Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương - Chương 33: Chương 33 : truyenyy.mobi

Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương

Chương 33: Chương 33




Màn hình sáng lên, khóe miệng Hoàng Thành Trung giật giật, sao anh ta lại quên mất cái này cơ chứ, nhất thời mặt đỏ bừng.

Nhấp vào nhật ký cuộc gọi, trên cùng xuất hiện hai chữ “bà xã”, hai người ngẩn ra, sau đó phá lên cười vỗ vai Lâm Hoàng Phong.

“Người anh em à, cậu phải sống nội tâm như thế sao?”
Lâm Hoàng Phong khó chịu nhíu mày, hai người không trì hoãn nữa, gọi điện thoại.

Lúc chuông reo trời đã khuya rồi, Đỗ Minh Nguyệt nằm trên giường đợi Lâm Hoàng Phong về nhà, đang mơ hồ chìm vào giấc ngủ thì tiếng chuông chói ta đánh thức cô.

Ánh mắt còn lờ mờ, nhìn thấy người gọi điện thoại đến, cô vội vàng nhấn nghe.

“Hoàng Phong?”
“Chị dâu, tôi là Hoàng Thành Trung.

Hoàng Phong uống say rồi, chị có muốn đến đây một chuyến để đón cậu ấy không?” Hoàng Thành Trung không biết cô có đến hay không.

Bây giờ phụ nữ tiếp cận các cậu chủ con nhà giàu đều chỉ vì tiền, những người nguyện ý bỏ ra vô cùng ít.

Mục đích ban đầu khi nhà họ Đỗ gả Đỗ Minh Nguyệt cho nhà họ Lâm ai ai cũng biết.

“Hay là… Chị nói với người giúp việc trong nhà một tiếng, cử một tài xế đến đây đón cậu ấy?”
Đỗ Minh Nguyệt không nói lời nào, trong lòng Hoàng Thành Trung cười lạnh, đang nghĩ người phụ nữ cũng chỉ như thế thôi.

Đỗ Minh Nguyệt vừa mới hồi thần lại, mở miệng cắt ngang suy đoán của anh ta: “Không cần, anh gửi địa chỉ cho tôi, chăm sóc tốt cho Hoàng Phong, tôi lập tức đến ngay.


Cô vội vàng nhảy xuống giường thay quần áo, sau khi cúp máy không lâu thì điện thoại lại sáng lên, trong lòng nhớ lấy vị trí, xuống tầng chạy ra ngoài cửa.

Vừa ra khỏi biệt thự, Đỗ Minh Nguyệt mới nhớ ra cái gì đó, xấu hổ trở về biệt thự, tiếng đóng mở cửa đã đánh thức người giúp việc dậy.

“Mợ chủ, sao vậy? Mợ muốn…” Ánh mắt má Ngô còn lờ mờ, nhưng giọng nói vẫn rất cung kính.

“Hoàng Phong uống say rồi, cháu đi đón anh ấy.

Nhưng cháu không có bằng lái.

” Cho dù da mặt Đỗ Minh Nguyệt có dày thế nào, cô cũng không thể nói tiếp được nữa, chỉ có thể để bà tự hiểu.

Về chuyện liên quan đến cậu chủ, đám người giúp việc lập tức lấy lại tinh thần, tài xế chạy đi lái xe, để người giúp việc ở nhà nấu canh giải rượu.

“Mợ chủ lên xe thôi.

” Không lâu sau, tài xế đã chuẩn bị xe xong.

Trên đường đi, Đỗ Minh Nguyệt bỏ qua sự mệt mỏi của mình, cưỡng áp lại tinh thần.

Đến quán bar, Đỗ Minh Nguyệt vội vàng nhảy xuống xe chạy vào trong, không ngờ lại bị bảo vệ ngăn lại ở cửa, lễ phép hỏi.

“Thưa cô, cô có giấy thông hành không?”
Giấy thông hành?
Đây là cái quỷ gì vậy? Khi nào mà đến quán bar còn phải cần thứ này chứ.

Trong lòng Đỗ Minh Nguyệt hoài nghi, bảo vệ đã thấy nhiều khách thế này, thấy cô có tài xế đưa đón, kiên nhẫn giải thích cho cô.

Hóa ra quán bar này là quán bar tư nhân, chỉ tiếp đãi những người nổi tiếng thuộc tầng lớp thượng lưu với thu nhập hàng tháng trên ba tỷ, vì tránh để những người hỗn tạp lẫn lộn vào, nên mới đặc biệt áp dụng quy định có giấy thông hành mới được vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.