Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương - Chương 79: 79: Phá Huỷ Cô Ấy : truyenyy.mobi

Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 79: 79: Phá Huỷ Cô Ấy




Khi Đỗ Minh Nguyệt thức dậy vào ngày hôm sau, thì đã rất muộn.

Cô rõ ràng đã cài đồng hồ báo thức, tại sao lại không có động tĩnh gì?
Đỗ Minh Nguyệt lấy điện thoại di động kiểm tra, xác nhận không có sai sót gì, thế thì chỉ có một khả năng.

Lâm Hoàng Phong đã tắt đồng hồ báo thức của cô!
Đỗ Minh Nguyệt lo lắng, nhưng cũng không kịp nói gì, chỉ có thể vội vàng đi tắm rửa.

Lúc xuống lầu, cô tình cờ nhìn thấy Lâm Hoàng Phong cũng đi đến công ty nên nhanh chóng ngăn cản anh.

"Lâm Hoàng Phong, tôi sẽ đi với anh!"
Má Ngô nhìn thấy Đỗ Minh Nguyệt vội vàng chạy xuống, cùng với vẻ mặt chưa ăn sáng của cô, lớn tiếng nói: "Mợ trẻ ơi, mợ còn chưa ăn sáng!"
Đỗ Minh Nguyệt muốn nói rằng đã quá muộn, nhưng cô đã nghe thấy Lâm Hoàng Phong ngồi trong xe và nói: "Mang bữa sáng đi chung!"
Lâm Hoàng Phong đã nói như vậy, Đỗ Minh Nguyệt sao mà còn có quyền từ chối.

Chỉ đành quay vào nhà lần nữa, lấy một vài mẩu bánh mì, uống một vài ngụm sữa.

Vì đã cột tóc lên, má Ngô lướt mắt thì nhìn thấy vết hôn hằn trên gáy cô, kêu ngăn cô lại.

"Chờ đã mợ trẻ ơi!"
Đỗ Minh Nguyệt nhận lấy bánh mì trong miệng, quay đầu lại hỏi: "Chuyện gì vậy má Ngô?"
Má Ngô ho khan không biết nói sao, đành phải lắc đầu nói: "Không có việc gì, mợ đi đường cẩn thận một chút!"
Đỗ Minh Nguyệt nghe xong, cười một cách ôn nhu đầy ấm áp: "Cảm ơn má Ngô!"
Nhìn bóng lưng Đỗ Minh Nguyệt rời đi, má Ngô bất lực mỉm cười: "Cậu chủ, cậu thật sự hư quá đi mất!"

Nếu như để mợ trẻ biết chuyện, e rằng trong lòng sẽ lại mắng thầm cậu chủ nữa rồi.

Đỗ Minh Nguyệt đến công ty, khi đang đợi thang máy, cô nghe thấy tiếng ai đó thì thầm.

"Có nghe nói gì chưa? Quý Ngọc Hà thực ra là tiểu tam đó."
"Tôi nhìn thấy từ sớm rồi, đã vậy còn có tin này nóng hơn, rằng Quý Ngọc Hà đã được bao nuôi á."
Đỗ Minh Nguyệt nghe cuộc nói chuyện của họ, trong lòng có chút nghi hoặc.

Quý Ngọc Hà, chẳng lẽ là Quý Ngọc Hà trong đoàn chương trình lần trước sao?
Ngay lúc cô đang suy nghĩ vấn đề này, thang máy đã đến rồi, cuối cùng vẫn lắc đầu, dù sao những chuyện đó cũng không liên quan gì đến cô.

Khi đến phòng làm việc, Dư Hồng Thu lúc này cũng nghiêng người về phía trước.

"Này, Minh Nguyệt, cô đã xem tin tức chưa?"
Đỗ Minh Nguyệt lắc đầu: “Lại có chuyện gì lớn nữa à?"
Dư Hồng Thu đặt điện thoại trước mặt, cùng với vẻ mặt kích động nói: "Chính là con nhỏ,, ngôi sao nữ được yêu thích nhất Quý Ngọc Hà bị bóc phốt làm tiểu tam á, thật không ngờ Quý Ngọc Hà lại là người như vậy".

Đỗ Minh Nguyệt lướt tin tức một cách cho có lệ, cũng không có nhiều cảm xúc.

Nhìn thấy bộ dạng lãnh đạm của Đỗ Minh Nguyệt, Dư Hồng Thu có chút kinh ngạc: “Không phải chứ, Minh Nguyệt, không ngờ cô không có hứng thú với chuyện này cơ đấy!"
"Thay vì quan tâm đến những điều này, tốt hơn là hãy làm việc chăm chỉ.

Hơn nữa, người ta lương hàng tháng hơn cả trăm nghìn tệ, có cần mình quan tâm đâu?" Đỗ Minh Nguyệt nhìn vào máy tính, nhún nhún đôi vai của mình.

Dư Hồng Thu cảm thấy những gì cô nói có lý nên cất điện thoại đi.

"Nhưng nói thật, dù sao cô ấy như thế này thật đáng tiếc, hiện tại cô ấy nổi như cồn, vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy!"
Ấn tượng của Đỗ Minh Nguyệt về Quý Ngọc Hà không sâu sắc lắm, và kỷ niệm duy nhất có lẽ là cái tát nên cô không có ấn tượng tốt về cô ta cả.

Trong văn phòng của Chị Cảnh, Thúy Hân cũng ở trong đó, cô ấy đốt một điếu thuốc, cả người dựa vào cửa sổ.

“Quý Ngọc Hà kỳ này toi đời rồi, không ngờ lại xuất hiện tin tức như vậy!” Chị Cảnh có phần thở dài.

Thúy Hân nhở ra khói thuốc trong miệng và nói: "Đó cũng là do cô ta vừa lắm, nếu không muốn người khác biết điều đó, trừ phi bản thân không làm."
Chị Cảnh lắc đầu: "Muốn được nổi tiếng, không có ai mà trong sạch cả!"
Khi Thúy Hân nghe Chị Cảnh nói điều này, cô ấy ngừng nói ngay lập tức!
Sau đó, cô ấy dường như đã nghĩ ra điều gì đó và hỏi lớn: "Chị có nghĩ rằng tin tức này được viết bởi cùng một người như ngày hôm qua?"
Chị Cảnh nghe vậy cũng nghĩ tới.

"Chắc là không phải đâu, nghe nói chuyện ngày hôm qua do người cấp trên xử lý."
"Cấp trên? Chẳng lẽ là Chủ tịch Phong sao?" Thúy Hân có phần kinh ngạc hỏi.

Chị Cảnh cảm thấy, ngoại trừ Chủ tịch Phong, không ai có năng lực lớn như vậy nữa.

Suy cho cùng Quý Ngọc Hà của hiện tại, sau lưng cô ta có thể có thế lực rất lớn chống lưng cho.

"Ai biết được, dù sao đối với chúng ta cũng không có tý liên quan gì!"
Thúy Hân rất quan tâm, nhưng Chị Cảnh không muốn tiến xa hơn, vì vậy cô ấy không còn cách nào khác ngoài dừng nói về việc này lại.

“Sao hôm nay không đến nhóm chương trình rồi?” Chị Cảnh vừa xem hồ sơ vừa hỏi.

Thúy Hân hút một điếu thuốc, rồi nhả khói ra.

"Không còn người nữa, còn phải đi nhóm chương trình gì nữa!"
"Vậy thì hôm nay Minh Nguyệt sẽ theo cậu, đối xử tốt với người khác một chút đi!"
Thúy Hân xua xua tay,:"Biết rồi!"
Trong biệt thự, Quý Ngọc Hà méo mặt khi xem tin tức trên mạng.

"Đây là chuyện gì vậy? A!!!"
Quý Ngọc Hà tức giận hét lên, cùng lúc đó, các phóng viên không biết ở đâu biết được địa chỉ của Quý Ngọc Hà ở đâu, lập tức chạy đến chỗ ở của Quý Ngọc Hà.

Người quản lý của cô ta cũng nhận được cuộc gọi từ công ty vào sáng sớm, nói rằng muốn chấm dứt hợp đồng với Quý Ngọc Hà.

Quý Ngọc Hà giật lấy điện thoại và hỏi thẳng: "Ý mấy người là gì? Tôi nói với mấy người biết, mấy người sẽ phải trả cho tôi những khoản tiền bồi thường thiệt hại nếu chấm dứt hợp đồng với tôi đó!"
Người nghe điện thoại cười nói: "Cô Ngọc Hà đừng lo lắng quá, chúng tôi vẫn trả khoản tiền đó cho cô, cô nên cầm theo cục tiền đó, mau rời khỏi đây đi."
“Bây giờ mấy người thấy tôi không có giá trị sử dụng, liền một chân đá tôi đi, đúng không? Tôi nói cho mấy người biết, đừng có mơ tưởng!” Quý Ngọc Hà không khỏi cao giọng.

Người nghe điện thoại hiển nhiên đã không thể nhẫn nại nữa: "Có trách thì trách cô xúc phạm không đúng người."
Nói xong đầu bên kia liền vội vàng cúp điện thoại.

Khi Quý Ngọc Hà nghe thấy điều này, khuôn mặt của Thúy Hân ngay lập tức hiện rõ trong đầu cô ta.

Đúng vậy, chắn chắn là người phụ nữa đó, ngoại trừ người phụ nữa đó, căn bản không ai tranh đoạt cùng cô ta cả.

Trong mắt cô ta hiện lên sự hận thù, nhưng trong đầu lại hiện lên một ý nghĩ.

Cô ta muốn trả thù, trả thù người phụ nữ đó.

Người quản lý nhìn cô ta như vậy, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.

“Quý Ngọc Hà, cô đừng làm những điều ngu ngốc, cô cầm theo tiền, còn có thể bắt đầu lại từ đầu!” Cô ấy vừa nói, vừa nắm chặt tay Quý Ngọc Hà.

Ai biết được rằng Quý Ngọc Hà hất tay cô ấy ra, hằn học nhìn cô ấy chằm chằm: “Câm miệng, tôi không thể nuốt trôi cục tức này, Thúy Hân, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho người phụ nữ đó."
Nói xong cô ta chạy lao ra ngoài.

Người quản lý cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức lao ra ngoài, nhưng ngay khi cửa mở ra, đã không thấy ai cả.

Đột nhiên, một nhóm phóng viên lập tức vây quanh cô ấy.

"Cô là người quản lý của Quý Ngọc Hà? Có đúng là Quý Ngọc Hà được bao nuôi không?"
"Quý Ngọc Hà bây giờ là người tình ngầm của một giám đốc điều hành, điều này cũng là sự thật đúng không?"
Người quản lý bị bao vây bởi các phóng viên, và không có cách nào để tìm thấy Quý Ngọc Hà.

“Tôi xin lỗi, tôi không thể trả lời mọi người về việc này, vui lòng nhường đường cho tôi! "
Tuy nhiên, các phóng viên dường như hoàn toàn không nghe thấy tiếng cô ấy nói và họ vẫn chặn xung quanh cô ấy..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.