ tay mình, miệng vết thương ở nơi đó vẫn còn khiến cô có chút đau.

“Đừng nói nữa, không phải anh ta đã bị bắt rồi sao? Tớ không có việc gì đã tốt lắm rồi!:”
Dư Hồng Thu cảm thấy rằng Đỗ Minh Nguyệt quá mức lương thiện, giả sử như nếu là cô, cô nhất định sẽ dạy dỗ tên đàn ông đấy một trận.

Không phải do Đỗ Minh Nguyệt không muốn dạy dỗ, mà người kia đã tự sát, cô cũng không cần phải rối rắm mọi chuyện lên.

Cô không rõ thủ đoạn của Lâm Hoàng Phong ra sao, nhưng khẳng định sẽ không quá thoải mái.

Đúng lúc này, đột nhiên ngoài cửa trở nên xôn xao lên, Đỗ Minh Nguyệt nhìn đám đông đang kích động bên ngoài, không khỏi có chút tò mò.

“Làm sao vậy? Sao lại có nhiều người đến vậy?”
Dư Hồng Thu cũng nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, cô ấy khẽ khịt mũi, sau đó kéo tay Đỗ Minh Nguyệt tới đó.

Cô ấy chính là người thích xem náo nhiệt nhất.

“Nghe nói, hôm nay là ngày phó tổng giám đốc lên nắm quyền, rất có thể là em trai của chủ tịch Lâm, không biết thế nào nữa!”
“Sao chứ? Còn muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng!”
Em trai của Lâm Hoàng Phong? Cô có chút ấn tượng, hình như là Lâm Hiên Hữu thì phải.

Lâm Hoàng Phong không nói cho cô biết chuyện này, hoặc nếu có nói, kỳ thật cô cũng hoàn toàn không rõ.

Đỗ Minh Nguyệt còn đang một mình tự hỏi, Dư Hồng Thu đã bước tới cửa sổ đằng trước từ khi nào
Bên dưới có mấy chiếc xe hơi đang đậu, chỉ là vẫn chưa thấy bóng dáng người, một hồi lâu sau mới thấy bọn họ từ trong xe mở cửa bước xuống.

Dư Hồng Thu kích động túm lấy tay áo cô: “Minh Nguyệt, cậu mau xem, họ xuống rồi kìa.”
Đỗ Minh Nguyệt đặt ánh mắt trên người vừa bước xuống xe, người bước xuống không phải là một chàng trai, là một cô gái.

Tóc ngắn cắt gọn gàng, một thân tây trang với từng đường may khéo léo, hành động nâng tay nhấc chân chẳng hề lộ ra bất kì cử chỉ cẩu thả nào.

Với năng lực này, dường như có thể so sánh được.

Dư Hồng Thu có chút mất mát: “Gì vậy chứ, sao lại là nữ!”
Đỗ Minh Nguyệt nhìn cô gái kia, cô đột nhiên cảm thấy có chút quen mặt, nhưng lại chẳng thể nhớ ra nổi rằng rốt cuộc mình đã gặp qua ở đâu.

Sau khi cô gái kia bước xuống, theo sau, cánh cửa xe tiếp tục mở ra.

Người kế tiếp bước ra, mới là vai chính lần này.

Tuy nhiên, Đỗ Minh Nguyệt không cảm thấy hứng thú đối với Lâm Hữu Hiên, người mà cô cảm thấy hứng thú, chính là cô gái kia.

Cô gái ấy dường như cũng đã cảm nhận được ánh mắt của cô, cô ta ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn trên lầu một cái, nhưng không rõ là đang nhìn ở đâu.

Đỗ Minh Nguyệt hơi chút bất ngờ, sau đó, trong đầu bất chợt hiện lên một bức ảnh..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.