Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Tướng Môn Độc Hậu - Chương 63-3: Đêm gặp Tiểu Hầu gia (3) : truyenyy.mobi

Tướng Môn Độc Hậu

Chương 63-3: Đêm gặp Tiểu Hầu gia (3)




Tạ Cảnh Hành đánh vỡ trầm mặc, hắn thấy Thẩm Diệu ngồi trên ghế cũng chạy đến tự rót cho mình một ly trà. Hắn đột  nhiên nghĩ ra cái gì đó liền lôi trong ngực áo một bao giấy dầu mở ra, trong đó chứa mấy khối điểm tâm tinh xảo so với Quảng Phúc Trai ở kinh thành có phần đẹp hơn

Tạ Cảnh Hành từ tốn ăn điểm tâm rồi uống trà nói:“Do đi quá vội, cơm chiều cũng chưa kịp ăn, sách, trà này khó uống quá đi.” Bộ dáng bới móc như một công tử được nuông chiều từ bé.

“Tạ Tiểu hầu gia có tâm đến uống trà?” Thẩm Diệu nhìn hắn.

“Đương nhiên là không phải.” Tạ Cảnh Hành cười, đem một khối điểm tâm nhét vào miệng Thẩm Diệu. Động tác của hắn quá nhanh, khi Thẩm Diệu phản ứng lại thì trong miệng đã tràn ngập vị ngọt.

Tạ Cảnh Hành chống má nhìn nàng một. Tư thế muốn có bao nhiêu thảnh thơi thì có bấy nhiêu thảnh thơi nhưng lời nói của hắn lại cực kì sắc bén. 

“Ăn đồ của ta rồi giờ nên trả lời vấn đề của ta.”

Điểm tâm thơm ngát dần tan ra trong miệng mang theo một mùi thơm cùng vị ngọt vừa phải làm cho người không thích ăn ngọt như Thẩm Diệu cũng không nhịn được cảm thấy mĩ vị. 

“Dự thân vương cùng ngươi có quan hệ gì?”

Thẩm Diệu nhìn hắn:“Không bằng ngươi hỏi ta tối nay tại sao lại làm vậy.”

“Ngươi nguyện ý nói, ta liền chăm chú lắng nghe.”

“Nhục nhân giả nhân tất nhục chi (Làm nhục người khác người khác tất làm nhục lại), lấy đòn trả đòn, ăn miếng trả miếng.”

Con ngươi Tạ Cảnh Hành biến ảo vài phần. Hắn dương môi cười, giọng điệu có chút không hiểu: “ Tâm ngươi thực ngoan(ngoan trong ngoan độc), đem tỷ tỷ của ngươi cùng lão cẩu Dự Thân vương thành đôi.” 

Người có thể nói Dự Thân vương là lão cẩu cũng chỉ có Tạ Cảnh hành vô pháp vô thiên.

“Thời điểm bọn họ đem ta tống đi cũng chưa từng xem ta là muội muội.” Thẩm Diệu đối chọi gay gắt.

Lời nói của nàng lạnh như băng, không thèm che giấu khinh thường cùng chán ghét. Dưới ánh đèn, thần sắc vốn hờ hững của nàng tựa hồ có ánh lửa thiêu đốt. 

“Thật sự là một nha đầu không biết trời cao đất rộng.” Tạ Cảnh Hành duỗi người:“Dự thân vương sau này sẽ không tha cho ngươi.”

“Ta cũng muốn xem hắn có bản lĩnh này hay không.” Thẩm Diệu bất vi sở động.

“Ngươi nói với ta nhiều như vậy......” Tạ Cảnh Hành trầm ngâm, thân mình đột nhiên nghiêng về phía trước cơ hồ muốn chạm tới chóp mũi của Thẩm Diệu. Hắn ở gần như vậy cho dù là Thẩm Diệu cũng nhịn được có chút kinh hãi nhưng nàng không hi vọng khí thế của mình bị áp đảo nên liền ngồi im không nhúc nhích

Thiếu niên gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân, khóe miệng dương lên mang theo ý cười tà khí, thanh âm mang theo chút ngả ngớn khẽ ở bên tai Thẩm Diệu nói:“Không sợ ta nói cho người khác sao?”

“Tiểu Hầu gia thích làm cái gì thì liền làm cái đó. Bản thân ta cũng vô cùng ngạc nhiên không biết Lâm An hầu phủ muốn làm gì mà nửa đêm kêu trưởng tử đến Ngọa Long tự giải sầu.”

Tạ Cảnh Hành căn bản là không phải ngẫu nhiên xuất hiện ở nơi này hơn nữa hắn còn mang theo nhóm hắc y nhân thân thủ bất phàm, thân phận của hắn cũng làm cho người ta khiếp sợ. Trên đời này cũng không có nhiều cái gọi là “trùng hợp” như thế, Tạ Cảnh Hành không phải đến vì nàng mà ước chừng đang trù tính cái gì đó chẳng may gặp phải nhau mà thôi. 

Ánh mắt của thiếu niên vốn rất đẹp – là một đôi mắt đào hoa cực xinh đẹp. Lúc cười lên có thể đem tâm của người khác hấp dẫn nhưng khi lãnh xuống lại tản ra khí lạnh nguy hiểm.

Trong nháy mắt, khí thế của Thẩm Diệu bị Tạ Cảnh Hành áp đảo. Nàng không phải là chưa từng gặp người có uy áp: Hoàng thất Tần quốc, Hoàng thất Minh Tề thậm chí là người Hung Nô kiêu ngạo nhưng người trước mặt này mang lại cho nàng một cảm giác nguy hiểm, chèn ép chưa từng có.

“Lá gan của ngươi thật không nhỏ.” Hắn mỉm cười.

“Cũng vậy thôi.”

Tạ Cảnh Hành đứng dậy, liếc mắt nhìn nàng một cái, thản nhiên nói:“Chuyện của lão cẩu, bản hậu một chút hứng thú cũng không có. Việc tối nay ngươi dám lộ ra nửa phần, Thẩm gia nha đầu, giết người diệt khẩu, cũng không phải là nói không thôi đâu.”

Vừa dứt lời, hắn liền mở ra cửa sổ vút ra ngoài, biến mất trong màn mưa.

Khí lạnh theo cửa sổ nhẹ nhàng tiến vào, chạm vào hai má của Thẩm Diệu.Cảm giác lạnh lẽo từ hai má truyền đến làm Thẩm diệu có chút thanh tỉnh. Nàng nhẹ nhàng thở ra.

Nói chuyện cùng Tạ Cảnh Hành giống như đi trên dây thép. Thiếu niên này tuổi tuy còn trẻ lại sâu không lường được, mỗi một câu nói nhìn như vô tình nhưng đều mang theo thăm dò. Cái loại cảm giác nguy hiểm này làm cho nàng bất an. Tuy rằng nàng vẫn chưa đem Lâm An hầu là cừu địch của Thẩm gia nhưng quan hệ của hai phủ phân biệt rõ ràng Tạ Cảnh Hành tự nhiên sẽ không cố khúc mắc.

Đêm nay gặp mặt không biết Tạ Cảnh Hành phải làm gì. Tạ Tiểu hầu gia vui đùa ngả ngớn ở kinh thành cùng Tạ tiểu hầu gia trong đêm mưa hôm nay tựa hồ không phải một người. Lúc trước nàng biết về Tạ Cảnh Hành cũng chỉ có vài phần nay nghĩ lại  bí mật của Lâm An hầu phủ cũng không đơn giản. 

Ánh mắt chợt dừng lại trên miếng điểm tâm Tạ Cảnh Hành chưa ăn hết còn để ở trên bàn, nếu không có vật này, hết thảy đều giống như một giấc mộng. Bất quá việc trước mắt không phải là suy nghĩ về chuyện đó, nàng cũng không muốn tìm hiểu về Tạ Cảnh Hành. Ngày mai, hết thảy đợi ngày mai.

Phía sau núi, mưa vô tình rơi thấm ướt ngọn núi, thấm ướt cả đoàn người dưới tàng cây.

Thiếu niên cầm đầu dáng người thon dài, mặc cho mưa làm ướt y phục, làm ướt đầu của hắn, hắn vẫn đứng yên như pho tượng nhìn về phía chân núi.

Một lát sau,pháo hoa bỗng nở rộ nơi chân núi. Nói pháo hoa không bằng nói là một tia sáng trong nháy mắt liền tan. 

Thiếu niên xoay người, giọng điệu không nghe ra cảm xúc:“Sự thành.”

“Thiếu gia bị thương.” Đại hán trung niên bên cạnh nhíu mày.

Hắn cúi đầu, nhìn vết đao trên cánh tay. Huân hương trong phòng kia vốn là dùng cho nam tử. Một khi hít vào sẽ bị dục niệm khống chế, lí trí biến mất trở nên điên cuồng. Dược tính đối với nữ tử cũng không tính là mạnh nên nha đầu kia mới thoát một kiếp. Lý trí của hắn tuy kiên cường nhưng hắn không phải là thánh nhân, chỉ sợ có việc xảy ra ngoài ý muốn nên phải dùng biện pháp như vậy bảo trì thanh tỉnh.

“Trở về rồi hãy nói.”

“Thiếu gia,” Hán tử trung niên kia chần chờ, tiếp tục mở miệng:“Thẩm gia tiểu thư hôm nay gặp qua......”

“Thiết Y, một tiểu nha đầu, không đáng để ta ra tay.” Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của thiếu niên chợt lóe, giọng điệu mang theo lãnh ý.

Đại hán có chút e ngại cho hắn, lo nghĩ, vẫn còn là cố lấy dũng khí nói:“Nhưng Thẩm gia có lẽ biết......”

“Thẩm gia không biết.” Thiếu niên lạnh lùng nói:“Người của Thẩm gia đều ngu xuẩn khó khăn lắm mới có một người thông minh” Hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì, mỉm cười:“Đáng tiếc.”

Trung niên đại hán giật giật môi, rốt cuộc không nói nữa.

“Đi thôi.”

Cùng lúc đó tại  bắc các.

Trong buồng tối, Nhiệm Uyển Vân ngồi ở trước bàn, nàng đem một ngọn nến nhỏ thắp lên, ngọn nên lung lay tựa như lòng của nàng. 

Hương Lan nói:“Phu nhân, đã canh ba rồi ngươi nên đi nghỉ ngơi đi”  

Nhiệm Uyển Vân lắc đầu, trên mặt hiện ra một chút phiền não nói:“Ngủ không được.” Không biết vì sao trong lòng của nàng có chút bất an, loại này bất an cũng không biết là từ đâu mà đến. Quế ma ma đã nói, hết thảy đều thuận lợi.[editor: Tiểu Vũ]

Hơn nữa lúc nàng đi qua cũng nghe được trong phòng truyền ra động tĩnh,trong đêm mưa tựa hồ có chút không rõ ràng lắm. Chỉ có thể nghe được thanh âm của nữ tử kêu gào giãy dụa. Thanh âm mang theo thê lương kia trái lại làm cho người ta nghe được rành mạch. Nhiệm Uyển Vân nghe được mặt đỏ tim đập, nhưng cũng nhịn không được hết hồn. Kinh thành vốn đồn đãi thủ đoạn chơi đùa nữ tử của Dự Thân vương rất nhiều, nay xem ra Thẩm Diệu chắc chắn phải chịu tra tấn một phen. Tuy rằng trong lòng Nhiệm Uyển Vân có chút sợ hãi, nhưng trong  ở sợ hãi lại sinh ra một cỗ khuây khoả.

Trong Tam phòng ở Thẩm gia, Thẩm Diệu ỷ có Thẩm Tín ở sau lưng, vô luận chuyện gì cho Thâm Diệu trước tiên. Thẩm Nguyệt là danh là tài nữ kinh thành, chỉ có Thẩm Thanh là bình thường hơn cả. Nhưng nàng còn có con trai, Thẩm Khâu đi theo Thẩm Tín, ngày sau tất nhiên sẽ cùng Thẩm Nguyên Bách tranh đoạt gia sản.  Nhưng hôm nay Thẩm diệu còn không phải là người bị người khác đùa bỡn? Đại tẩu kia mắt cao hơn đầu nếu biết được lời rèm pha của Thẩm Diệu không biết còn che trở Thẩm Diệu hay không? Hay vẫn cho Thẩm Diệu một thước lụa trắng.

Nghĩ như vậy, căng thẳng trong lòng  Nhiệm Uyển Vân liền giảm bớt. Nàng nhìn sắc trời nói 

:“Ta đi nghỉ một lát.”

Hương Lan cùng Thải Cúc thấy nàng muốn nghỉ ngơi, không khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng, giúp Nhiệm Uyển Vân đến trên giường nằm xuống, nói:“Phu nhân nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải tốn tinh lực một phen.”

“Đúng vậy.” Nhiệm Uyển Vân lẩm bẩm nói:“Ngày mai còn phải tốn tinh lực.”Dù sao trò hay ngày mai cũng cần nàng kết thúc.

......

Trận mưa này mưa suốt một đêm.

Trong núi rừng yên tĩnh, sau cơn mưa rả rích kéo dài, vạn vật điêu linh (rã rời, tan tác) càng tô đậm thêm cho khí lạnh mưa thu, không khí tràn đầy hương thơm ướt át. Mới sáng sớm, mấy vị hòa thượng liền bắt đầu đánh chuông.

Tiếng chuông trầm lắng đánh thức người trong giấc ngủ dài. Nhiệm Uyển Vân mở mắt, một đêm này bà không thể nào ngủ yên ổ, bản thân luôn gặp ác mộng đến gần hừng đông mới ngủ, trên trán toàn là mồ hôi. 

“Phu nhân tỉnh.” Hương Lan tiến lên nói:“Người nên rửa mặt.”

Sau khi Nhiệm Uyển Vân rửa mặt chải đầu, nàng nhìn nhìn bên ngoài. Không khí trong lành tràn ngập yên tĩnh trái ngược với cơn mưa đêm qua, đâu đó còn vang lên tiếng chim hót lanh lảnh.

Nàng cười nói:“Đổi màu y phục khác đi, ta muốn y phục màu đỏ kia.”

Nhiệm Uyển Vân tuổi giờ cũng đã trung niên, sớm đã hình thành thói quen mặc y phục  tối màu khó có khi tự mình chọn màu sắc tươi sáng. Thải Cúc cười nói: “Tâm tình của phu nhân hôm nay rất tốt đi, mặc y phục màu màu may mắn như vậy tinh thần cũng lên không ít.” 

Nhiệm Uyển Vân nhìn mình trong gương đồng, vừa lòng nở nụ cười. Tâm tình nàng đương nhiên rất tốt, có thể cao hứng nhảy múa..

Đợi sau khi chuẩn bị xong, nàng nói:“Đi thôi, đến lúc gọi chất nữ mệt mỏi của ta dậy dùng cơm rồi.”

Phòng trong cùng của Bắc các bao trùm bởi một không khí yên tĩnh ngay cả một nha đầu cũng không có. Nhiệm Uyển Vân Thấy vậy ánh mắt liền thập phần vừa lòng, nghĩ đến lại cảm thấy Dự Thân vương làm việc thật thỏa đáng, nha đầu cũng đã đuổi hết đi rồi.

Nếu không phải sợ rước lấy rắc rối nàng chắc chắn sẽ phá cửa phòng đem hai người đang X ở trong phòng chiêu cáo thiên hạ. Bất quá vì lợi ích sau này, nàng tạm thời kiềm chế. 

“Ngươi đi gõ cửa.” Nàng nhìn Hương Lan nói, trong mắt lóe lên một tia chán ghét.

Nữ nhân thân mình ô uế nàng vô cùng khinh thường. Nhiệm Uyển Vân thế mà đã quên người làm cho Thẩm Diệu biến thành như vậy là ai. [ Tiểu Vũ: Hối hận ngay thôi =)))].

“Ngũ tiểu thư,” Hương Lan đi đến trước cửa phòng  gõ cửa:“Đại phu nhân đã tới.”

Trong phòng một chút động tĩnh cũng không có giống như căn bản là không có người. 

“Ngũ tiểu thư, đại phu nhân tới rồi Hương Lan tiếp tục nói.

Nhưng đợi hồi lâu vẫn không có ai a mở cử cũng không nghe thấy có người trả lời.

Nhiệm Uyển Vân thở dài, cười nói:“Ngũ Nhi thật là trẻ con, trời sáng rồi mà còn lười không chịu dậy, nếu để chậm trễ thời gian dâng hương là không thể được. Vẫn là ta tự mình gọi đi.”

Nàng đi đến trước cửa, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, ôn nhu nói:“Ngũ Nhi, nên dậy thôi, đến giờ dùng cơm rồi. Ăn xong chúng ta còn phải đi dâng hương.”

Trong phòng vẫn như trước không có ai trả lời nàng.

Nhiệm Uyển Vân xoay người, có chút bất đắc dĩ, không biết là hương mình giải thích hay hướng người khác giải thích nhẹ giọng nói:“Quên đi ta trực tiếp đẩy cửa vào là được. Ngũ Nhi là một nha đầu không biết trời đất, đến tận bây giờ vẫn chưa rời giường về nhà phải hảo hảo trừng trị một phen.” Nói xong đẩy cửa đi vào.

“Nhị thẩm.” Thanh âm nhẹ nhàng thanh thoát vang lên trong không gian yên tĩnh. Nhiệm Uyển Vân đầu tiên là sửng sốt, trong đầu nghĩ là thanh âm từ trong phòng truyền tới, lại nghe Hương Lan cùng Thải Cúc nhất tề nói:“Ngũ tiểu thư, nhị tiểu thư.”

Nàng kinh ngạc quay đầu, liền thấy Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Diệu đứng ở một chỗ.

Thẩm Diệu hôm nay mặc một kiện áo màu trắng, áo choàng bên ngoài thêu một đóa mẫu đơn nhìn qua giống như có tang. Nếu Thẩm Diệu giống như mặc áo tang thì Nhiệ Uyển Vân ăn mặc lòe loẹt nhìn qua có chút tục khí. Một thân áo trắng phiêu dật xuất trần làm tôn lên thần sắc phiêu dật xuất trần của nàng thế nhưng lại đem lại một cảm giác xinh đẹp động lòng người.

Thẩm Nguyệt trong mắt lóe lên một tia đố kỵ, không biết từ khi nào, vị đường muội bao cỏ này lại có vẻ ngoài xinh đẹp như vậy. Nhưng không có nghĩ đến, bộ dạng ban đầu của Thẩm Diệu vốn không kém, bất quá là vì bị người ta cố  ý cho ăn mặc tục khí, nay phong thái thay đổi, thân thể dần dần nảy nở đương nhiên gương mặt sẽ rất câu nhân.

Nhiệm Uyển Vân cũng bị Thẩm Diệu ăn mặc như vậy làm cho hoảng hốt, nàng nhíu mày nói:“Ngũ Nhi sao lại ăn mặc mang điềm xấu như vậy? Một thân váy trắng như thế này người không biết còn tưởng rằng nhà chúng ta có  tang sự đâu.”

“Nhị thẩm hôm nay ăn mặc thật may mắn.” Thẩm Diệu khẽ cười nói.

Nhiệm Uyển Vân nhìn y phục của chính mình, 

bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cẩn thận đánh giá Thẩm Diệu. Nàng không biết Thẩm Diệu làm thế nào từ bên ngoài trở về, nhìn qua còn có một bộ dáng thản nhiên. Bất quá chuyện đêm qua gạt được người khác nhưng không gạt được nàng. Nàng như muốn xác nhận cái gì, chính mình liền bước ra phía trước, đi đến trước mặt Thẩm Diệu, cười khanh khách lôi kéo cánh tay Thẩm Diệu, quan tâm hỏi:“Ngũ Nhi hôm qua ngủ có ngon không?”

“Cám ơn nhị thẩm lo lắng, cũng không tệ lắm.” Thẩm Diệu mỉm cười.

Nhiệm Uyển Vân cẩn thận quan sát biểu tình của Thẩm Diệu. Nhìn thấy vẻ mặt nàng không giống như làm bộ, trong lòng có chút kinh nghi. Thẩm Diệu khi nào thì luyện ra bộ dáng bất động thanh sắc như vậy. Nữ nhi tầm thường nếu gặp được sự tình này đều không phải là nên khóc thê lương hay sao? Nàng dùng cái gì mà bình tĩnh như vậy? Hay tất cả những gì nàng nghe được: thanh âm gào thét đau đớn rên rỉ kia chỉ là giả vờ? Nhưng nàng nghe được rất thật. 

Nhìn con ngươi trong suốt của Thẩm Diệu, trong lòng của Nhiệm Uyển Vân đột nhiên dâng lên một nỗi bất an. Nỗi bất an này làm cho nàng có chút hoảng hốt. Nàng tiến sát vào Thẩm Diệu, nói:“Ngũ Nhi ngủ ngon, ta cũng an tâm.”

Chợt nhìn phía xuống lại phát hiện, cổ của Thẩm Diệu trắng noãn như ngọc, nàng sinh ra vốn có màu da trắng nõn, giờ phút này lại trắng giống như ngọc, ngay cả một vết bẩn cũng không có, trắng đến mức mà người ta đụng vào còn phải e ngại nàng sẽ bị thương.

Không có khả năng a, thủ đoạn đùa giỡn nữ tử của Dự Thân Vương trước giờ rất tàn bạo. Căn bản không có khả năng Thẩm Diệu không lưu lại dấu vết.

Thẩm Nguyệt nhìn Thẩm Diệu, lại nhìn Nhiệm Uyển Vân, nàng cảm thấy chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng lại không biết đó là chuyện gì.

Bất an của Nhiệm Uyển Vân càng lúc càng lớn, nàng nắm lấy tay Thẩm Diệu, khéo léo chuyển đề tài:“Thời tiết này cũng thật lạnh Ngũ Nhi mặc như vậy không sợ lạnh sao?” Nói xong nói xong, Nhiệm Uyển Vân đột nhiên kéo mạnh ống tay áo Thẩm Diệu, ống tay áo bị kéo lên đến khuỷu tay lập tức lộ ra cánh tay... 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.